Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Có nhân sâm trăm năm làm thuốc, bệnh của Thái Hậu thực mau thì tốt lên, chỉ nửa tháng ngắn ngủi đã có thể xuống giường đi đường.

Thái y nói có thể đổi phương thuốc khác, nhưng đổi phương thuốc nhân sâm trăm năm vẫn là chủ dược.

Nhưng gốc nhân sâm trăm năm kia đã dùng xong rồi.

Đã không có nhân sâm, dược hiệu suy giảm nhiều, chính Thái Hậu cũng cảm giác không dễ chịu.

Tiết Ký Thu bưng thuốc tới, Kỷ Thanh Y chủ động nhận lấy: “Để ta làm cho.”

Bởi vì Thái Hậu không thích Kỷ Thanh Y, cho nên đút thuốc cơ bản đều là Tiết Ký Thu làm, Kỷ Thanh Y ở một bên phối hợp, không ngờ Thái Hậu lại nói Kỷ Thanh Y gian dối, không chịu chiếu cố bà, đẩy tất cả mọi chuyện cho Tiết Ký Thu.

Bởi vậy Kỷ Thanh Y bắt đầu hầu hạ Thái Hậu uống thuốc.

Kỷ Thanh Y thử độ ấm vừa vặn tốt, đưa muỗng đầy nước thuốc tới bên môi Thái Hậu, kỳ thật nàng cảm thấy đút thuốc như vậy rất phiền toái. Phải múc từng muỗng từng muỗng, người uống từng muỗng một, đặc biệt đắng.

Không bằng bưng lên một hơi uống sạch, uống chậm rãi như vậy quá ma người

Cái muỗng vừa mới đưa tới bên môi Thái Hậu, Thái Hậu liền giương tay đẩy ra: “Đây là thuốc gì, không có nhân sâm trăm năm, căn bản không có hiệu quả, các ngươi chỉ biết lấy đồ vô dụng này lừa gạt ta!”

Kỷ Thanh Y không nghĩ tới Thái Hậu sẽ đột nhiên tức giận, không cầm chắc chén trong tay, “Loảng xoảng” một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ nát thành mảnh nhỏ.

Thái Hậu giống như đột nhiên tìm được chỗ phát tiết, chỉ vào Kỷ Thanh Y quát: “Ai gia thuận miệng nói ngươi một tiếng, ngươi liền nhăn mặt quăng đổ chén thuốc, ngươi chính là hầu bệnh như vậy sao? Ai gia không dám sai sử ngươi, đi ra ngoài cho ta!”

Kỷ Thanh Y nghe xong, cũng không tức giận, chỉ hơi hơi hành lễ, liền xoay người đi ra ngoài.

Thái Hậu tiếc mạng, lại không có nhân sâm trăm năm, trong lòng bà ta không thoải mái, cho nên phát giận. Kỳ thật còn cố ý bắt bẻ chính mình.

Nếu chính mình thật tranh luận với Thái Hậu, hoặc là dưới sự tức giận rời đi, chẳng phải là hợp ý Thái Hậu sao?

Nàng mới sẽ không để Thái Hậu trong lòng đâu!

Tuyết rơi vài ngày, trời bắt đầu trong, ánh mặt trời chiếu vào người có chút ấm, gió lại lạnh lạnh.

Mai cắm trong bình sứ Thanh Hoa dưới hành lang tránh mưa đang nở rộ, vừa ra khỏi cửa đã ngửi được hương mai nhàn nhạt.

Kỷ Thanh Y cũng không đi xa, chỉ cầm lò sưởi tay, đứng dưới hành lang tránh mưa xem tịch mai, trong lòng tính toán đợi lát nữa có thể đi Ngự Hoa Viên hái một ít tịch mai cắm hoa đưa cho Hoàng Đế Hoàng Hậu.

Đang cân nhắc, Lý công công bên người hoàng đế tới, nhìn thấy Kỷ Thanh Y, hắn vẻ mặt tươi cười tiến lên: “Thỉnh an thế tử phi.”

Kỷ Thanh Y thấy trong tay hắn cầm một hộp dài gỗ tử đàn, liền hỏi: “Công công tới có chuyện gì không?”

“Đông Bắc tiến cống ba gốc nhân sâm, hai cây hai mươi năm, một cây trăm năm, sáng hôm nay vừa đến. Hoàng Thượng đã biết, liền sai nô tài mang nhân sâm trăm năm đưa tới cho Thái Hậu.”

Nếu phải làm đứa con ngoan, hoàng đế tự nhiên sẽ không bỏ dở nửa chừng.

Hôm trước thái y còn nói, lại cần một cây nhân sâm làm dược, bệnh của Thái Hậu cơ bản có thể khỏi hẳn.

Nàng cười tiếp nhận nhân sâm: “Hoàng Thượng thực hiếu thuận với Thái Hậu, có nhân sâm này, Thái Hậu nhất định có thể khoẻ mạnh bình an.”

Thái Hậu hết bệnh rồi, nàng cũng có thể trở về.

Tuy Kỷ Thanh Y cũng không để lời Thái Hậu nói trong lòng, nhưng luôn nghe bà ta châm chọc mỉa mai, lỗ tai cũng chịu không nổi.

Lý công công đưa nhân sâm liền trở về.

Hắn mới vừa đi, Tiết Ký Thu liền ra tới, nàng vẻ mặt xin lỗi: “Biểu tẩu, cô tổ mẫu tuổi lớn, thân mình không dễ chịu, trong lòng không thoải mái, bà cũng không phải cố ý nhằm vào tẩu, tẩu ngàn vạn đừng nóng giận.”

“Thái Hậu là tổ mẫu, sao ta lại giận bà ấy?” Kỷ Thanh Y đạm nhiên nói: “Tiết tiểu thư cũng nói, Thái Hậu lại không phải nhằm vào ta, vậy thì có gì đáng tức giận?”

Tiết Ký Thu vẫn luôn kêu nàng “Biểu tẩu”, Kỷ Thanh Y lại chưa từng kêu Tiết Ký Thu “Biểu muội”, trước nay đều là Tiết tiểu thư.

Tiết Ký Thu nửa thật nửa giả nói dỗi: “Chúng ta đều biết nhau lâu như vậy, nửa tháng này lại gần như sớm chiều ở chung, biểu tẩu vẫn luôn kêu muội Tiết tiểu thư, thật sự quá khách khí. Hay là muội không tốt, hoặc là biểu tẩu không thích muội, cho nên không muốn nhận muội muội đây?”

Khóe miệng nàng mang theo cười, trong mắt lại mang theo bướng bỉnh.

“Đương nhiên không phải.” Kỷ Thanh Y không mặn không nhạt, khóe miệng mang theo vài phần ý cười: “Ta là gọi theo điện hạ, điện hạ vẫn luôn kêu Tiết tiểu thư là Tiết tiểu thư, ta cũng kêu như vậy. Thật ra ta muốn kêu một tiếng biểu muội, nhưng sợ điện hạ tức giận.”

Kỷ Thanh Y cũng nửa thật nửa giả nói: “Nữ tử xuất giá tòng phu, tuy Tiết tiểu thư chưa gả chồng, nhưng ngày thường tiểu thư cũng nhìn thấy điện hạ bắt bẻ ta, chắc là tiểu thư là sẽ không trách ta, có đúng không?”

Tiết Ký Thu nghe xong, trên mặt tươi cười trở nên loãng, qua một hồi lâu mới nói: “Muội đương nhiên sẽ không trách biểu tẩu, trong lòng muội cảm thấy biểu tẩu như tỷ tỷ ruột, cũng có vài câu xuất phát từ nội tâm muốn nói với biểu tẩu.”

“Tiết tiểu thư cứ nói.”

Tiết Ký Thu đưa mắt ra hiệu với cung nữ đứng gác dưới hành lang tránh mưa, chờ cung nữ đều đi rồi, nàng mới nói: “Biểu tẩu, mấy ngày nay tẩu chỉ lo chiếu cố cô tổ mẫu, không chú ý bên ngoài, muội lại nghe nói hôm qua thái y bắt mạch cho Chu Vương thế tử phi, vài vị thái y đều nói nàng mạch tượng lưu loát hữu lực, gần như có thể kết luận là nam thai, Hoàng Thượng phi thường cao hứng, còn nói phải ban tên cho hài tử.”

Nàng nói dần dần chậm lại: “Kỳ thật cô tổ mẫu không cao hứng, cũng là vì chuyện này, nếu tẩu có thai, tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng. Nhưng hiện tại, tẩu không có…… Muội còn nghe nói, ngày hôm qua Hoàng Hậu triệu kiến vài vị tiểu thư nhà quan ngũ phẩm, có con vợ cả cũng có con vợ lẽ, nghe nói là muốn chọn trắc phi……”

“Biểu tẩu, tẩu tính toán làm sao bây giờ?”

Tiết Ký Thu nói chuyện, trong mắt lóe ánh sáng.

Kỷ Thanh Y cũng không xa lạ ánh mắt này, trước kia Lê Nguyệt Trừng tính kế nàng, trong mắt cũng lóe như vậy.

Tiết Ký Thu nói vậy với mình, sợ là không có ý tốt.

Kỷ Thanh Y sâu kín thở dài một hơi: “Ta có thể có biện pháp nào? Cũng chỉ có thể tiếp thu thôi, nữ nhân còn không phải là như thế sao?”. Hãy tìm đọc trang chính ở == trùmtr uyện. o rg ==

“Biểu tẩu!” Tiết Ký Thu vội la lên: “Tẩu có biết cô tổ mẫu và Hoàng Hậu nương nương vẫn luôn không vừa mắt nhau không, lúc trước cô tổ mẫu ban người cho tẩu, bị tẩu tiễn đi, trước mắt Hoàng Hậu ban người tẩu lại tiếp nhận, cô tổ mẫu nhất định sẽ càng thêm bất mãn tẩu. Mà người Hoàng Hậu chọn, tất nhiên cùng một lòng với Hoàng Hậu, đến lúc đó biểu tẩu đều mất lòng Hoàng Hậu, Thái Hậu, biểu ca lại bị người mới quấn lấy, tới lúc đó, biểu tẩu lại nên như thế nào tự xử?”

“Nếu sau đó người mới ỷ vào có Hoàng Hậu chống lưng, không muốn giao hài tử cho biểu tẩu dưỡng, biểu tẩu chẳng phải là hai bàn tay trắng sao?”

Kỷ Thanh Y nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ trịnh trọng lo lắng: “Tiết tiểu thư, tiểu thư phân tích rất có đạo lý, nhưng việc này cũng không phải ta có thể điều khiển. Lúc trước đuổi đi người Thái Hậu ban cho là bởi vì lúc ấy ta và điện hạ mới vừa thành thân không bao lâu, vẫn chưa nghĩ tới thể chất của ta là cung hàn không dễ mang thai. Đại sai đã thành, hiện giờ ta hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể nghe người khác an bài.”

“Chẳng lẽ biểu tẩu liền để cho người khác nghênh ngang vào nhà sao? Một khi trắc phi sinh hạ thứ trưởng tử, mẹ quý nhờ con, lại một lòng với Hoàng Hậu, biểu tẩu làm sao còn địa vị trước mặt biểu ca? Biểu tẩu không thể ngồi chờ chết được.”

“Tiết tiểu thư, vậy ta nên làm gì bây giờ?”

Tiết Ký Thu nghe vậy đại hỉ, nàng chờ chính là Kỷ Thanh Y nói những lời này.

Cơ hội chỉ lướt qua, nếu nàng lại không bắt lấy cơ hội này, nàng chính là đồ ngốc rõ đầu rõ đuôi.

Tiết Ký Thu ngăn chặn kích động trên mặt, làm chính mình tận lực có vẻ thiệt tình tính toán vì Kỷ Thanh Y: “Kỳ thật chuyện này thực dễ làm. Sở dĩ Hoàng Hậu phải chọn trắc phi cho biểu ca, chẳng qua là vì biểu tẩu không có thai, bên người biểu ca lại không có những người khác.”

“Thay vì ngồi chờ chết, chờ người khác an bài, không bằng nắm chắc quyền chủ động trong tay chính mình.” Giọng Tiết Ký Thu càng thêm dịu dàng, ân cần thiện dụ: “Dù sao trong phòng biểu ca nhất định phải an bài những người khác, sao biểu tẩu không an bài một người cho biểu ca trước Hoàng Hậu? Như vậy không phải lấp kín miệng người khác sao?”

“Người Hoàng Hậu an bài nhất định thân cận Hoàng Hậu. Biểu tẩu có thể an bài một người nghe lời, thân cận tẩu, tốt nhất là nguyện ý sinh hài tử giao cho biểu tẩu dưỡng, mà cô tổ mẫu lại tương đối vừa lòng người đó.”

“Nhờ vậy, không phải mọi người đều vui mừng sao?”

Phù hợp mấy điều kiện này, nào có người khác, không phải chỉ có một Tiết Ký Thu sao?

Kỷ Thanh Y thật muốn cười ha ha, chẳng lẽ Tiết Ký Thu cho rằng chỉ bằng nàng nói mấy câu đó chính mình sẽ đồng ý cho nàng vào cửa sao?

“Tiết tiểu thư nói rất đúng, kỳ thật trước đó ta cũng thương lượng với điện hạ, nhưng mà điện hạ không đồng ý.”

Kỷ Thanh Y khó xử nói: “Điện hạ nói, hắn thực vừa lòng ta, bởi vì ta xinh đẹp, xứng với hắn, sau này sinh hài tử cũng nhất định là nhân trung long phượng. Không phải hắn không nạp thiếp, mà là hắn căn bản chướng mắt những kẻ dung chi tục phấn, hắn căn bản sẽ không động tâm với nữ nhân tư sắc thường thường, nếu muốn hắn nạp thiếp, tất nhiên là tuyệt sắc mới được. Cho dù không bằng ta, ít nhất cũng phải được bảy tám phần dung mạo như ta mới được. Nếu thật để những người tư sắc thường thường vào Ninh Vương phủ, chẳng phải là ủy khuất điện hạ sao?”

Sắc mặt Tiết Ký Thu lập tức trở nên rất khó xem.

Biểu ca chướng mắt dung chi tục phấn, cần thiết phải có bảy tám phần dung mạo Kỷ thị mới có thể……

Chẳng lẽ trong mắt biểu ca, chính mình chính là xấu như vậy sao?

Kỷ Thanh Y nói mấy câu đó không chỉ đẩy Tiết Ký Thu rất xa, mà còn hung hăng đả kích lòng tin của nàng.

Một nữ tử, đặc biệt là tiểu cô nương tuổi thanh xuân chưa lập gia đình, luôn có vài phần tự phụ với tư sắc của chính mình, Tiết Ký Thu đích xác không xem như đại mỹ nhân nhất đẳng nhất, nhưng cũng không tính xấu, còn có vài phần kiều mềm chọc người trìu mến.

Kỷ Thanh Y nói một phen, làm Tiết Ký Thu gần như hỏng mất.

Nàng bài trừ một tươi cười còn khó coi hơn khóc: “Biểu ca tư dung điệt lệ, đích xác muốn xứng khuynh thành tuyệt sắc.”

“Đúng vậy.” Kỷ Thanh Y thở dài nói: “Kỳ thật Tiết tiểu thư gia thế tốt, thân cận Thái Hậu, thân phận cũng xứng đôi, trước kia ta cũng đề qua vài lần với điện hạ, nhưng điện hạ nói Tiết tiểu thư không đủ xinh đẹp, hắn……”

“Xem ta, lại nói lung tung.” Kỷ Thanh Y xin lỗi cười cười: “Kỳ thật xinh đẹp có ích lợi gì đâu, Tiết tiểu thư đi theo Thái Hậu, quy củ lễ nghi đều là tốt nhất, đây mới là phẩm cách tiểu thư khuê các nên có.”

“Đây là nhân sâm Lý công công đưa tới sao.”

Tiết Ký Thu cảm giác Kỷ Thanh Y không chỉ cắm một đao trong tim nàng, thế nhưng còn cầm chuôi đao không ngừng giảo, khiến tim nàng chảy máu sắp vỡ thành tro.

Vừa đau, vừa tức giận, Tiết Ký Thu gắt gao nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay muốn phá da.

Nàng tức giận run run.

Nếu lại tiếp tục đề tài này, chỉ sợ nàng thật sự chịu đựng không nổi mắng chửi người, nhanh chóng dời đề tài: “Có nhân sâm này, bệnh của cô tổ mẫu hẳn là thực mau khỏe hẳn.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play