Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
Tẩm điện của Thái Hậu trong Từ Ninh Cung đã tắt oải lan hương, tuy oải lan hương không thương tổn với thai phụ, nhưng Kỷ Thanh Y ngửi không thoải mái, sẽ buồn nôn, Từ Lệnh Sâm yêu cầu không điểm bất kỳ hương gì.
Thái Hậu dựa vào trên giường, sắc mặt xanh trắng.
Kỷ Thanh Y ngồi trên ghế mềm, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Sắc mặt Từ Lệnh Sâm còn xem như bình tĩnh, lúc nhìn Kỷ Thanh Y, ánh mắt sẽ không tự chủ được mềm mại.
Giữa mày Hoàng đế một mảnh nhẹ nhàng, thực rõ ràng, đối với chuyện Kỷ Thanh Y có thai, hắn phi thường cao hứng.
Chuyện liên quan sống chết của chính mình, Thái Hậu tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, bà nhìn hoàng đế, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng đế, Kỷ thị trộm nhân sâm của ai gia.”
Đã không có nhân sâm trăm năm, mạng của bà cũng không giữ được.
Thái Hậu giận quá mất khôn, quên mất người trước mắt là hoàng đế.
Hoàng đế cũng không tức giận, chỉ nhỏ nhẹ nói: “Mẫu hậu, việc này cũng không có chứng cứ……”
Thái Hậu lại vô cớ gây rối, hắn cũng phải kiên nhẫn, sử quan sẽ thay hắn ghi nhớ chuyện này, hắn là một hoàng đế hiếu thuận.
“Chẳng lẽ Hoàng đế muốn bỏ qua như vậy sao?” Thái Hậu đột nhiên cất cao giọng, như con thú bị vây nóng nảy: “Nhân sâm trăm năm kia là mạng của ai gia đấy.”
Bà đột nhiên ngẩng đầu đối diện Từ Lệnh Sâm.
Hoàng đế không phải con ruột của bà, mặc kệ bà chết sống bà có thể không trách. Nhưng Từ Lệnh Sâm là cháu ruột của bà, thế nhưng cũng để mặc tiện phụ Kỷ thị hại bà, Thái Hậu tức giận run run, vẻ mặt ngoan độc.
Cháu trai bà, cháu ruột của bà, trong mắt trong lòng chỉ có độc phụ kia, làm sao để tổ mẫu như bà vào lòng?
Nếu bà thực sự xảy ra chuyện gì, bà muốn độc phụ này đền mạng.
Hoàng đế kiên nhẫn mười phần khuyên giải an ủi Thái Hậu: “Mẫu hậu yên tâm, Đông Bắc lại tiến cống một cây nhân sâm trăm năm, hiện nay đã ở trên đường, mấy ngày nữa là có thể đến kinh thành. Mấy ngày nay, dùng nhân sâm hai mươi năm thay thế trước. Lý công công, đi lấy nhân sâm tới đây.”
Thân thể hắn ngày càng lụn bại, Thanh Long đạo trưởng cũng nói, chẳng qua là mạnh mẽ giữ mạng cho hắn mà thôi.
Giang sơn này chú định phải giao ra, trước khi hắn chưa ra quyết định, hai người Từ Lệnh Sâm, Từ Lệnh Kiểm đều không thể xảy ra chuyện.
Tiên đế gia đi rồi, Thái Hậu hưởng phúc mấy năm nay, cũng là lúc nên đi hầu hạ tiên đế gia.
Chỉ là Thái Hậu không thể chết trên tay Kỷ thị được, nếu không lại chọc phiền toái cho Lệnh Sâm.
Không có nhân sâm trăm năm, nhưng có nhân sâm hai mươi năm, hắn nói đó là nhân sâm trăm năm, ai lại dám nói không phải?
“Trẫm tuyệt đối sẽ không để mẫu hậu có bất luận sơ xuất gì.” Hoàng đế nói: “Muộn nhất ba ngày, gốc nhân sâm trăm năm kia liền đến.”
Thân mình bà không phải không thể chờ ba ngày, nhưng khẩu khí này, bà không thể nuốt xuống.
Hoàng đế rõ ràng giúp đỡ Kỷ Thanh Y.
Thái Hậu tức giận đến mức đau tim, rất nhiều lần muốn chết ngất đi, lại cường chống nói: “Từ Ninh Cung chưa bao giờ mất thứ gì, nàng vừa đến liền mất đồ, nhân sâm cũng chỉ qua tay Kỷ thị và Ký Thu, Ký Thu vẫn luôn không rời đi, không phải Kỷ thị, còn có ai?”
Bà tức giận cực, giờ phút này không nghĩ gì cả, chỉ muốn Kỷ Thanh Y chịu trừng phạt nên có, cắn răng nói: “Kỷ thị có thai, ai gia không tiện phạt nàng, nhưng nàng như vậy không xứng giáo dưỡng con nối dõi, ai gia muốn hoàng đế đáp ứng ai gia, nếu Kỷ thị sinh con trai, giao cho ai gia nuôi nấng.”
Bà đã nói rõ là tâm tư Kỷ thị âm u, hoàng đế muốn bức chính mình lui bước cũng không phải không thể, nhưng Kỷ thị cần thiết chịu trừng phạt.
“Hoàng đế là vua của một nước, chủ một nhà, đương nhiên có thể không đồng ý, chẳng qua là muốn bức tử ai gia mà thôi.” Thái Hậu chầm chậm nói: “Nếu Hoàng đế không đồng ý, cũng không cần lấy nhân sâm trăm năm tới, ai gia như ý Kỷ thị, tự tuyệt là được!”
Gân xanh trên trán Hoàng đế giật giật.
Thái Hậu đây là buộc hắn làm quyết định sao.
Trong lòng Kỷ Thanh Y căng thẳng, thấp thỏm nhìn Từ Lệnh Sâm, vẻ mặt Từ Lệnh Sâm bất biến, ánh mắt lại lạnh hơn vừa rồi vài phần.
Mọi người trong nội thất đều khó chịu, duy nhất thích ý, chỉ có Tiết Ký Thu.
Có nhân sâm trăm năm, Thái Hậu sẽ không chết, mà Kỷ Thanh Y lại bị ấn định mưu hại Thái Hậu.
Nàng đứng cụp mi rũ mắt ở mép giường Thái Hậu, trong lòng nhẹ nhàng chưa bao giờ từng có.
Hoàng Hậu nắm tay Minh Hủy quận chúa tới, nàng tới nói lời cảm tạ kiêm chúc mừng Kỷ Thanh Y.
Ma ma bên cạnh Minh Hủy quận chúa nói Kỷ Thanh Y cùng bọn họ đi tìm rất lâu, thái giám hoàng đế phái đến truyền đạt Kỷ Thanh Y có thai, nàng lập tức đưa Minh Hủy quận chúa đến đây.
Kỷ Thanh Y chiếu cố Thái Hậu có công, hiện giờ lại có thai, Hoàng Thượng cũng có mặt, Từ Ninh Cung tất nhiên thực náo nhiệt.
Hoàng Hậu dặn dò Minh Hủy quận chúa, phải hòa hòa khí khí, không được ầm ĩ.
Minh Hủy quận chúa bởi vì trốn đi dọa Hoàng Hậu, trong lòng áy náy, tự nhiên liên tục nhận lời.
Chờ tới Từ Ninh Cung, Hoàng Hậu theo bản năng cảm nhận được không khí không thích hợp, sau khi vào đại điện, thấy bên ngoài người quỳ đầy đất, càng là nghi hoặc.
Khác một trời một vực so với tưởng tượng của nàng.
Nàng dắt tay Minh Hủy quận chúa vào tẩm điện của Thái Hậu.
“Thỉnh an mẫu hậu.” Hoàng Hậu chưa nói trước cười: “Mẫu hậu có nhân sâm trăm năm, lại có cháu dâu, cháu gái thừa hoan dưới gối, quả nhiên khang phục cực nhanh.”
“Hừ!” sắc mặt Thái Hậu phát khẩn: “Hoàng Hậu nói sai rồi, sợ là có vài người ước gì ai gia sớm chết một chút đấy.”
Lời này phi thường khắc nghiệt, sắc mặt Hoàng Hậu cũng biến đổi, lại nói nhanh: “Sao mẫu hậu lại nói vậy, mọi người đều hy vọng mẫu hậu bình bình an an, sống lâu trăm tuổi. Còn có mấy tháng tức phụ của Lệnh Kiểm liền sinh, tức phụ của Lệnh Sâm cũng có thai, mẫu hậu sắp được làm tằng tổ mẫu.”
Không biết có phải Thái Hậu quá mức tức giận hay không, gương mặt hồng không bình thường, hơi thở cũng có chút suyễn: “Ai gia không có phúc khí kia, nên sớm đi gặp tiên đế gia mới phải.”
Nói, không biết xúc động dây thần kinh nào, thế nhưng lộ ra vài phần bi thương.
Tiết Ký Thu nhanh chóng cầm khăn lau nước mắt cho Thái Hậu, lại dùng tay vuốt vuốt trước ngực Thái Hậu, nhẹ giọng khuyên: “Cô tổ mẫu, ngài đừng nóng giận, Hoàng Thượng Hoàng Hậu đều ở đây, nhất định sẽ cho ngài một công đạo.”
Hoàng Hậu khó hiểu, có người chọc giận Thái Hậu sao?
Ngày thường không phải đều là Thái Hậu chọc giận người khác sao?
Là ai dám chủ động chọc Thái Hậu?
Nàng quay đầu nhìn hoàng đế, sắc mặt hoàng đế không vui, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý là Hoàng Hậu không cần lo.
Tuy Minh Hủy quận chúa tuổi còn nhỏ, lại có thể cảm giác được không khí không đúng, nắm chặt tay Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu trấn an nhìn nàng, cười ngồi xuống, nói với Kỷ Thanh Y: “Con cũng quá không cẩn thận, hoài hài tử còn nơi nơi chạy loạn, giúp đỡ tìm người, may mắn không có việc gì, nếu không Minh Hủy nên tạ tội như thế nào?”
Nàng thấy trên cằm Kỷ Thanh Y xanh tím một tảng lớn, liền đoán được bảy tám phần.
Minh Hủy quận chúa khuôn mặt nhỏ hồng hồng, đứng lên hành lễ với Kỷ Thanh Y: “Làm thẩm thẩm bị liên luỵ.”
Đôi mắt nàng rất lớn, béo đô đô phi thường đáng yêu.
Kỷ Thanh Y bởi vì có thai, tâm tình đặc thù, nhìn thấy tiểu hài tử vốn đã cảm thấy phá lệ thân thiết, thấy Minh Hủy quận chúa ngoan ngoãn đáng yêu như thế, trong lòng mềm mại, lúc nói chuyện với nàng cầm lòng không đậu mang theo vài phần cười: “Không có việc gì, ta không mệt, chỉ là sau này con không thể như vậy, Hoàng Hậu nương nương và mọi người đều phi thường lo lắng.”
Minh Hủy quận chúa cũng biết Kỷ Thanh Y mang thai, lúc nói chuyện đôi mắt cầm lòng không đậu nhìn chằm chằm bụng Kỷ Thanh Y, có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
Kỷ Thanh Y nghĩ nghĩ, bắt tay nàng đặt lên bụng mình: “Em bé trong bụng thẩm thẩm còn nhỏ, vài tháng nữa mới lớn giống bụng Mạnh thẩm thẩm.”
Minh Hủy nghiêng nghiêng đầu, phảng phất hiểu rõ: “Con biết rồi, giống Tam Hoa vậy, lúc Tam Hoa hoài tiểu bảo bảo, bụng cũng là chậm rãi lớn lên.”
Kỷ Thanh Y không biết Tam Hoa là gì, nhưng nghe tên cũng có thể đoán được không phải mèo thì chính là chó.
Sắc mặt Hoàng Hậu biến đổi, muốn mở miệng nói chuyện.
So sánh Kỷ Thanh Y đường đường thế tử phi với mèo chó, này không phải mắng chửi người sao?
Kỷ Thanh Y vội lắc lắc đầu với Hoàng Hậu, nhéo nhéo khuôn mặt Minh Hủy, cười nói: “Minh Hủy thực thông minh, nói không sai.”
Bị người khen, Minh Hủy quận chúa hơi hơi mỉm cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền nhợt nhạt, rất đáng yêu.
Thái Hậu thấy Kỷ Thanh Y không hề áy náy, giống như không có việc gì nói chuyện với Hoàng Hậu và Minh Hủy quận chúa, chỉ cảm thấy trong đầu chính mình ong ong vang, khí huyết cũng dồn lên đầu.
Độc phụ! Tiện phụ!
Chắc là nàng đã sớm biết mình có thai, lại chậm chạp không phát, chỉ chờ lấy cái thai làm tấm mộc.
Kỷ thị, tiện nhân, dám hại chính mình.
Thái Hậu nhìn trên mặt Kỷ Thanh Y mang theo cười thích ý, Từ Lệnh Sâm đứng ở một bên sủng nịch nhìn nàng, tay gắt gao nắm mép giường.
Khí huyết dâng lên, bà tùy thời đều sẽ chết ngất, lại cứng rắn chống chọi.
Cho dù bà chết, cũng muốn độc phụ Kỷ thị bị giáo huấn.
“Xem ra hoàng đế không tính toán đáp ứng, như thế, cũng không cần nhân sâm trăm năm kia, chuẩn bị quan tài cho ai gia là được.”
Bà ngược lại muốn nhìn, hoàng đế sẽ làm như thế nào.
“Hoàng Thượng.” Lý công công bước nhanh vào điện, cong thân mình trước mặt hoàng thượng, hai tay dâng lên hộp gỗ tử đàn: “Nhân sâm tới.”
Hắn nói, mở hộp ra cho mọi người xem: “Đây là nhân sâm hai mươi năm, tuy kém nhân sâm trăm năm, ba ngày này lại có thể miễn cưỡng chống đỡ một chút, chờ ba ngày sau nhân sâm trăm năm tới, Thái Hậu lại điều dưỡng thân mình.”
Mọi người nhìn xem, chỉ thấy nhân sâm nọ hình dáng như người, màu sắc đều màu, vừa thấy liền biết là nhân sâm thượng đẳng.
Minh Hủy quận chúa cũng nhón chân duỗi đầu xem, đợi nhìn thấy thứ trong hộp, đầu tiên nàng sửng sốt, tiếp theo liền hiểu rõ, thì ra thứ giống hình người mọc chòm râu gọi nhân sâm.
Lý công công cười đưa nhân sâm cho Thái Hậu xem: “Đây chính là một mảnh tâm ý của Hoàng Thượng.”
Thái Hậu cũng không cảm kích, chỉ cười lạnh.
Kỷ thị trộm nhân sâm trăm năm của bà, hoàng đế ngay cả phạt cũng không phạt, muốn lấy một cây nhân sâm hai mươi năm có lệ bà, không dễ dàng như vậy đâu.
Nếu bà lui bước, sau này hậu cung còn có chỗ đứng của chính mình sao?
Kỷ thị chẳng phải là leo lên trời sao?
Bà không thể nhẫn, tuyệt đối không thể nhẫn.
Nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng càng tăng lên, giương tay đánh nghiêng hộp và cả nhân sâm xuống mặt đất.
Mọi người giật nảy mình, không nghĩ tới Thái Hậu sẽ không cho hoàng đế thể diện như vậy.
Lý công công vội đánh chính mình một bạt tai: “Là nô tài trượt tay, không cầm chắc nhân sâm.” Nói xong, chạy nhanh nhặt nhân sâm lên.
Hoàng đế cũng tức giận, bao nhiêu năm qua cũng không ai dám làm chuyện đánh mặt hắn như vậy, gân xanh trên trán đều toát ra, lại không nói gì.
Thái Hậu càng có nắm chắc.
Hoàng đế đây là hạ quyết tâm bảo vệ Kỷ thị, một khi đã như vậy, bà càng không thể lùi bước.
Hai người giằng co, không khí đình trệ, mọi người đều không nói lời nào.
Đột nhiên trong nhà vang lên một giọng nói non nớt: “Nhân sâm là đồ tồi sao? Sao một người hai người đều không cần nhân sâm vậy?”