Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

Bởi vì chuyện bình định Nam Cương, hiện giờ hai người bọn họ có tiếp xúc công vụ cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi.

Bình Dương hầu tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Thật không nghĩ tới Vương thượng thư cáo già xảo quyệt như vậy, vì không đắc tội hai bên lại dùng chiêu giả vờ bệnh.”

“Hắn không phải giả vờ bệnh.” Từ Lệnh Sâm bình tĩnh, dường như đã sớm liệu đến: “Nếu là giả vờ bệnh, không thể gạt được thái y, hắn là thật sự bị bệnh, chẳng qua bệnh không nghiêm trọng như vậy thôi.”

Nếu muốn sinh bệnh còn không phải đơn giản, nửa đêm ngâm trong nước giếng, gió lạnh vừa thổi, lập tức chính là bệnh thương hàn.

Tuổi của Hộ Bộ thượng thư cũng không nhỏ, một chiêu này thật là bí quá hoá liều.

Bình Dương hầu nhớ tới Từ Lệnh Sâm trước đó dặn dò, càng thêm bội phục hắn: “Điện hạ, Vương thượng thư làm phủi tay chưởng quầy, mặc kệ mọi chuyện, vậy chuyện lương thảo ……”

“Ta đã đi tìm Vưu Ngôn Nhiên.”

“Vậy hắn nói như thế nào?”

Chuyện liên quan đến chiến sự thành bại, tính mạng tiền đồ của Trần Văn Việt, Bình Dương hầu khẩn trương hơn hẳn bất luận kẻ nào.

“Hắn nói Giang Nam bị lũ lụt, lương thảo đều đưa đến Giang Nam cứu tế, hiện giờ Hộ Bộ còn thừa lương thực không nhiều, lần này hắn chỉ có thể chuẩn bị một nửa quân lương đại quân cần.”

“Một nửa!” Bình Dương hầu lạnh lòng: “Như vậy, chẳng lẽ binh sĩ phải đói bụng đánh giặc?”

Từ Lệnh Sâm sóng mắt chợt lóe, không nhanh không chậm nói: “Cho nên, cần thiết phải diệt trừ Vưu Ngôn Nhiên.”

Sắc mặt Bình Dương hầu căng thẳng, nghiêm nghị nói: “Điện hạ, Thái Tử một lòng muốn Vưu Ngôn Nhiên tiếp chức vụ của Vương thượng thư, tất nhiên sẽ không cho chúng ta cơ hội.”

“Không, hắn sẽ cho chúng ta cơ hội.” Từ Lệnh Sâm chắc chắn nói: “Trù bị không đủ lương thảo, Vưu Ngôn Nhiên tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp thoái thác, hắn nhất định sẽ cố tình lộ sơ hở cho chúng ta, làm ta rơi vào bẫy, trúng mưu kế của bọn họ, chờ ta bị Hoàng Thượng khiển trách, Thái Tử vừa lúc có thể tiếp nhận Hộ Bộ, Binh Bộ.”

“Có Thái Tử từ giữa làm khó dễ, lần này bình định nhất định sẽ không thuận lợi, Việt biểu ca có nguy hiểm, cữu cữu là Binh Bộ thượng thư đồng dạng sẽ chịu liên lụy. Việc này nhìn thì nhỏ, nhưng là Thái Tử hạ một ván cờ lớn.”

Bình Dương hầu nắm tay chặt gắt gao, hàm răng cắn kẽo kẹt rung động: “Điện hạ, ngài nói nên làm gì bây giờ, cữu cữu đều nghe.”

Hắn là võ tướng, chán ghét nhất là âm mưu quỷ kế, nếu có thể, hận không thể đi một quyền đánh chết những tên tiểu nhân lén lút đó.

Từ Lệnh Sâm cười: “Cữu cữu đừng nóng vội, một khi đã như vậy, trước hết chúng ta tương kế tựu kế, lại đánh chó rơi xuống nước, bảo đảm làm Thái Tử lần này không chiếm được chỗ tốt.”

Một bên khác, Thái Tử và phụ tá cũng đang thương lượng.

“Tử Thần tiên sinh nói không sai, Vương thượng thư quả nhiên giả vờ bệnh không hỏi thế sự, từ bên ngoài cho thấy không giúp đỡ cả hai bên, trên thực tế vẫn là giúp chúng ta.” Thái Tử tán thưởng nói: “Tử Thần tiên sinh tài cao, cô bội phục, có Tử Thần tiên sinh tương trợ, cô cần gì sầu không thể vinh đăng đại bảo.”

Tử Thần tiên sinh là quân sư của Thái Tử, từ khi đầu nhập vào Thái Tử, nghĩ ra mấy mưu lược đều rất được Thái Tử thích, một khi kế này thành, Thái Tử sẽ càng thêm tôn sùng hắn, điều này khiến phụ tá đi theo bên người Thái Tử đã lâu phi thường khó chịu, lại chỉ có thể nhìn lo lắng suông.

Tử Thần tiên sinh vuốt chòm râu, đạm bạc cười: “Điện hạ là thiên mệnh sở quy, Tử Thần chẳng qua là chim khôn lựa cành mà đậu thôi.”

Vưu Ngôn Nhiên cười ha ha nói: “Tuy Ninh Vương thế tử nhìn phong cảnh, đáng tiếc không được mấy ngày sẽ xuống ngựa, đến lúc đó Hộ bộ, Binh bộ rơi vào trong túi điện hạ, chuyện lớn chắc chăn sẽ dễ dàng. Vi thần cung chúc điện hạ tâm tưởng sự thành, ngày sau cai trị không có gì cản trở, tất nhiên quốc thái dân an.”

Lời này vừa nói ra, mọi người sửng sốt một lát, liền người sau tiếp người trước tán dương Thái Tử.

Sắc mặt Thái Tử kích động hơi hơi có chút hồng, nhìn mọi người hào khí trời cao nói: “Đến lúc đó chư vị là cấp dưới đắc lực của cô, ngươi ta cũng có thể soạn ra một đoạn giai thoại thịnh thế.”

Lần đầu Từ Lệnh Sâm tiếp xúc công việc Hộ Bộ lương thực thuế ruộng, Vưu Ngôn Nhiên không chỉ không cho bất luận trợ giúp gì, còn âm thầm ngáng chân Từ Lệnh Sâm, không cho những người trong Hộ Bộ phối hợp Từ Lệnh Sâm. Liên tiếp mấy ngày bận rộn, Từ Lệnh Sâm sứt đầu mẻ trán, phá lệ chật vật.

Một tư vụ họ Phó trong Hộ Bộ nhìn không được, trộm chỉ điểm Từ Lệnh Sâm vài câu, không ngờ bị Vưu Ngôn Nhiên phát hiện, ngày hôm sau liền biếm Phó tư vụ đến kho lúa Hộ Bộ làm lính thủ lương.

Từ Lệnh Sâm chỉ làm như không biết, vẫn như cũ sớm đến Hộ Bộ, đã khuya mới trở về, lại một ngày so với một ngày mỏi mệt.

Vưu Ngôn Nhiên liền phân phó người bên cạnh: “Nói với lão Phó, có thể bắt đầu rồi.”

Vì thế, hôm nay từ Hộ Bộ nha môn đi ra, Từ Lệnh Sâm liền ở cửa gặp lão Phó cải trang giả dạng, hắn khó hiểu: “Phó tư vụ, ông ở đây làm gì?”

Phó tư vụ chua xót cười: “Điện hạ, vi thần đã bị biếm thành lính thủ lương, hiện giờ không còn là tư vụ, ngài gọi vi thần một tiếng lão Phó là được.”

“Lại nói tiếp, vẫn là ta liên luỵ ông.” Từ Lệnh Sâm nói: “Lão Phó, ông cứ từ từ, chờ ta chải vuốt chuyện trên tay rõ ràng, nhất định điều ông trở về.”

Lão Phó kích động nói: “Có những lời này của điện hạ, cho dù vi thần chết cũng nhắm mắt. Hôm nay vi thần tới, chính là có một bí mật muốn nói cho điện hạ.”

Sắc mặt Từ Lệnh Sâm căng thẳng: “A? Không biết lão Phó muốn nói bí mật gì.”

“Là về Vưu thị lang.” Lão Phó ngó trái ngó phải, xác định chung quanh không người mới nhỏ giọng nói: “Lúc trước thần thế Vưu thị lang sửa sang sổ sách, phát hiện vài chỗ sổ sách không khớp, tất nhiên có người làm giả số liệu.”

“Lão Phó! Ông nói thật sao?” Từ Lệnh Sâm nheo mắt, hiển nhiên tin vài phần.

Lão Phó không ngừng cố gắng nói: “Vi thần có thể lấy tánh mạng đảm bảo, tin tức này xác thực không thể nghi ngờ, đây là vi thần tận mắt nhìn thấy, nếu là giả, vi thần đào hai tròng mắt ra cho điện hạ làm cầu đá.”

Từ Lệnh Sâm rốt cuộc động dung, chụp hai cái trên vai lão Phó, ý vị thâm trường nói: “Việc này trời biết đất biết, ông biết ta biết, không thể để lộ tiếng gió.”

Lão Phó thấy chuyện đã thành, lập tức tỏ lòng trung thành: “Điện hạ yên tâm, việc này ra từ miệng vi thần, vào tai điện hạ, tuyệt đối không có kẻ thứ ba biết.”

Từ Lệnh Sâm lại dặn dò vài câu, mới lên xe đi rồi.

Lão Phó chuyển động một vòng trong thành, lập tức chạy đến phủ của Vưu Ngôn Nhiên, Vưu Ngôn Nhiên tức muốn hộc máu: “Sao ông lại tùy tiện tới cửa, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?”

“Đại nhân yên tâm, lão Phó ta dạo qua một vòng trong thành, bảo đảm không người theo đuôi mới đến, hơn nữa hạ quan vào từ cửa hông, bảo đảm không có người biết chúng ta ám độ trần thương.”

Vưu Ngôn Nhiên nghe hắn nói mấy chữ ám độ trần thương tức giận mí mắt nhảy nhảy, nhưng nghĩ đến hiện giờ Từ Lệnh Sâm còn chưa rơi vào bẫy, liền nhẫn nại tính tình nói: “Công lao của ông ta đều nhớ kỹ, sẽ bẩm báo trước mặt Thái Tử điện hạ.”

“Không biết đại nhân có thể dẫn hạ quan gặp mặt Thái Tử điện hạ không ……”

Vưu Ngôn Nhiên cười lạnh: “Sao vậy, ông không tin bản quan, sợ bản quan giành công của ông trước mặt Thái Tử sao?”

Lão Phó thấy Vưu Ngôn Nhiên trầm mặt, lập tức cúi đầu khom lưng nói: “Hạ quan không dám, sao đại nhân có thể tham chút công lao nhỏ nhỏi như vậy chứ, là hạ quan nói hươu nói vượn si tâm vọng tưởng, đại nhân có đại lượng, tự nhiên sẽ không so đo với hạ quan.”

“Ừ.” Vưu Ngôn Nhiên cầm một tờ ngân phiếu đưa cho lão Phó: “Làm việc cho tốt, bản quan và Thái Tử điện hạ đều sẽ không bạc đãi ông.”

Lão Phó thấy ngân phiếu, chút bất mãn trong lòng sớm vứt lên chín tầng mây, trên mặt tất cả đều là tươi cười: “Đa tạ đại nhân, hạ quan chắc chắn cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”

Sáng sớm hôm sau, Vưu Ngôn Nhiên tới Hộ Bộ, cảm giác được không khí khác ngày thường một trời một vực.

Cấp dưới vốn nhìn thấy hắn liền tiến lên cúi đầu khom lưng nịnh bợ hôm nay lại co đầu rụt cổ không dám tiến lên, mọi người chỉ lấy đôi mắt nhìn hắn, cũng không nói lời nào, toàn bộ nha môn Hộ Bộ đều bao phủ một loại không khí đông lạnh quỷ dị.

Vưu Ngôn Nhiên bước vào, chỉ thấy Ninh Vương thế tử Từ Lệnh Sâm đã tới, liền ra vẻ giật mình, sau đó tiến lên hành lễ: “Điện hạ, hình như hôm nay tới phá lệ sớm chút.”

Từ Lệnh Sâm hừ lạnh một tiếng, hung hăng quăng sổ sách lên bàn: “Vưu thị lang, ông có gì muốn giải thích không?”

Vưu Ngôn Nhiên nhìn nhìn sổ sách kia, tức khắc hoảng sợ vạn phần: “Điện hạ, này…… Này……”

Run run rẩy rẩy nửa ngày, cũng không thể nói ra một chữ, chỉ “thịch” một tiếng quỳ xuống, qua đã lâu, mới từ kẽ răng nặn ra một câu: “Những việc này vốn đều là Vương thượng thư chủ quản, hạ quan, hạ quan chỉ phụ trách hiệp trợ mà thôi……”

“Vưu thị lang, chẳng lẽ ông cho rằng bổn thế tử là ngày đầu tiên ban sai sao? Vương thượng thư sẽ quản chút việc vặt này sao? Cho dù thật là chỗ Vương thượng thư xảy ra vấn đề, lúc ông nhận bàn giao không thẩm tra đối chiếu liền tiếp nhận sao?” sắc mặt Từ Lệnh Sâm lạnh lùng, trong mắt đều là mỉa mai: “Những lời này, ông lưu đến ngự tiền nói cho Hoàng Thượng nghe đi!”

Từ Lệnh Sâm cầm lấy sổ sách, nghênh ngang mà đi.

Vưu Ngôn Nhiên quỳ trên mặt đất, đầu tiên là âm trắc trắc cười một hồi, sau đó phái người đi thông tri Thái Tử, còn hắn thì chạy nhanh tiến cung.

Thái Tử được tin tức, liền trở lại Đông Cung chờ hoàng đế truyền triệu, nhưng chờ mãi chờ mãi cũng không thấy có thái giám tới, không nhịn được nói thầm, sợ Từ Lệnh Sâm phát hiện cái gì.

Trong lúc hắn chắp tay sau lưng đi tới đi lui ở Đông Cung, đang lo lắng có nên phái người đi hỏi thăm tình huống hay không, Lý công công tới.

Thái Tử liếc vẻ mặt Lý công công, hỏi hắn xảy ra chuyện gì, Lý công công chỉ lắc đầu, cũng không trả lời.

Gánh nặng trong lòng Thái Tử được thả xuống.

Lý công công chính là như thế, nhưng phàm là hỉ sự, sẽ trước tiên nhắc nhở, nếu là tai họa, liền ngậm miệng không nói.

Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi Dưỡng Tâm Điện, ở cửa đại điện nghe được tiếng hoàng đế ẩn giận: “…… Vưu Ngôn Nhiên tới chưa? Nếu còn chưa đến, kêu hắn không cần tới!”

Thái Tử càng thêm chắc chắn Từ Lệnh Sâm mắc mưu, trong lòng hắn nhảy nhót, phảng phất đã nhìn thấy Từ Lệnh Sâm thất thế, mà chính mình tay cầm Hộ Bộ, Binh Bộ, nghiệp lớn càng gần. truyện tiên hiệp hay

“Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.” Thái Tử cung cung kính kính, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng: “Không biết phụ hoàng kêu nhi thần tới, có chuyện gì muốn phân phó!”

Ngữ khí của Hoàng đế còn nổi giận vài phần so với vừa rồi: “Khanh làm chuyện tốt, còn dám hỏi trẫm!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play