Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Tháng bảy đúng là lúc nóng nhất trong năm, đầu tháng sáu Hoàng Hậu nương nương vì tham lạnh mà sinh bệnh, vốn tưởng chỉ là việc nhỏ, không ngờ lại triền miên trên giường ước chừng hơn một tháng còn không chuyển biến tốt đẹp.
Các mệnh phụ đều đệ thiệp tiến cung thăm bệnh, Hoàng Hậu lại lấy lý do bệnh thể trầm trọng, cự tuyệt, chỉ làm Chu Vương thế tử phi Mạnh Tĩnh Ngọc ở Khôn Ninh Cung hầu hạ.
Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm một người là Ninh Vương thế tử, một người là thế tử phi, tự nhiên cũng phải tiến cung thăm.
Trước mặt hoàng đế, Kỷ Thanh Y đưa ra muốn lưu lại hầu bệnh.
“Ta biết các con đều hiếu thuận.” Hoàng Hậu rất cảm động, trên mặt tái nhợt lộ ra vài phần vui mừng tươi cười: “Chỉ là hoàng trưởng tôn mới vừa trăng tròn, không thể xa con, ta chẳng qua là ngẫu nhiên cảm lạnh, dưỡng dưỡng là khỏe thôi, có Tĩnh Ngọc ở là được. Con trở về chăm sóc tốt hoàng trưởng tôn là ta cao hứng lắm rồi.”
Hoàng đế cũng nói: “Hoàng Hậu nói đúng lắm, Kỷ thị chăm sóc hoàng trưởng tôn cho tốt, qua chút thời gian chờ Hoàng Hậu thân mình khỏe lại, thời tiết cũng mát hơn chút, ôm hoàng trưởng tôn vào cung cho trẫm và Hoàng Hậu nhìn xem.”
Kỷ Thanh Y tự nhiên đáp ứng.
Lại nói chuyện một hồi, mọi người thấy tinh thần Hoàng Hậu mệt mỏi, liền tan.
Hoàng Hậu từ trên giường đứng dậy, nhìn ngoài cửa sổ nắng hè chói chang, vẻ mặt ủ dột.
Hoàng trưởng tôn ra đời, tâm tư hoàng đế càng ngày càng khuynh hướng Từ Lệnh Sâm, nàng chờ không được.
“Nương nương.” Bình Đức Hải lặng yên không một tiếng động đi vào: “Chu Vương thế tử tới.”
Trong mắt Hoàng Hậu tinh quang chợt lóe, đảo qua vừa rồi suy sút, xoay người ngồi vào ghế trên: “Đi kêu Chu Vương thế tử tiến vào, ngươi canh ở cửa, không cho bất luận kẻ nào lại đây.”
“Dạ.” Bình Đức Hải nắm chặt phất trần trong tay, lui xuống.
“Cô mẫu.” Từ Lệnh Kiểm bước vào, ngồi phía dưới Hoàng Hậu: “Mọi chuyện đều đã an bài tốt, vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.”
“Một khi đã như vậy.” Hoàng Hậu nói: “Bổn cung sẽ cho ngươi gió đông.”
Vì vị trí kia, Từ Lệnh Kiểm vẫn luôn mưu hoa, ẩn nhẫn, hắn mất đi Khanh Khanh, từ bỏ Kỷ Thanh Y, cưới Mạnh Tĩnh Ngọc, vặn ngã Thái Tử, bắt tay với Hoàng Hậu, chính là vì ngày này.
Hiện giờ thắng lợi sắp tới, trong lòng hắn bang bang nhảy, khó có thể áp chế hưng phấn kích động.
Hoàng Hậu nheo lại đôi mắt: “Nếu không phải Tĩnh Ngọc gả cho, vị trí kia cũng không tới phiên ngươi, ngươi phải nhớ kỹ là ai đỡ ngươi đi lên vị trí kia.”
Bổn cung có thể đỡ ngươi lên, tự nhiên có thể kéo ngươi xuống.
Trước tiên để ngươi ngồi trên ngôi vị hoàng đế hai năm, chờ Tĩnh Ngọc sinh con vợ cả, quân cờ như ngươi cũng có thể vứt bỏ.
Từ Lệnh Kiểm lập tức thu liễm tâm thần, chắp tay rũ mắt: “Kiểm có thể có hôm nay, toàn nhờ nương nương dốc lòng dạy dỗ, ngày sau chắc chắn không dám quên.”
Chèn ép coi khinh và lừa gạt, đợi ta ngồi lên vị trí kia, chắc chắn dâng trả gấp bội.
Hoàng Hậu nhàn nhạt gật đầu: “Ngươi biết thì tốt, lui ra đi, có thể chuẩn bị việc đi Vạn Thọ sơn.”
Từ Lệnh Kiểm ra hoàng cung, buổi chiều liền nghe được tin tức thân thể Hoàng Hậu không tốt, trong kinh nắng nóng quá nặng bất lợi cho Hoàng Hậu dưỡng bệnh, Hoàng Thượng quyết định mang Hoàng Hậu đi Vạn Thọ sơn tránh nóng.
Đáy mắt Từ Lệnh Kiểm hiện lên một tia sáng lạnh, âm trắc trắc cười.
Chuyện lớn sắp thành!
Hắn rốt cuộc có thể đạp Từ Lệnh Sâm dưới chân, người đã từng coi khinh cô phụ hắn, đều phải quỳ bái hắn.
Hoàng đế muốn đi Vạn Thọ sơn, chỉ có thể do Kim Ngô Vệ hộ tống, mà thủ lĩnh Kim Ngô Vệ Tào Tường đã bị hắn thu mua. Cũng không thể trách hắn, ai bảo hoàng đế tứ hôn biểu muội âu yếm của Tào Tường cho đường huynh của Tào Tường, mối hận đoạt vợ làm sao có thể tùy tiện quên đi, chính mình chỉ hơi thêm trêu chọc, Tào Tường liền quy phục.
Bốn phía Vạn Thọ sơn đều là nước, khống chế Kim Ngô Vệ, liền khống chế mạch máu của hoàng đế, đến lúc đó hoàng đế chắp cánh khó thoát.
Mà bên trong thành, Đô Đốc của Ngũ Quân Đô Đốc phủ cũng là người của bọn họ, yêu cầu kiêng kỵ duy nhất đó là Binh Bộ thượng thư, Bình Dương hầu Trần Ung.
“Phải bảo đảm có thể lấy được hổ phù, hửm?” Tầm mắt Từ Lệnh Kiểm dừng trên người Trần Văn Cẩm đều là chờ đợi: “Đây là cơ hội để ngươi xoay người, đợi chúng ta thành chuyện lớn, Bình Dương Hầu phủ sẽ thuộc về ngươi, bổn thế tử bảo đảm, sẽ thăng tước vị Bình Dương Hầu phủ thêm một bước.”
Hiện tại đã là Bình Dương Hầu phủ, lại tiến thêm một bước còn không phải là Quốc Công phủ?
Trần Văn Cẩm cảm giác máu trong thân thể đều sôi trào, trào dâng trong mắt càng không giấu được: “Điện hạ yên tâm, thuộc hạ đã an bài tất cả, hổ phù tuyệt đối không vấn đề.”
Tuy cha và tổ mẫu có ngăn cách, nhưng nếu thân thể tổ mẫu có bệnh nhẹ, cha nhất định sẽ trở lại Bình Dương Hầu phủ, tới lúc đó tất cả đều nắm giữ trong tay chính mình.
Lấy được hổ phù, hắn có thể cùng Ngũ Quân Đô Đốc phủ khống chế toàn bộ kinh thành, đợi Chu Vương thế tử đăng cơ, hắn chính là cấp dưới đắc lực.
Cha luôn luôn không để chính mình trong lòng, trong mắt tổ mẫu cũng chỉ có một đại ca, hắn ngược lại muốn nhìn, tới một ngày kia, bọn họ hối hận cỡ nào!
Trở lại Bình Dương Hầu phủ, Trần Văn Cẩm giao một bao thuốc bột cho Lê Nguyệt Trừng: “Nghĩ cách cho tổ mẫu ăn vào, liên tục ba ngày.”
Hai ngày trước chỉ là làm người tinh thần lười nhác cẩu thả, ngày thứ ba sẽ xuất hiện bệnh trạng hôn mê, biểu hiện như trúng gió, hắn cũng đã an bài xong thái y trong Thái Y Viện.
Hắn vẫn luôn phụ tá Chu Vương thế tử Từ Lệnh Kiểm, chờ chính là một ngày như vậy.
Hổ phù Binh Bộ cộng với vệ binh Ngũ Quân Đô Đốc phủ đủ để khống chế đại cục đỡ Chu Vương thế tử đăng cơ, đợi Từ Lệnh Sâm phản ứng lại, sớm đã trần ai lạc định.
Hoàng Hậu, Ngũ Quân Đô Đốc phủ, Binh Bộ, Kim Ngô Vệ đều là hậu thuẫn của Chu Vương thế tử, cần gì sầu chuyện lớn không thành?
Lê Nguyệt Trừng lại vô cùng khẩn trương, không dám tiếp thuốc bột kia, chỉ dùng ánh mắt kiêng kỵ sợ hãi nhìn Trần Văn Cẩm: “Chàng, chàng muốn ta độc chết thái phu nhân?”
Từ khi hai năm trước nàng đẻ non, Trần Văn Cẩm không còn chạm qua nàng.
Mấy năm nay, vợ chồng hai người như người lạ.
Nàng biết, Trần Văn Cẩm ghét bỏ nàng bị Chu Vương thế tử chạm qua, nhưng nàng cũng là bất đắc dĩ. Nếu không phải vì Trần Văn Cẩm, sao nàng lại mất đi trong sạch?
Trần Văn Cẩm căn bản không tôn trọng nàng, hai năm không vào phòng nàng, còn thu hai người thiếp, một người trong đó sinh con vợ lẽ, hiện giờ đều biết gọi người.
Tuy nàng là Hầu phủ nhị nãi nãi, lại không có thể diện bằng một người thiếp.
Rút kinh nghiệm xương máu, nàng tập trung tinh lực lên người thái phu nhân, tận tâm tận lực hầu hạ thái phu nhân. Thái phu nhân thấy nàng hiếu thuận lại đáng thương, để cho nàng quản gia.
Cầm nội trạch quyền to, nàng vẫn là nhị nãi nãi, ai cũng không thể coi khinh nàng.
Nhưng hiện tại, Trần Văn Cẩm thế nhưng muốn nàng độc chết thái phu nhân!
Tuyệt đối không được!
Trần Văn Cẩm nhìn Lê Nguyệt Trừng co rúm lại, trong mắt hiện lên một tia chán ghét và ghê tởm, trước kia Lê Nguyệt Trừng khéo hiểu lòng người cỡ nào, sao hiện tại lại biến thành sắc mặt ghê tởm người như vậy.
Nhưng toàn bộ Bình Dương Hầu phủ, người có thể tiếp cận thái phu nhân lại nguyện ý bảo mật vì hắn, cũng chỉ có Lê Nguyệt Trừng.
Hắn lập tức hơi hơi mỉm cười, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Nguyệt Trừng, nàng nghĩ đi đâu vậy? Sao ta có thể kêu nàng độc chết tổ mẫu được?”
Lê Nguyệt Trừng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngoài miệng lại còn chưa tin: “Thật không phải thuốc độc?”
“Không phải.” Trần Văn Cẩm thấp giọng nói cho Lê Nguyệt Trừng kế hoạch, vui sướng hướng dẫn từng bước: “Việc này đã thành, ta chính là Quốc Công gia, nàng chính là Quốc Công phu nhân, từ nay về sau hai phu thê chúng ta tốt tốt đẹp đẹp, không tốt sao?”
“Cẩm biểu ca!” Lê Nguyệt Trừng thụ sủng nhược kinh, đột nhiên đỏ vành mắt: “Chàng nói chính là thật sao?”
Tươi cười trên mặt Trần Văn Cẩm càng sâu, Lê Nguyệt Trừng chẳng qua là một nữ nhân nội trạch, cần chính là trượng phu sủng ái, chính mình vắng vẻ nàng lâu như vậy, chỉ cần dùng chút mưu kế nàng liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“Cô nương ngốc, đương nhiên là thật, nàng chớ quên, chúng ta là phu thê kết tóc.” Trần Văn Cẩm cảm khái nói: “Nàng gầy nhiều, là vi phu ủy khuất nàng.”
Hắn cầm tay Lê Nguyệt Trừng, một bàn tay khác đáp trên vai nàng, ôm nàng vào lòng.
Lê Nguyệt Trừng không nhịn được run lên, thuận thế dựa vào lòng Trần Văn Cẩm.
“Đêm nay ta lưu lại.”
Trần Văn Cẩm chặn ngang bế Lê Nguyệt Trừng lên đặt trên giường.
Khóe miệng Lê Nguyệt Trừng gợi lên một nụ cười lạnh, tận lực đón ý nói hùa.
Đêm này tự nhiên phá lệ vừa lòng, trời đã sáng, Trần Văn Cẩm còn chưa đi, cười khanh khách nhìn Lê Nguyệt Trừng: “Nguyệt Trừng, nàng sẽ giúp ta, có đúng hay không?”
Ha ha, thật đúng là sốt ruột, một đêm ra sức liền muốn ta bán mạng cho ngươi sao?
Còn xem ta là Lê Nguyệt Trừng trước kia cái gì cũng không biết sao?
Lê Nguyệt Trừng mặt đẹp đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy Trần Văn Cẩm một chút: “Chúng ta phu thê một thể, ta không giúp chàng thì giúp ai? Nhưng chàng phải đáp ứng ta, về sau nhất định phải thường xuyên đến trong phòng ta, ta muốn sớm một chút vì chàng sinh đứa con trai.”
Nữ nhân ngu xuẩn! Muốn sinh con trai cho ta, ngươi cũng xứng!
“Đương nhiên, về sau mỗi ngày ta đều tới, nàng đừng chê ta liền là được.”
“Được rồi, nếu muốn làm việc, còn không mau đi gặp Chu Vương thế tử, miễn cho đi chậm, chậm trễ chuyện lớn.”
Nghe Lê Nguyệt Trừng nhắc tới Chu Vương thế tử, trên mặt Trần Văn Cẩm hiện lên tia cứng đờ, thực mau lại biến mất không thấy: “Ta đi đây, mấy ngày nay bận rộn, buổi tối đều không trở lại, chờ chuyện kết thúc, chúng ta có rất nhiều thời gian ở bên nhau.”
Trần Văn Cẩm đi rồi, Lê Nguyệt Trừng lập tức cầm thuốc đi sân của thái phu nhân.
Cùng lúc đó, La Quý gỡ xuống một tờ giấy từ bồ câu đưa tin, đến chính viện tìm Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y đang đong đưa nôi ru Thiên Hữu ngủ, phu thê hai người một trái một phải nhìn tiểu bảo bối thịt hô hô trong nôi.
Thiên Hữu đặt tay nhỏ bên môi, bẹp bẹp hút không ngừng giống hút duẫn mỹ vị, Từ Lệnh Sâm hiếm lạ vô cùng, thấy thế nào cũng xem không đủ.
Tuệ Tâm tiến vào hồi bẩm nói La Quý tới, Từ Lệnh Sâm nhíu mày một chút, lưu luyến ra nội thất.
“Điện hạ, là Bình Đức Hải đưa tới.”
Từ Lệnh Sâm tiếp nhận tờ giấy từ trong tay La Quý, mở ra vừa thấy: Hoàng Hậu giả bệnh, hành cung có hiểm.
Sắc mặt hắn lập tức trở nên trịnh trọng, Hoàng Hậu và Từ Lệnh Kiểm rốt cuộc ngồi không yên. Nhưng hắn cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị, hắn đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy.
Là thời điểm để hoàng đế nhận rõ gương mặt thật của Hoàng Hậu.
Từ Lệnh Sâm ném tờ giấy vào bồn băng, nói với La Quý: “Thu thập một chút, kêu Ngô Tấn, theo ta tiến cung diện thánh.”