Từ Lệnh Sâm lái xe vào Dương Châu thành, thuê phòng chữ Thiên ở khách điếm Vân Thăng.
Cùng lúc đó mấy người Trương thị Lý Hưng cũng đến huyện nha huyện Giang Đô tìm được Tiền sư gia.
Phủ Dương Châu có ba châu bảy huyện, huyện Giang Đô phụ quách phủ Dương Châu.
Phụ quách là huyện nha cùng một thành trì với phủ nha của thượng cấp.
Nói cách khác, phủ nha phủ Dương Châu và huyện nha huyện Giang Đô đều ở trong thành Dương Châu.
Mà thứ dân gặp tranh cãi, trước tiên phải tìm huyện lệnh huyện Giang Đô giải quyết vấn đề, không thể vượt qua huyện Giang Đô trực tiếp tìm tri phủ.
Mẹ con Trương thị Lý Hưng mang theo bà mối hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tìm Tiền sư gia.
Thật khéo hôm nay Vương huyện lệnh và tri phủ Dương Châu cùng đi đón Ninh Vương thế tử đại giá, Tiền sư gia không có việc gì, đang ở nhà trêu đùa con trai.
Nghe mẹ con Lý Hưng ngươi một miệng, ta một lưỡi nói việc này, Tiền sư gia giận dữ: “Đại tỷ và cháu trai đừng nóng vội, ta đây liền sai người bắt hai kẻ cuồng vọng cả gan làm loạn kia về, thành Dương Châu này ai mà không biết các ngươi là thân thích của ta, thế nhưng làm càn như thế, rõ ràng không xem ta ra gì.”
Cho dù đánh chó còn phải xem mặt chủ, chẳng qua là hai người xứ khác, thế nhưng kiêu ngạo như thế, hôm nay nếu hắn không giáo huấn bọn họ, người khác còn tưởng rằng Tiền sư gia hắn là ăn chay.
Mẹ con Lý Hưng đại hỉ, đi theo bốn sai dịch, như lang tựa hổ xông ra ngoài.
Mới ra cửa lớn huyện nha, đón đầu gặp phải cậu em vợ của huyện lệnh.
Hắn họ Tào, vì khóe miệng có một nốt ruồi đen cỡ ngón út, tâm nhãn cực hư, người ta đặt ngoại hiệu cho hắn là Tào Mụt Tử.
Tào Mụt Tử chính là hạng người cáo mượn oai hùm, chó cậy thế chủ, mỗi khi sai dịch đi ra ngoài bắt người, hắn đều sẽ đi theo, nhân cơ hội xảo trá làm tiền người nhà phạm nhân.
Hắn mới trở về từ Từ Châu, đúng là lúc kẹt tiền, làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?
“Các ngươi đi chỗ nào vậy?” Hắn nghiêng mắt hỏi mấy người.
Sai dịch sớm biết bản tính hắn, đều phi thường chán ghét hắn, nhưng vì hắn là em vợ của huyện lệnh nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Lý Hưng cũng là nhận ra hắn, vội tiến lên cúi chào, nịnh nọt nói: “Hồi Tào cữu lão gia, tiểu nhân muốn đi tróc nã hai mẹ mìn nơi khác tới, bọn họ bắt cóc đại cô cô và cháu gái của tiểu nhân.”
Tào Mụt Tử vừa nghe đôi mắt liền sáng, đi bắt mẹ mìn sao.
Trong tay mẹ mìn đặc biệt nhiều tiểu nương tử mạo mỹ kiều tiếu a.
“Mấy mẹ mìn đó cũng quá càn rỡ! Hôm nay Ninh Vương thế tử giá lâm thành Dương Châu, ra chuyện như vậy, va chạm Ninh Vương thế tử thì phải làm sao?” Tào Mụt Tử ngông nghênh nói: “Nếu như thế, ta cùng đi với các ngươi.”
Tào Mụt Tử là cậu em vợ của Vương huyện lệnh, ngay cả Tiền sư gia cũng phải lễ nhượng ba phần, Lý Hưng cúi đầu khom lưng ứng.
Đoàn người chạy đến cửa khách điếm Vân Thăng, xông lên phòng chữ Thiên, Từ Lệnh Sâm đang ngồi trong phòng đọc sách, nghe được động tĩnh, hắn cũng không hoảng hốt, cũng chưa đứng lên, chỉ hơi hơi nâng mí mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn mọi người.
Lý Hưng và bốn sai dịch đương trường ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy thanh niên nam tử bên trong mặc áo gấm màu lam, vải dệt hoa văn đều là bọn họ chưa bao giờ gặp qua, hoa văn có kia chút giống rồng, còn có vài phần giống rắn, vừa thấy liền biết phi thường quý báu. Đầu tóc đen nhánh của hắn dùng ngọc trâm buộc chặt lên, bên hông cột đai lưng màu trắng hoa văn mây tía, hai mắt thanh triệt mang lạnh lẽo như hàn đàm khiến người giật mình.
Lý Hưng cũng được, sai dịch cũng thế, đều bị khí thế của hắn chấn trụ, không dám đi tới.
Lý Hưng kêu nương hắn là Trương thị lại đây: “Nương ngài xem, là người này phải không?”
Trương thị nhìn thoáng qua, thấy Từ Lệnh Sâm long chương phượng tư, ngồi ở chỗ kia trầm ổn giống như lâm uyên thanh sơn, đầu tiên trong lòng lộp bộp, quay đầu thấy trái phải là sai dịch lập tức liền có tự tin: “Chính là hắn! Hóa thành tro ta cũng nhận ra!”
Tào Mụt Tử theo ở phía sau, vốn định chờ sai dịch tóm được người, ổn định trường hợp lại đi vào, không nghĩ mọi người thế nhưng ngừng ở cửa không đi vào trong, cũng không nghe được tiếng người hoảng sợ chạy trốn, hắn liền chạy tới xem.
Vừa thấy người nọ ngồi bên trong, gân xanh trên trán lập tức bạo ra: “Tốt lắm!”
Tào Mụt Tử hét lớn một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hay cho tên tiểu bạch kiểm ngươi dám đến thành Dương Châu, đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chả tốn công, hôm nay Tào đại gia khiến cho ngươi có đến mà không có về.”
Hắn nhớ tới ngày đó chịu nhục nhã, một mình vọt vào trước, mới đi hai bước phát hiện sai dịch còn đứng ở cửa, lập tức chạy trở về.
Hắn nhớ rõ tiểu bạch kiểm này thủ đoạn cao siêu, lỡ như hắn chó cùng rứt giậu tóm chính mình làm con tin thì phải làm sao?
Chờ chạy trở về liền tức muốn hộc máu quát lớn mấy sai dịch kia: “Các ngươi còn thất thần làm gì? Còn không mau bắt tên mẹ mìn to gan lớn mật này lại cho ta! Bổn đại gia phải thẩm vấn tên mẹ mìn này!”
Sao chỉ có một mình hắn, tiểu nương tử xinh đẹp kia đâu?
Tóm được hắn trước, chậm rãi khảo vấn, không lo hỏi không ra tiểu nương tử kia ở đâu.
Một bên khác, Cố tri phủ và quan viên lớn nhỏ thành Dương Châu ở cửa thành quỳ tiếp đại giá của Ninh Vương thế tử.
Trong lòng Kỷ Thanh Y nhớ Từ Lệnh Sâm dặn, kêu La Quý đi mời Cố tri phủ đến cạnh xe liễn hỏi chuyện.
Cố tri phủ từng đi tiếp giá một lần ở Từ Châu lúc đoàn người Từ Lệnh Sâm mới vừa vào Giang Tô cảnh nội, lần đó hắn tận mắt nhìn thấy nghi giá của Ninh Vương thế tử trực tiếp vào thành Từ Châu, không dừng lại ở bên ngoài, cũng chưa kêu người đi hỏi chuyện.
Nghe xong La Quý phân phó, Cố tri phủ không biết xảy ra chuyện gì, vội chạy chậm tới trước xe liễn, hành lễ quỳ lạy trước, sau đó hỏi thế tử điện hạ có gì phân phó.
Không ngờ bên trong thế nhưng truyền đến tiếng một nữ tử: “Điện hạ vì khảo sát dân tình, đã trước một bước vào thành.”
Cố tri phủ nghe vậy, như bị sét đánh.
Ninh Vương thế tử vào thành trước, vậy hắn vào thành như thế nào? Vì sao chính mình không được đến chút tin tức nào?
Chẳng lẽ là cải trang vi hành?
Có nguy hiểm gì hay không?
Thành Dương Châu có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Hắn cải trang vi hành có phải là xem chính mình không vừa mắt hay không?
Cố tri phủ càng nghĩ càng kinh, hơn nửa ngày mới cường tự trấn định nói: “Không biết điện hạ đại giá hiện tại ở nơi nào?”
Kỷ Thanh Y nói: “Hiện nay điện hạ đang ở phòng chữ Thiên khách điếm Vân Thăng, Cố tri phủ không cần lộ ra, tùy tiện kêu vài người đi mời điện hạ đến đây, bổn thế tử phi và điện hạ cùng nhau vào thành. Điện hạ vốn không muốn người khác biết hắn cải trang, cho nên, mong Cố tri phủ xử lý cẩn thận, ngàn vạn chớ để cho người khác biết.”
“Dạ, dạ, hạ quan hiểu rõ.”
Cố tri phủ rời xe liễn, lập tức kêu hai người tâm phúc, thấp giọng dặn dò vài câu, sắc mặt hai người kia đại biến, vội lên ngựa, thẳng tắp phi đi.
Vì nghênh đón đại giá của Ninh Vương thế tử, mỗi cách hai mét liền đứng một trạm gác, gác trên quan đạo trước cửa thành Dương Châu, quan viên lớn nhỏ thành Dương Châu ăn xong cơm trưa liền chờ ở chỗ này, mắt thấy nghi giá của Ninh Vương thế tử tới, thế nhưng ngừng ở cửa thành, thật là kỳ quái.
Nhưng tri phủ Dương Châu lại là trưởng quan một phủ, hắn không mở miệng, ai cũng không dám hỏi, chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Tri phủ Dương Châu nhìn qua sắc mặt nghiêm túc, thực tế trong lòng nôn nóng như mười vạn con kiến đang gặm cắn, một phần lo lắng Ninh Vương thế tử xảy ra chuyện gì, phần khác lại sợ Ninh Vương thế tử tới tra hắn, lỡ như bắt được nhược điểm của hắn, chức tri phủ của hắn sẽ khó giữ được.
Chỉ hy vọng ông trời phù hộ, có thể bình bình an an đón nghi giá Ninh Vương thế tử vào thành, lại thuận thuận lợi lợi tiễn bọn họ đi.
Đang nghĩ ngợi, khoái mã của hai người kia quay về.
Tuy trên quan đạo nhiều người, nhưng không người nào dám ồn ào, bởi vì phá lệ an tĩnh, tiếng vó ngựa dồn dập phá lệ vang dội, Cố tri phủ thấy trở lại chỉ có hai người bọn họ, cũng không thấy Ninh Vương thế tử, lập tức trong lòng lộp bộp.
Đợi nhìn thấy hai tâm phúc kia một người xanh cả mặt, một người trán đổ mồ hôi, cảm giác bất tường trong lòng càng đậm.
“Đại nhân, việc lớn không tốt!” một tâm phúc trong đó nói: “Thế tử điện hạ không ở khách điếm Vân Thăng, ông chủ khách điếm nói……”
Tâm phúc do dự một chút, giống như không dám nói.
“Mau nói!” Cố tri phủ tức giận đến dậm chân: “Giờ khắc mấu chốt này, các ngươi còn do dự cái gì!”
“Đại nhân, thế tử điện hạ bị Tào Mụt Tử, em vợ của huyện lệnh đại nhân bắt đi rồi, trước mắt, sợ là đã nhốt vào đại lao.”
Cố tri phủ vừa nghe, đầu óc “Ong” một tiếng, trống rỗng.
Nếu không phải tâm phúc nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn, hắn gần như phải té ngã.
Cố tri phủ nhìn thoáng qua xe liễn, cưỡng chế áp xuống hồi hộp trong lòng, cắn răng cấm đi đến trước mặt Vương huyện lệnh, sắc mặt tối đen nói: “Ngươi theo ta tới!”
Vương huyện lệnh không rõ nguyên do, lập tức đuổi kịp.
Đợi nghe được Cố tri phủ dăm ba câu tóm tắt chuyện trải qua, trước mắt Vương huyện lệnh tối sầm, trực tiếp ngồi quỳ trên mặt đất.
“Ngươi đứng lên cho ta!” Cố tri phủ tức giận đỡ trán nói: “Người của ngươi chọc sự, ngươi phải xử lý, nếu xử lý không tốt, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng không sống nổi nữa.”
Vương huyện lệnh như ở trong mộng mới tỉnh, quỳ lên ôm lấy chân tri phủ: “Cầu xin đại nhân vì hạ quan chỉ một con đường sống!”
Hai người bọn họ tuy tránh đi người khác, nhưng vẫn như cũ có người có thể nhìn thấy, Cố tri phủ nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn không mau đứng lên theo ta vào thành, tự mình đi mời thế tử điện hạ, ngươi chuẩn bị bị bãi miễn chức quan đi.”
Sắc mặt Vương huyện lệnh tái nhợt, thất hồn lạc phách, khiến tri phủ càng thêm tức giận phẫn nộ: “Thu biểu tình như cha mẹ chết của ngươi đi, bãi miễn là nhỏ, cùng lắm thì về sau khởi phục, nếu ngươi không đánh lên tinh thần, đừng nói khởi phục, con cháu hậu đại của ngươi cũng đừng mơ tưởng lại bước vào triều đình nửa bước, thậm chí, thân gia tánh mạng cả nhà ngươi đều phải công đạo hôm nay.”
Vương huyện lệnh run lập cập, bò dậy đi cùng tri phủ.
Tào Mụt Tử ở cửa huyện nha gấp gáp đảo quanh.
Sai dịch có quyền bắt người, nhưng không được Vương huyện lệnh cho phép, lại không thể lén thẩm vấn, ngay cả Tào Mụt Tử cũng không có quyền lợi này.
Cho nên Tào Mụt Tử canh giữ ở cửa, chờ Vương huyện lệnh trở về gật đầu, hắn liền có thể xử trí tiểu bạch kiểm kia.
Lý Hưng cũng xoa tay hầm hè ở một bên, chờ Tào Mụt Tử tra tấn tiểu bạch kiểm kia, hắn hỏi thăm ra hành tung Lý thị và Hạnh Nhi, bắt Hạnh Nhi trở về bán giá tốt.
Tào Mụt Tử chú ý thấy xe ngựa của tỷ phu nhà mình tới cửa, liền phi nước đại chạy tới, nhấc lên màn xe: “Tỷ phu, huynh đã trở lại, huynh biết không, hôm nay sai dịch bắt được một mẹ mìn, chỉ chờ huynh trở về……”
Một câu chưa nói xong, chỉ nghe “bang” một tiếng vang lên, trên mặt ăn một cái tát thật mạnh, trong mắt sao xẹt xoay quanh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT