Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon
“Trưởng giả ban, không dám từ chối.” lúc này Kỷ Thanh Y mới thấp giọng nói: “Ai kêu Thái Hậu là trưởng bối chứ.”
Trong lời nói lộ ra vài phần ủy khuất.
“Không có trưởng bối như vậy.” Thọ Xuân đại trưởng công chúa vỗ vỗ tay Kỷ Thanh Y, thương tiếc nói: “Con ngoan, con chịu ủy khuất, đừng sợ, hôm nay đại cô mẫu làm chủ cho con, tuyệt đối không để Thái Hậu khi dễ con.”
Thọ Xuân đại trưởng công chúa thấy Kỷ Thanh Y giỏi cắm hoa, vốn đã có ấn tượng tốt với nàng, sau đó Cố Hướng Minh cưới Trần Bảo Linh, Kỷ Thanh Y lại gả cho Từ Lệnh Sâm, đi lại nhiều hơn, yêu ai yêu cả đường đi, tự nhiên càng thích nàng.
Mà Thái Hậu lại không phải mẹ đẻ của Thọ Xuân đại trưởng công chúa, Thái Hậu vẫn luôn không thích cắm hoa, cho nên quan hệ của hai người luôn nhàn nhạt.
Xảy ra loại chuyện này, Thọ Xuân đại trưởng công chúa không chút do dự đứng về phía Kỷ Thanh Y.
Thọ Xuân đại trưởng công chúa chính là muội muội song sinh một mẹ đẻ ra của hoàng đế, trước mặt hoàng đế nói chuyện rất có phân lượng, nàng nói một câu bằng người khác nói mười câu.
Kỷ Thanh Y liền đỏ vành mắt: “Đa tạ đại cô mẫu, nếu không phải gặp ngài, con cũng không biết nên làm gì bây giờ.”
“Con đứa nhỏ này, chính là quá thành thật. Nếu con đanh đá được một phần của Bảo Linh, cũng không đến mức này.” Thọ Xuân đại trưởng công chúa nói: “Con đi Ngự Hoa Viên trước, ta đi gặp Hoàng Thượng một lát.”
Phù Bích điện trong Ngự Hoa Viên đã tới không ít người, công chúa đã xuất giá, Vương gia Vương phi nhàn tản không có đất phong, chỉ có thể thừa kế võng thế sớm đã đến.
Kỷ Thanh Y là cô dâu mới vào cửa chưa đến nửa năm, lại là vợ cả của Ninh Vương thế tử được hoàng đế phá lệ sủng ái, lúc bái kiến ngày hôm sau khi thành thân hoàng đế còn thưởng ngọc như ý, cho nên nàng vừa vào cửa liền có rất nhiều người tới hàn huyên với nàng.
Nữ quyến tông thất sau khi chào hỏi nàng, đều không ngoại lệ nhìn về phía San Hô và Trân Châu, vẻ mặt tò mò.
Mục đích Kỷ Thanh Y cố ý cho hai người các nàng trang điểm long trọng chính là chỗ này, thấy mục đích đạt tới, tự nhiên phi thường vui vẻ, trên mặt lại mang theo vài phần chua xót và ẩn nhẫn, một lần lại một lần giới thiệu: “…… Là Thái Hậu thưởng, dặn dò con phải đối đãi thật tốt……”
Có người lôi kéo tay nàng nói làm con dâu hoàng gia không dễ dàng, cũng có người lá gan lớn nói sao Thái Hậu có thể như vậy, cũng có người nhìn xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, thay nàng tuyên truyền.
Chuyển động một vòng, nàng giành được không ít đồng tình.
Chờ nàng trở lại vị trí của chính mình, Từ Lệnh Kiểm và Mạnh Tĩnh Ngọc tới, Mạnh Tĩnh Ngọc yên lặng nhìn Kỷ Thanh Y, tròng mắt có thể nhỏ máu.
Đáng giận là miệng nàng không thể nói!
So với Kỷ Thanh Y, Mạnh Tĩnh Ngọc càng là cô dâu mới, cũng có không ít người tới chào hỏi nàng, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói luôn toát ra vài phần tiếc hận, làm Mạnh Tĩnh Ngọc mấy lần muốn phát điên.
Nàng là đại tiểu thư Trường Ninh Hầu phủ, là tài nữ của Phương Hoa nữ học, Chu Vương thế tử chính phi, những người này cũng dám thương hại nàng!
Mà tất cả, đều do Kỷ Thanh Y ban tặng.
Tiện nhân Kỷ Thanh Y, sao nàng ta không chết đi?
Ánh mắt nàng dừng trên người hai mỹ nhân phía sau Kỷ Thanh Y, liền có người thở dài nói: “…… Là người Thái Hậu thưởng, như đậu hủ rớt vào bụi bặm, vứt không được, đánh không được, Ninh Vương thế tử phi cũng là mệnh khổ, giống ngài.”
Đồng tử Mạnh Tĩnh Ngọc đột nhiên căng thẳng, toát ra vài phần căm hận, người nói chuyện ý thức được, lập tức im miệng, đầy mặt xấu hổ: “Xem ta, nói sai rồi.”
Nói xong liền xám xịt rời đi.
Tuy Mạnh Tĩnh Ngọc phẫn nộ, nhưng nhìn Kỷ Thanh Y vẻ mặt mỉm cười, trong lòng cũng cảm thấy vui sướng.
Giờ phút này Kỷ Thanh Y đang cười, nhưng trong lòng chỉ sợ là nhỏ máu.
Từ Lệnh Kiểm không thích nàng, thực lạnh nhạt với nàng, Kỷ Thanh Y cũng không tốt hơn bao nhiêu!
Đây là báo ứng của Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y nhìn Từ Lệnh Kiểm ôn nhu dịu dàng với Mạnh Tĩnh Ngọc, mà Mạnh Tĩnh Ngọc lại vẻ mặt úc giận vặn vẹo, liền lắc lắc đầu.
Ác giả ác báo, Mạnh Tĩnh Ngọc cũng coi như bị báo ứng.
Vì Nam Cương phản loạn, Binh Bộ an bài Trần Văn Việt đi bình định, Từ Lệnh Sâm kiêm quản Binh Bộ đặc biệt bận rộn, mãi đến lúc người đều sắp tới đông đủ, hắn mới khoan thai tới muộn.
Thấy hai người hoa hòe lộng lẫy ngồi phía sau Kỷ Thanh Y, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền bật cười.
Tiểu nha đầu này cũng thật thông minh, biết dùng chiêu này đánh mặt Thái Hậu.
Hắn một đường hàn huyên với người khác, đi vào ngồi xuống cạnh Kỷ Thanh Y.
San Hô và Trân Châu thấy ngoài cửa tới một nam tử mặt như quan ngọc, long chương phượng tư, sớm xem ngây người, thấy hắn thế nhưng đi vào ngồi xuống bên người chính mình, mới ý thức được vị này là đại danh đỉnh đỉnh Ninh Vương thế tử.
San Hô đã xem ngây ngốc, Trân Châu thấy từ khi Ninh Vương thế tử vào cửa tầm mắt vẫn luôn dừng trên người thế tử phi, vừa rồi nhìn hai người chính mình cũng chỉ giật mình, mà không phải kinh diễm tham lam, liền biết chính mình không thể bắt lấy vị chủ tử này, thay vì si tâm vọng tưởng, không bằng nịnh bợ thế tử phi thật tốt, chờ đêm nay xong việc, liền có thể được tự do.
Nàng đẩy San Hô một chút, kêu nàng ta bình tĩnh.
San Hô lưu luyến thu hồi ánh mắt, có chút mất hồn mất vía.
Trân Châu âm thầm lắc đầu.
Trước khi khai tiệc, Đế hậu dắt tay nhau mà đến, mọi người quỳ lạy.
Giọng Hoàng đế có vẻ nhẹ nhàng: “Đều đứng lên đi, hôm nay là gia yến, chỉ nói chuyện nhà, không cần đa lễ.”
Mọi người đứng dậy ngồi xuống, tầm mắt hoàng đế xẹt qua mọi người, thấy Kỷ Thanh Y và Từ Lệnh Sâm giống như một đôi bích nhân trai tài gái sắc, nhìn liền cảnh đẹp ý vui, còn về hai người phía sau Kỷ Thanh Y, thấy cứ chướng mắt thế nào ấy.
Hoàng Hậu cũng nhìn Kỷ Thanh Y, trong mắt hiện lên một tia thương tiếc.
Kỷ Thanh Y âm thầm gật đầu, quả nhiên không hổ là Hoàng Hậu, ngay cả Từ Lệnh Sâm cũng bị lừa.
“Sao không thấy Thái Hậu?” Hoàng đế quay đầu hỏi Hoàng Hậu: “Vừa rồi phái người đi hỏi sao?”
Hoàng Hậu nói: “Lúc chúng ta ra cửa, Thái Hậu đã đi về bên này, lẽ ra nên tới rồi mới phải.”
Đang nói, một thái giám vội vã chạy vào: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Hậu nương nương nói tối hôm qua ngủ không ngon, trong người mệt mỏi, không muốn gặp người, hôm nay không tới, nói Hoàng Thượng Hoàng Hậu và chư vị tông thất quý thân cứ việc tận hứng.”
Hoàng đế không tỏ ý kiến: “Ừ, đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Mẹ đẻ Hoàng đế mất sớm, vẫn luôn được Phụng Thượng phu nhân nuôi lớn, sau khi hoàng đế đăng cơ tôn sùng Phụng Thượng phu nhân, Thái Hậu cảm thấy hoàng đế là đánh mặt bà, liên tiếp khó xử Phụng Thượng phu nhân.
Ngay từ đầu, Phụng Thượng phu nhân luôn thoái nhượng, sau đó tránh cũng không thể tránh, liền không hề dung túng Thái Hậu, phanh phui chuyện Thái Hậu làm trước mặt hoàng đế. Hoàng đế phi thường không cao hứng, tuy không làm gì Thái Hậu, nhưng lại sai người đánh chết ma ma cận thân của Thái Hậu trước mặt bà ta, Thái Hậu bệnh nặng một hồi, từ đó về sau liền xem Phụng Thượng phu nhân như tử địch.
Tuy bên ngoài không thể làm gì, nhưng trong lòng lại vô cùng kỵ hận Phụng Thượng phu nhân, bởi vậy, quan hệ với hoàng đế cũng phi thường cương.
Bà ta không tới, hoàng đế chỉ xem như bà ta làm bộ làm tịch, cũng không đi mời, mọi người liền khai tiệc.
Thực tế là xe liễn của Thái Hậu đã xuất phát từ Từ Ninh Cung, nửa đường nghe được thái giám bẩm báo nói Ninh Vương thế tử phi mang theo hai mỹ nhân tiến cung, nói là Thái Hậu ban thưởng, còn nói mọi người nghị luận sau lưng Thái Hậu quá mức, cháu trai thành thân mới ba tháng đã ban thưởng mỹ nhân, rõ ràng không có ý tốt, muốn cho cảm tình giữa Ninh Vương thế tử và thế tử phi bất hòa. Cũng có người nói, Thái Hậu cố ý phân cao thấp với Hoàng Thượng, bởi vì thế tử phi là Hoàng Thượng chỉ hôn mà không phải Thái Hậu chọn……
Tóm lại mặc kệ kiểu nào, đều phi thường bất mãn Thái Hậu, nói là thân làm tổ mẫu không thể hố cháu trai ruột như vậy.
Thái Hậu nghe xong, tức giận đến mức không thở nổi, thiếu chút nữa ngã từ trên xe liễn xuống, sắc mặt vừa xanh vừa đen, bà thở hồng hộc bắt lấy tay vịn, hơn nửa ngày mới từ hàm răng bài trừ mấy chữ: “Về Từ Ninh Cung.”
Chờ tới Từ Ninh Cung, Thái Hậu cũng không cần Tiết Ký Thu nâng, sắc mặt dữ tợn trở về tẩm điện, hung hăng ném chung trà trên bàn xuống mặt đất: “Kỷ thị độc phụ này …… Độc phụ……”
“Cô tổ mẫu, lần này biểu tẩu thật quá đáng, ngài xem có cần viết thư cho Ninh Vương không, để ông ấy khuyên nhủ Sâm biểu ca?”
Tiết Ký Thu nói chưa dứt lời, sắc mặt Thái Hậu càng khó nhìn.
Cháu trai thành thân chưa đến ba tháng, bà đã nhét hai người, còn viết thư nói cho con trai, không phải rõ ràng để Ninh Vương biết bà không có ý tốt sao?
“Không cần!” Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi nói: “Kỷ thị tâm tư ác độc, cả gan làm loạn, Lệnh Sâm lại đứng về phe nàng, tùy tiện hành sự, chúng ta không chiếm được chỗ tốt, việc này cần bàn bạc kỹ hơn.”
Tiết Ký Thu đỡ Thái Hậu ngồi xuống, vừa ôn nhu khuyên bà ta, vừa gỡ vật phẩm trang sức trên đầu bà xuống, chỉ nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân: “Thái Hậu, Ngự Hoa Viên đã xảy ra chuyện.”
Tinh thần Thái Hậu rung lên: “Ra chuyện gì?”
Không phải là Kỷ thị ra chuyện xấu gì chứ?
Trong ánh mắt sáng ngời của Thái Hậu, thái giám nói: “Là Chu Vương thế tử phi té xỉu, thái y chẩn trị, phát hiện nàng có thai.”
“Ai nha!” Thái Hậu ngạc nhiên: “Thế nhưng là Mạnh thị có thai.”
Kinh ngạc xong, trên mặt Thái Hậu đột nhiên lộ ra mỉm cười: “Ngươi đi xuống đi.”
Kỷ thị vào cửa sớm hơn Mạnh thị một tháng, hiện giờ Mạnh thị có thai, Kỷ thị lại không có, này còn không phải là nhược điểm đưa tới cửa sao?
“Ngươi trở về.” Thái Hậu nói: “Đi điều tra xem Ninh Vương thế tử là nghỉ rồi hay vẫn đương chức?”
Mấy ngày nay hắn vội vàng điều binh, chỉ sợ sẽ không rảnh rỗi, vừa lúc có thể thu thập Kỷ thị, để báo hận hôm nay.
Tiết Ký Thu thấy Thái Hậu như thế, cũng hiểu rõ bảy tám phần, Kỷ Thanh Y không phải cuồng sao? Ngày mai có nàng dễ chịu.
Mạnh Tĩnh Ngọc té xỉu, thực mau rời đi hoàng cung, chờ nàng tỉnh lại đã trên giường chính mình ở Chu Vương phủ.
Nàng dùng ánh mắt dò hỏi nha hoàn bên người chính mình, nha hoàn vẻ mặt vui sướng, vành mắt cũng đỏ: “Tiểu thư, thái y nói ngài…… Ngài có thai!”
Mạnh Tĩnh Ngọc chấn động, dưới tình thế cấp bách, há miệng muốn nói chuyện, lại quên chính mình giọng nói cháy hỏng phát không ra bất luận âm thanh gì.
Nàng ngơ ngác đã lâu, mới chậm rãi thả tay tới trên bụng chính mình, nước mắt lập tức rơi xuống.
Nàng lấy lòng Từ Lệnh Kiểm mục đích chính là hôm nay!
Cô mẫu nói, sẽ toàn lực đỡ Từ Lệnh Kiểm đăng cơ, một khi nàng sinh con trai, lúc Từ Lệnh Kiểm đăng cơ chính là lúc hắn bỏ mạng.
Chỉ có trên người hoàng đế chảy huyết mạch Mạnh gia, vinh hoa phú quý của Trường Ninh Hầu phủ mới có thể vĩnh thế không ngừng.
Chờ con trai của nàng làm hoàng đế, nàng chính là Thái Hậu, cô mẫu chính là nhiếp chính Thái Hoàng Thái Hậu, còn có ai dám xem thường nàng.