Cái thai của Lê Nguyệt Trừng rốt cuộc vẫn không giữ được.
Nghe nói là ra cửa không bao lâu, ven đường đột nhiên vụt ra một con mèo, vừa lúc bổ nhào vào trên người nàng, Lê Nguyệt Trừng chịu kinh hách liền ngã, đụng phải bụng, hài tử liền sinh non.
Bình Dương Hầu phủ không ai dưỡng mèo, sao đột nhiên sẽ nhảy ra một con mèo, lại vừa lúc bổ nhào lên người Lê Nguyệt Trừng. Việc này nghĩ như thế nào như thế nào quỷ dị, thái phu nhân tức giận, lệnh người tra rõ việc này, lại không tra được gì, chuyện liền bỏ ngỏ như vậy.
Chỉ có Lê Nguyệt Trừng biết, đêm đó có người nhân lúc loạn đẩy nàng thật mạnh từ phía sau, làm hại nàng ngã đụng vào bụng, nhưng việc này ai sẽ tin tưởng chứ?
Đêm đó bên người nàng đi theo hai nha hoàn, hai ma ma.
Nha hoàn gắt gao đi theo phía sau nàng, hai ma ma một người đi phía trước, một người khác cầm đồ vật đi sau hai nha hoàn.
Nói cách khác, người hại nàng tất nhiên là một trong hai nha hoàn kia.
Là Hoạ Mi vẫn luôn đi theo bên người nàng, từ nhỏ cùng nhau lớn lên? Hay là Đỗ Quyên thái phu nhân thưởng cho nàng sau khi thành thân?
Mặc kệ là ai, đừng mơ tưởng có thể ung dung ngoài vòng pháp luật sau khi hại con của nàng, thù này, nàng nhất định phải báo.
Thải Tâm cảm thấy lúc này đại khoái lòng người, vừa thu thập đồ vật cho Kỷ Thanh Y vừa nói: “Cái này gọi là thiện ác đến cùng có báo ứng, nàng luôn hại người, hiện giờ báo ứng đến trên người nàng, loại người này không xứng mang thai sinh con, ông trời phạt nàng vĩnh viễn đều không có thai mới tốt.”
Tuệ Tâm lời nói không nhiều lắm, cũng gật đầu đồng ý: “Cũng coi như nàng tự làm tự chịu.”
Kỷ Thanh Y đều không để bụng, Lê Nguyệt Trừng hãm hại nàng không thành, gieo gió gặt bão, nàng cũng sẽ không để Lê Nguyệt Trừng trong lòng. Từ đây về sau, đối với nàng, Lê Nguyệt Trừng chỉ là một người không chút nào tương quan mà thôi.
Chờ tới cửa, Trần Bảo Linh làm Thải Tâm và Tuệ Tâm đến ngồi xe sau, nàng lại cười hì hì chen bên người Kỷ Thanh Y: “Thanh Y, tỷ có chuyện muốn nói với muội.”
“Tám phần lại là Cố Hướng Minh đi?” Kỷ Thanh Y thấy nàng mặt đỏ hồng, cười giống một đóa hoa, liền nói: “Có phải tỷ đã quyết định hay không?”
“Sao muội biết?” Trần Bảo Linh kinh hô ra tiếng, giây tiếp theo lại ngượng ngùng nhìn Kỷ Thanh Y ngây ngô cười: “Tỷ…… Tỷ đã đồng ý Cố Hướng Minh tới nhà cầu hôn.”
“Muội nói tổ mẫu sẽ đồng ý sao? Cha tỷ sẽ đồng ý sao? Hắn có thể đánh đuổi Cố Hướng Minh ra cửa hay không? Còn có Thọ Xuân trưởng công chúa, nàng luôn luôn không thích nương tỷ, cũng không biết Cố Hướng Minh có thể thuyết phục nàng hay không?”
Nàng nói, có chút sốt ruột: “Tuy tỷ đã quyết định gả cho Cố Hướng Minh, nhưng hy vọng mọi người đều có thể ủng hộ tỷ và hắn ở bên nhau. Thanh Y, người khác đều có thể phản đối, muội là tỷ muội tốt của tỷ, nhất định sẽ không phản đối, đúng không?”
Tuy tính cách Trần Bảo Linh có chút ầm ĩ, nhưng Kỷ Thanh Y thực thưởng thức nàng dám yêu dám hận, Trần Bảo Linh có thể như thế, hoàn toàn là do có người sủng, có người nuông chiều mới có thể dưỡng thành. Giống nàng từ nhỏ ăn nhờ ở đậu, tính tình xúc động, sau khi trùng sinh cũng lo trước lo sau, tuyệt đối không dám giống Bảo Linh nghĩ cái gì liền làm cái đó.
“Muội đương nhiên sẽ đứng về phe tỷ.”
Trần Bảo Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, tỷ thật sợ muội cũng không xem trọng tỷ và hắn.”
“Muội ủng hộ hay không không quan trọng, quan trọng là ý kiến của ngoại tổ mẫu và cữu cữu bọn họ.”
“Ai nói, ý kiến của muội rất quan trọng, nếu muội không thích hắn, tỷ tự nhiên…… tự nhiên sẽ không đồng ý gả cho hắn.” Trần Bảo Linh ngoài miệng nói lợi hại, vẫn nhịn không được thở dài một hơi: “Lỡ như tổ mẫu và cha không đồng ý nên làm gì bây giờ?”
Trên mặt nàng buồn bực, bả vai cũng gục xuống, hiển nhiên rất lo lắng.
“Được rồi, hiện tại nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, dòng dõi Thọ Xuân trưởng công chúa phủ rất cao, Cố Hướng Minh lại tướng mạo đường đường một thân võ nghệ, nói không chừng cữu cữu thấy hắn tuấn tú lịch sự liền sẽ đồng ý.” Kỷ Thanh Y ôm bả vai Trần Bảo Linh nói: “Tỷ thu hồi lo lắng trước đi, chờ Cố Hướng Minh tới nhà cầu hôn, ngoại tổ mẫu và cữu cữu thật không đồng ý, lúc đó lại lo lắng cũng không muộn.”
Trần Bảo Linh lại ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao muội biết Cố Hướng Minh tướng mạo đường đường, một thân võ nghệ?”
Đương nhiên là nghe Từ Lệnh Sâm nói.
Kỷ Thanh Y ảo não chính mình nói sai rồi, vội nói: “Nếu không phải tướng mạo đường đường, tất nhiên tỷ cũng chướng mắt mà, còn về một thân võ nghệ là muội đoán, tỷ không phải luôn luôn thực tôn kính cữu cữu và Việt biểu ca sao, còn nói Cẩm biểu ca đọc sách những cái đó chi, hồ, giả, dã không thú vị, cho nên muội đoán Cố Hướng Minh tất nhiên là võ tướng mà không phải cử tử văn nhược.”
“Muội thật là đoán như thần.” Nhớ tới Cố Hướng Minh, trên mặt Trần Bảo Linh lại treo cười: “Hắn đích xác rất lợi hại, giống cha và đại ca vậy.”
Kỷ Thanh Y thấy nàng cảm xúc tốt hơn rất nhiều, cũng yên tâm.
Không nghĩ tới vào nữ học không mấy ngày, Trần Bảo Linh liền bị bệnh.
Tuy chỉ là ngẫu nhiên thương hàn, trường học vẫn rất coi trọng, phái người đi Hầu phủ thông báo, Trần Văn Việt liền lại đây đón Trần Bảo Linh về nhà.
Kỷ Thanh Y thấy mặt nàng trắng bệch, cằm nhòn nhọn, biết tám phần nàng lo lắng vì việc hôn nhân, lúc đưa nàng lên xe khuyên giải an ủi một phen: “…… Lại qua bốn ngày muội liền trở về thăm tỷ, tỷ nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt, đến lúc đó chúng ta cùng nhau quay lại trường học.”
Thân thể có bệnh nhẹ, Trần Bảo Linh phá lệ dịu ngoan, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Chiều bốn ngày sau, rốt cuộc lại đến lúc có thể trở về, Kỷ Thanh Y đang thu thập đồ vật, nha hoàn Lương Thần của Trần Bảo Linh liền nước mắt lưng tròng, thần sắc hoảng loạn tìm tới: “Biểu tiểu thư, tiểu thư chúng ta có tới tìm ngài hay không?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y lộp bộp, nhất thời dâng lên dự cảm xấu: “Không có a, từ mấy ngày trước Việt biểu ca đón nàng về nhà, ta đã không gặp nàng. Sao tỷ lại hỏi như vậy? Là Bảo Linh mất tích sao?”
Lương Thần vừa nghe, nước mắt lả tả chảy: “Dạ, sáng nay đại tiểu thư nói là đi hoa viên giải sầu, không cho nô tỳ đi theo, chỉ dẫn Mỹ Cảnh đi, sau đó đã không thấy tăm hơi.”
“Sao lại không thấy?” giọng Kỷ Thanh Y khẩn trương: “Có phải trốn đi hay không? Trong nhà đều tìm sao?”
Lương Thần khóc lóc lắc đầu: “Đều đi tìm, nơi nào cũng không có. Trong nhà đều lật ba tấc đất, đại gia, nhị gia còn có Hầu gia, đều vội vàng tìm, đại gia chờ ở cửa, hắn không thuận tiện vào, sai nô tỳ vào xem. Không nghĩ tới đại tiểu thư thế nhưng không ở đây, vậy phải làm sao bây giờ?”
Kỷ Thanh Y không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Ngay cả Việt biểu ca và cữu cữu đều bị kinh động, tất nhiên là tìm không thấy.
“Có phải rơi xuống nước hay không? Hoặc là trượt chân rớt giếng cạn?”
“Không có.” Lương Thần nước mắt rơi càng hung: “Nơi nơi đều tìm, quận chúa khóc giống người lệ, thái phu nhân cũng gấp đến độ ngất lên ngất xuống, ao nhỏ trong nhà đều vớt hai lần, cũng không thấy đại tiểu thư, cũng không thấy Mỹ Cảnh, tóm lại là tìm không thấy.”
Kỷ Thanh Y sai Thải Tâm Tuệ Tâm nhanh chóng thu thập đồ vật, nàng vừa đi vừa hỏi tình huống từ Lương Thần.
Hai tiểu cô nương Bảo Linh và Mỹ Cảnh sẽ đi nơi nào chứ?
Hai người nũng nịu, chưa bao giờ đơn độc ra cửa, nếu gặp người xấu phải làm sao bây giờ?
Kiếp trước kiếp này, Kỷ Thanh Y đều rất ít giao tiếp với người bên ngoài, nhưng nàng cũng nghe nói có một loại người chuyên môn chọn bắt nữ hài tử lạc đơn bán đến nơi nhận không ra người.
Nàng càng nghĩ càng sợ hãi.
Nhưng hiện tại không phải lúc lo lắng, nàng cưỡng bách chính mình áp xuống những ý niệm không tốt trong lòng, trấn định nói: “Đừng lo lắng, chúng ta đi về trước.”
Kỷ Thanh Y đi nhanh ra cửa, thấy Trần Văn Việt sắc mặt nôn nóng nhìn xung quanh, thấy chỉ có Kỷ Thanh Y và mấy nha hoàn ra tới, trên mặt rõ ràng thất vọng.
“Việt biểu ca!” ánh mắt Kỷ Thanh Y trầm xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh hắn nói: “Đến tột cùng sao lại thế này, sao Bảo Linh lại đột nhiên mất tích?”
Ánh mắt Trần Văn Việt đảo qua các tiểu thư nối đuôi nhau mà ra, trầm giọng nói: “Lên xe lại nói.”
“Là trưởng tử của Thọ Xuân trưởng công chúa, Cố Hướng Minh tới nhà cầu hôn, quận chúa nổi trận lôi đình, đương trường sai người quăng đồ vật ra ngoài, tuy thái phu nhân ngăn đón, nàng không thực hiện được, nhưng lại vọt tới trước mặt Cố Hướng Minh mắng hắn một hồi. Nửa phần thể diện cũng không lưu cho muội muội.”
Kỷ Thanh Y hiểu rõ, nàng liền biết Bảo Linh tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mất tích.
“Tổ mẫu hung hăng răn dạy quận chúa một phen, quận chúa không nói một lời, trưa hôm đó lén người trong nhà trao đổi thiếp canh của Bảo Linh và Trấn Quốc Công thế tử, may mà Văn Cẩm phát hiện, ngăn trở, nếu không việc hôn nhân này xem như định ra.”
Trong giọng nói của Trần Văn Việt toàn là ảo não: “Trấn Quốc Công phủ đã sớm là cái vỏ rỗng, không nói Trấn Quốc Công sủng thiếp diệt thê để thiếp trước tiên sinh hạ thứ trưởng tử, còn để thiếp thất hãm hại bôi đen con vợ cả, hiện giờ thế tử đó là thứ trưởng tử do tiểu thiếp kia sinh. Chỉ vì Tần Vương phi là Trấn Quốc Công phủ cô nãi nãi, từ nhỏ quận chúa đã giao hảo với Tần Vương phi, cho nên, nàng mới nghe Tần Vương phi nói, nghĩ ra một chủ ý như vậy.”
“Ta không nghĩ tới nàng hoang đường như thế, ngay cả con gái ruột chết sống cũng không màng. Cũng trách ta không xem trọng Bảo Linh.”
“Việt biểu ca đừng tự trách, việc này là quận chúa quá kỳ cục.”
Đang nói chuyện, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
Trần Văn Việt và Kỷ Thanh Y còn chưa kịp hỏi, bên ngoài đã truyền đến một giọng nam tử nôn nóng: “Bên trong ngồi là Kỷ biểu tiểu thư sao? Bảo Linh có phải cũng ở bên trong hay không?”
Là tiếng một nam tử thanh niên xa lạ, đầu tiên Kỷ Thanh Y nghĩ tới chính là Cố Hướng Minh.
Trần Văn Việt vén mành, liền thấy một nam tử cao lớn uy vũ, dáng người cường tráng, làn da ngăm đen đứng ngoài xe, hắn mày rậm mắt hổ, mồ hôi đầy đầu, trên mặt xám xịt, như là đã chạy rất xa.
Thấy mành được vén lên, hắn lập tức nhìn quanh trong xe. Không có Trần Bảo Linh, trên mặt hắn che giấu không được thất vọng và lo lắng: “Bình Dương hầu thế tử, Kỷ biểu tiểu thư, có tin tức của Bảo Linh sao?”
Hắn nói chuyện tốc độ thực mau, phi thường vội vàng.
Tuy bởi vì Nam Khang quận chúa gây ra, nói đến cùng cũng thoát không được quan hệ với Cố Hướng Minh, Trần Văn Việt giận chó đánh mèo, vô cùng bất mãn hắn, nhưng thấy hắn gấp đến mức độ này, tất cả bất mãn đều đè ép xuống, thấp giọng nói: “Tạm thời còn không có……”
“Đa tạ báo cho.” Cố Hướng Minh cũng không nói gì khác, bắt roi liền xoay người lên ngựa, lại quay đầu nói với Trần Văn Việt: “Chuyện hôm nay đều do ta mà ra, mặc kệ Bảo Linh xảy ra chuyện gì, ta cũng nhất định sẽ cưới nàng.”
Hắn lời thề son sắt, nói năng có khí phách, lời nói khiến Trần Văn Việt và Kỷ Thanh Y đều rất ngoài ý muốn, trong nháy mắt hắn cưỡi ngựa muốn đi, Kỷ Thanh Y đột nhiên nhớ tới lúc trước Nam Khang quận chúa bức Trần Bảo Linh gả cho Thái Tử, Trần Bảo Linh quyết tuyệt, trong lòng nàng vừa động: “Cố công tử xin dừng bước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT