Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Chuyện ly kỳ như thế sao!
Kỷ Thanh Y ngây người, qua một lúc lâu mới hỏi: “Làm sao chàng biết được?”
“Đời trước ta bị tâm phúc của Hoàng Hậu - tổng quản Khôn Ninh Cung Bình Đức Hải dùng một ly rượu độc độc chết.”
Nhắc tới chuyện cũ, trong mắt Từ Lệnh Sâm có hận, có bực, có không cam lòng, càng nhiều lại là khó hiểu: “Trước khi chết, ta chất vấn Bình Đức Hải là bị ai thu mua, Bình Đức Hải lại chỉ cười ta quá vô tri, lời trong lời ngoài đều thuyết minh người sai sử hắn Hoàng Hậu, nhưng ta lại không tin.”
“Chuyện đầu tiên ta làm sau khi sống lại, chính là đi tra Bình Đức Hải.”
“Từ nhỏ Bình Đức Hải đã không còn cha mẹ, là được tiểu thúc phụ của hắn nuôi lớn, lúc ấy nhà bọn họ nghèo đến độ không có gì ăn, tiểu thúc phụ của hắn tình nguyện bán con trai của chính mình cũng muốn lưu lại Bình Đức Hải. Sau đó quê nhà bọn họ bị lũ lụt, một nhà bị tách ra, Bình Đức Hải bị người bán vào cung, hắn một đường leo lên vị trí tổng quản thái giám Khôn Ninh Cung, vẫn luôn không quên tìm một nhà tiểu thúc phụ. Mãi đến năm kia mới tìm được, tiểu thúc phụ của hắn đã qua đời, đường huynh đệ của hắn cũng đều chết hết, chỉ còn lại một cháu trai hiện giờ mới mười lăm tuổi.”
“Bình Đức Hải xem cháu trai như con ruột, ngoại trừ đứa cháu này, lại không còn người thân nào khác, mà đứa cháu này thế nhưng lấy danh nghĩa thân thích bà con xa của Trường Ninh hầu phu nhân đọc sách ở Trường Ninh Hầu phủ gia học.”
Nói tới đây, vẻ mặt bình tĩnh của Từ Lệnh Sâm mới lộ ra vài phần cười lạnh: “Hoàng Hậu vì thu nạp Bình Đức Hải, có thể làm được một bước này đích xác khiến người khâm phục, đương nhiên, này cũng có thể xem như làm con tin. Cho nên, cho dù Bình Đức Hải không vì chính mình, vì cháu trai, hắn cũng tuyệt đối sẽ không phản bội Hoàng Hậu.”
Kỷ Thanh Y âm thầm gật đầu.
Nói cách khác, kiếp trước người giết hại Từ Lệnh Sâm, thật là Hoàng Hậu không thể nghi ngờ.
Từ Lệnh Sâm hiểu rõ những việc này, lại tra được hoàng đế có một tiểu công chúa, tất nhiên là từ trong miệng Bình Đức Hải được đến tin tức, chỉ là không biết hắn dùng thủ đoạn gì, có thể bị Hoàng Hậu phát hiện hay không.
“Hoàng Hậu cho rằng bắt chẹt cháu trai của Bình Đức Hải, liền không có sơ xuất, lại không biết nàng có thể lợi dụng cháu trai khống chế Bình Đức Hải, người khác cũng có thể.”
Lúc Từ Lệnh Sâm nói chuyện nhớ tới kiếp trước thống lĩnh đại quân chiến thắng trở về, đế vị dễ như trở bàn tay, lại bị Bình Đức Hải độc chết.
Trước khi hắn xuất chinh cãi nhau với nàng một trận, lại thời thời khắc khắc đều vướng bận nàng, hắn đã trở lại, hắn có thể chính mình làm chủ, có thể quang minh chính đại cưới nàng.
Lúc hắn trở về có bao nhiêu vui vẻ, lúc sắp chết liền có bấy nhiêu tuyệt vọng, bấy nhiêu không cam lòng.
Hắn hận chết độc thủ phía sau màn.
Cho nên, sau khi sống lại biết người hại chết hắn là Hoàng Hậu, ngay cả làm bộ làm tịch thân cận với Hoàng Hậu hắn cũng không muốn, đối với Hoàng Hậu, hắn chỉ có cung kính và xa cách, lại không thể nào thân cận như trước.
Hoàng Hậu dùng rất nhiều phương pháp, hắn đều là nhàn nhạt.
Nhưng hắn là người sau khi chết sống lại, cho dù Hoàng Hậu nghĩ nát óc cũng sẽ không hiểu vì sao hắn sẽ đột nhiên thay đổi.
“Nàng yên tâm, ta vẫn chưa trực tiếp tiếp xúc với cháu trai của Bình Đức Hải, chỉ là làm người hạ một loại cổ sẽ phát tác đêm trăng tròn cho hắn, Bình Đức Hải vì thuốc giải, không thể không nghe lệnh ta. Chẳng qua, hắn căn bản không biết người hạ cổ cháu trai hắn là ai.”
Từ Lệnh Sâm nắm tay Kỷ Thanh Y nói: “Y Y, nàng yên tâm, đời này, ta sẽ không giẫm lên vết xe đổ.”
Nàng đương nhiên biết.
Sau khi sống lại, hắn làm nhiều chuyện như vậy, nàng đều xem ở trong mắt.
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Độc thủ phía sau màn hãm hại tiểu công chúa cũng là Hoàng Hậu?”
“Đúng vậy.” Từ Lệnh Sâm gật gật đầu: “Ta từ chỗ Bình Đức Hải biết được rất nhiều chuyện Hoàng Hậu làm, có một vài chuyện không đủ để lay động địa vị của nàng, còn có một vài chuyện tuy ngoan độc nhưng thời gian qua quá lâu, khó có thể tìm được chứng cứ. Chỉ có chuyện mưu hại tiểu công chúa còn có dấu vết để lại.”
“Cho nên, ta muốn tra rõ ràng chuyện này, có nhược điểm này trong tay, có thể phòng bị Hoàng Hậu, một ngày kia, có thể làm chứng cứ có lợi vặn ngã Hoàng Hậu.”
Cho tới bây giờ, hắn còn không biết rốt cuộc vì sao Hoàng Hậu yếu hại chính mình.
Khi chưa biết mục đích của đối thủ, nhất định phải trước tiên làm tốt phòng bị.
Hắn nói những chuyện này liên quan đến tương lai của bọn họ, Kỷ Thanh Y cũng thu hồi sự tùy ý, chuyện của tiểu công chúa phi thường mấu chốt.
“Hiện tại trên tay chàng có phải đã có chứng cứ không?”
Từ Lệnh Sâm nghe nàng hỏi như vậy, khơi mào khóe miệng cười.
Tươi cười kia dường như ánh sao đầy trời, làm người hoa cả mắt.
“Thật là thông minh!” Hắn không chút nào che giấu yêu thích trong lòng, cầm lấy tay nàng, đưa lên môi hôn một cái: “Ta tìm được Ngô Tấn, thị vệ tâm phúc của Hoàng Thượng, người hộ tống tiểu công chúa vào kinh sau đó bị rơi xuống vách núi.”
“Thật sao?” Kỷ Thanh Y đại hỉ: “Vậy tiểu công chúa đâu, cũng tìm được rồi sao?”
“Không có!” Từ Lệnh Sâm lắc lắc đầu: “Ngô Tấn nói sau khi hắn rớt xuống vách núi được người cứu, nhưng hắn bị mất trí nhớ. Hắn không nhớ rõ chính mình là ai, vẫn luôn cho rằng tiểu công chúa là con hắn, hắn mang theo tiểu công chúa ở lại thôn dưới chân núi. Ở được hai năm, có một ngày hắn đi cày ruộng, tiểu công chúa bị bọn buôn người trộm đi, hắn chịu kích thích lớn, mới nhớ tới thân phận chân chính của chính mình.”
Kỷ Thanh Y cảm giác kinh hãi, lo lắng cho vận mệnh của tiểu công chúa: “Vẫn luôn không tìm được tiểu công chúa sao?”
“Ngô Tấn vô cùng tự trách, vốn định hồi cung diện thánh, lại phát hiện hắn vừa mới lộ diện liền có người đuổi giết. Hắn nhớ tới lần đó bị ám sát, kẻ xấu phi thường quen thuộc hành trình lộ tuyến của bọn họ, mỗi người lại đều là cao thủ võ công, mà người biết về tiểu công chúa lại ít ỏi không có mấy, liền đoán được người ám sát hắn nhất định là người trong cung, có thể tiếp cận Hoàng Thượng, lại có thể chỉ huy điều động nhiều cao thủ võ công, cũng chỉ vài người mà thôi.”
“Ngô Tấn ý thức được thực lực của chính mình cách xa đối phương quá lớn, quyết định mai danh ẩn tích âm thầm điều tra nghe ngóng.”
“Sau đó hắn tìm được bọn buôn người kia, tiểu công chúa đã bị bọn họ bán. Bọn buôn người chỉ nói buôn bán hài đồng quá nhiều, có đứa bé bị bệnh nặng đã chết liền ném, cũng có ở trên đường bị lạc, nhưng mà bọn buôn người không đi qua Giang Nam, chỉ ở miền bắc mà thôi.”
Kỷ Thanh Y bóp cổ tay: “Nhưng miền bắc lớn như vậy, muốn tìm một đứa bé không khác gì mò kim đáy biển. Nếu tiểu công chúa bị người mua đi làm tiểu thư hoặc làm nha hoàn, đều nhất định dưỡng ở khuê phòng, muốn tìm được người này, quá khó khăn.”
Ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên: “Trên người tiểu công chúa có ấn ký gì đặc biệt sao?”
Từ Lệnh Sâm lại lần nữa cười: “Sao nàng lợi hại như vậy!”
Hắn chỉ vào nữ tử trong tranh nói: “Đây chính là mẹ đẻ của tiểu công chúa, Đỗ thị.”
Kỷ Thanh Y mở to hai mắt nhìn, nói: “Có phải giữa mày tiểu công chúa cũng có một nốt chu sa hay không?”
“Không sai.” Từ Lệnh Sâm nói: “Còn có cái này.”
Hắn lại lấy ra một cuộn giấy nhỏ, mở ra cho Kỷ Thanh Y xem, trên giấy vẽ một hình trăng non cong cong.
“Ngô Tấn nói trên vai phải của tiểu công chúa có một vết bớt màu xanh lá, chính là hình trăng non.”
“Trên người tiểu công chúa còn có một túi tiền, túi tiền chứa sinh thần bát tự của nàng và một khối ngọc hồ lô.”
Nốt chu sa, bớt trăng non, sinh thần bát tự, ngọc hồ lô.
Có mấy thứ này, liền dễ tìm hơn nhiều.
Tờ giấy ghi sinh thần bát tự và ngọc hồ lô có thể mất, nốt chu sa và bớt trăng non sẽ không mất, chỉ cần tìm bé gái có nốt chu sa ở miền bắc là được.
Kỷ Thanh Y đột nhiên nhớ tới những lời đồn đãi vớ vẩn bên ngoài, lại nghĩ tới hôm nay Từ Lệnh Sâm mang theo một mỹ nhân trở về, tức khắc bừng tỉnh hiểu ra: “Cô nương hôm nay chàng mang về từ Trường Ninh Hầu phủ, chính là tiểu công chúa!”
“Còn không xác định.” Từ Lệnh Sâm lôi kéo tay nàng nói: “Trùng hợp gặp, thấy giữa mày nàng có một nốt chu sa, liền mang về.”
“Cái gì trùng hợp?” Kỷ Thanh Y trừng mắt nhìn hắn: “Nhất định là Trường Ninh hầu cố ý an bài cho chàng? Mấy ngày nay, có phải chàng chạm mặt đủ loại kiểu dáng mỹ nhân không?”
Nàng biết Từ Lệnh Sâm sẽ thủ thân như ngọc, nhưng cũng khó tránh khỏi ghen tuông.
Nàng bụng phệ ở nhà dưỡng thai nơi nào cũng không thể đi, hắn lại có thể kiến thức các loại hình mỹ nhân, thật là không công bằng.
Từ Lệnh Sâm lập tức vẻ mặt đau khổ nói: “Oan uổng a, thế tử phi, từ thân đến tim tiểu nhân đều chỉ thích một mình thế tử phi, nào dám xem mỹ nhân khác?”
Kỷ Thanh Y phụt một tiếng liền cười: “Đường đường Ninh Vương thế tử, không đứng đắn, cũng không sợ dạy hư con chúng ta!”
“Nơi nào, ta là làm gương cho con chúng ta đấy.” Từ Lệnh Sâm tiến lên ôm Kỷ Thanh Y, nhẹ nhàng vuốt bụng nàng nói: “Con trai thấy ta nghe lời như vậy, về sau cũng tất nhiên hiếu thuận nàng.”
Từ sau khi nàng mang thai, mỗi khi Từ Lệnh Sâm nhắc tới con, đều nói trong bụng nàng chính là con trai.
Kỷ Thanh Y nghe trong lòng “Bang bang” nhảy, nhịn không được buột miệng thốt ra: “Sao chàng biết nhất định là con trai? Nếu là con gái phải làm sao?”
“Nếu sinh con trai, chính là hai chúng ta bảo hộ nàng; nếu là con gái, chính là ta bảo hộ hai mẹ con nàng.” Từ Lệnh Sâm tràn ngập khát khao về tương lai: “Hơn nữa, chúng ta lại không phải chỉ sinh một, về sau sinh năm nam ba nữ, nhi nữ thành đàn, thật tốt.”
Năm nam ba nữ? Chẳng phải là tám đứa bé?
Kỷ Thanh Y tưởng tượng cảnh đó, cũng nhịn không được cười.
Lúc này nàng mới ý thức được, đề tài chạy quá xa.
Nàng và Từ Lệnh Sâm ở bên nhau, vĩnh viễn đều nói không xong, thường xuyên nói nói liền lạc đi rất xa, nhiều lúc kỳ thật không có bất luận ý nghĩa gì, nhưng nàng không cảm thấy nhàm chán chút nào.
Nhìn xem sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, nếu tiếp tục nói, chỉ sợ đến sáng mai cũng nói không xong chuyện của tiểu công chúa.
“Chàng rốt cuộc tính toán làm thế nào nghiệm chứng vị cô nương kia có phải tiểu công chúa không?”
“Cho nên chuyện này phải giao cho nàng.” Từ Lệnh Sâm cười nói: “Chỉ bằng nốt chu sa giữa mày cũng không thể xác định, còn có vết bớt hình trăng non trên vai nàng nữa.”
“Chuyện tốt như vậy, sao chính chàng không đi xem?”
“Xem cô nương kia làm sao bằng xem nàng?” Hắn đẩy nàng ngã ở trên giường, củng tới củng đi trước ngực nàng: “Lớn thật nhiều, con ta quả nhiên thông minh, đại quân chưa động, lương thảo đi trước, hiện tại liền bắt đầu tồn lương thực.”
“Từ Lệnh Sâm!” Kỷ Thanh Y đầy mặt đỏ bừng, một tiếng kiều sất, lại bị hắn chắn trong miệng: “Ta chỉ hôn hôn, để ta hôn hôn……”
Giọng mềm như gió xuân tháng ba, còn mang theo dụ hoặc.
Từ trước đến nay hắn biết đúng mực, cũng sẽ không thương tổn nàng.
Bọn họ đã thật lâu chưa từng có, gần đây nàng cũng đặc biệt nhớ……
Hai mắt Kỷ Thanh Y hơi mị, nhẹ nhàng đẩy đẩy vai hắn: “Chàng đến trên giường đi.”
Từ Lệnh Sâm hổ khu chấn động, không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn nàng, Kỷ Thanh Y mặt đỏ như có thể nhỏ máu: “Ma ma nói, hiện tại thai ổn, nhẹ một chút là có thể.”
Từ Lệnh Sâm cười lên giường, từng chút từng chút rơi xuống hôn.