“Nàng dậy rồi sao.” Từ Lệnh Sâm hôn mặt nàng: “Mau mặc quần áo, ăn sáng xong chúng ta về Bình Dương Hầu phủ.”
Kỷ Thanh Y cả kinh, lúc này mới nhớ tới hôm nay phải hồi môn.
Xốc chăn lên, đang muốn gọi người, bỗng thấy trước ngực và trên cánh tay có dấu hôn, vội nuốt xuống tiếng kêu gọi.
Từ Lệnh Sâm thấy trên người nàng có rất nhiều vết hồng, đau lòng vô cùng: “Đều do ngày hôm qua ta quá làm càn, sau này ta sẽ chú ý.”
Kỷ Thanh Y vốn tưởng rằng hắn sẽ nói sau này không bao giờ làm thế nữa, ai ngờ hắn lại nói câu này, trừng mắt nhìn hắn.
Từ Lệnh Sâm hôn đôi mắt nàng, xấu xa cười: “Nàng không thích sao? Vậy ngày hôm qua là ai liều mạng ôm ta, kêu tên của ta?”
Kỷ Thanh Y nhanh chóng che miệng hắn, uy hiếp nói: “Chàng còn nói, chàng còn nói, đêm nay không cho chàng lên giường.”
Trải qua Từ Lệnh Sâm dễ chịu, mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt thủy quang liễm diễm, tuy trừng mắt, lại không có chút uy hiếp nào.
Từ Lệnh Sâm cười niết mũi nàng: “Ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói!” Nói, cắn một ngụm trên vành tai nàng, khiến Kỷ Thanh Y tức giận nhưng lại không có biện pháp.
Mặc quần áo xong, Kỷ Thanh Y kêu Thải Tâm vào chải đầu cho nàng.
Thải Tâm tươi cười, thiệt tình cao hứng vì tiểu thư nhà mình, dựa theo tình thế này, hẳn thực mau tiểu thư có thể sinh tiểu thế tử tiểu quận chúa.
Kỷ Thanh Y lại cảm thấy Thải Tâm cười ý vị thâm trường, trên mặt nóng lên, hung hăng trừng Từ Lệnh Sâm.
Ngày hôm qua nháo quá mức.
Nàng làm Từ Lệnh Sâm cõng nàng, sau đó tính toán kéo Từ Lệnh Sâm đến chạng vạng để hắn mệt mỏi buổi tối không động đậy.
Ngày hôm qua đích xác nháo tới chạng vạng, giọng nàng đều kêu ách.
Ban đêm hắn đích xác không nhúc nhích nàng, nhưng đó là do buổi chiều ăn no a.
Mà người không động đậy nổi không phải Từ Lệnh Sâm mà là nàng, nàng nhớ rõ lúc chính mình từ ghế trên xuống, hai cái đùi đều run rẩy, vẫn là Từ Lệnh Sâm lấy áo lông bao nàng lại, bế nàng từ hoa viên trở về.
Tuy người khác không biết, nhưng Tuệ Tâm Thải Tâm lại rõ ràng.
Kỷ Thanh Y cảm thấy lúc này chính mình mất mặt về đến nhà luôn rồi.
Chờ ăn cơm xong ra cửa, Từ Lệnh Sâm còn cười xấu xa, khiến Kỷ Thanh Y tức giận vô cùng.
“Y Y, muốn ta ôm nàng lên xe ngựa hay không?”
Kỷ Thanh Y chán nản, trước mặt nhiều người như vậy, hắn ôm chính mình lên xe ngựa, chẳng phải là nói cho người khác ngày hôm qua bọn họ làm gì sao?
Kỷ Thanh Y không để ý tới hắn, hừ một tiếng chính mình lên xe ngựa.
Từ Lệnh Sâm cười tủm tỉm đi theo nàng.
Hạ nhân trong phủ thấy, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo liền cúi đầu không dám nhìn.
Bọn họ sớm có nghe thấy Thế tử phi rất được điện hạ ngưỡng mộ.
Xe ngựa chạy đến Bình Dương Hầu phủ, dọc theo đường đi Từ Lệnh Sâm nhu thanh tế ngữ dỗ dành nàng, nói rất nhiều điều kiện nhục nước mất chủ quyền, Kỷ Thanh Y mới “cố gắng” tha thứ hắn.
Từ Lệnh Sâm cảm thấy mỹ mãn: “Y Y, nàng cũng thật tốt.”
Kỷ Thanh Y đỏ mặt, trong lòng lại nói thầm.
Gả cho Từ Lệnh Sâm mới hai ngày, nàng đã kiêu căng như vậy, về sau còn không biết như thế nào.
Nàng nắm tay Từ Lệnh Sâm: “Kỳ thật ta cũng không tức giận với chàng, chàng cũng đừng xem ta là đứa bé, hẳn là xem ta như thê tử của chàng mới được.”
Từ Lệnh Sâm lại mở to hai mắt, ra vẻ giật mình: “Nàng cảm thấy ta không xem nàng như thê tử?”
“Nhất định là ngày hôm qua ta làm không đủ!” Hắn thở dài một hơi: “Sau này ta nhất định sẽ càng thêm nỗ lực, nhất định sẽ làm nàng vừa lòng.”
“Ai nha!” Kỷ Thanh Y tức giận chụp hắn: “Chàng biết rõ ta nói không phải chuyện kia, ta là sợ chính mình quá kiêu căng.”
Cuộc sống ngọt ngào như vậy, nàng cảm giác không phải thật sự.
Từ Lệnh Sâm lại cười: “Kiêu căng thì như thế nào, ta sủng, nàng cứ việc kiêu căng.”
Sau này hắn còn muốn nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời, cho dù kiêu căng, người khác cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Từ Lệnh Sâm!” Kỷ Thanh Y bổ nhào vào trong lòng hắn: “Chàng thật tốt.”
Từ Lệnh Sâm vuốt phía sau lưng nàng, đang muốn nói chuyện, đột nhiên xe ngựa xóc nảy một chút.
Hắn cười hắc hắc, nói bên tai nàng: “Nếu nàng thật cảm thấy ta tốt, chiều nay chúng ta hồi môn trở về, chúng ta đổi đa dạng, nàng ở trên, thế nào?”
Kỷ Thanh Y nhanh chóng che lỗ tai.
Từ Lệnh Sâm lại nói: “Hay là chúng ta đánh cuộc đi. Nếu ta thắng, nàng theo ý ta, được không?”
Kỷ Thanh Y mới không mắc lừa: “Không cần, ta không đánh cuộc với chàng.”
Từ Lệnh Sâm cũng không gấp, chỉ ôm nàng, chậm rì rì nói: “Chẳng lẽ nàng không muốn tranh thủ với thái phu nhân, để bà ấy đồng ý Thanh Thái ở cùng chúng ta sao?”
Kỷ Thanh Y nghe vậy lập tức tinh thần tỉnh táo, từ trong lòng hắn ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: “Chàng nói thật sao? Chàng thực sự có biện pháp?”
“Đương nhiên.” Từ Lệnh Sâm tin tưởng mười phần: “Chỉ cần nàng đồng ý ở trên, ta sẽ có biện pháp làm thái phu nhân đồng ý cho Thanh Thái ở cùng chúng ta.”
Nếu hỏi người Kỷ Thanh Y không bỏ xuống được nhất là ai, đáp án không phải Từ Lệnh Sâm, mà là Kỷ Thanh Thái.
Từ Lệnh Sâm thông minh mưu trí, quyền cao chức trọng, chính mình giúp không được gì chuyện của hắn, nhưng Thanh Thái tuổi nhỏ, Bình Dương Hầu phủ lại có Trần Văn Cẩm ở một bên như hổ rình mồi, nàng thật sự rất sợ sau khi chính mình rời khỏi, Thanh Thái sẽ trúng kế của Trần Văn Cẩm.
Từ Lệnh Sâm nói như vậy tất nhiên là có nắm chắc.
“Ta phải nói với thái phu nhân như thế nào.” Kỷ Thanh Y nói: “Chàng dạy ta.”
Từ Lệnh Sâm cong mày nhìn nàng: “Vậy nàng đồng ý?”
“Đồng ý.” Kỷ Thanh Y cắn răng nói.
“Thật là bé ngoan.” Từ Lệnh Sâm hôn thái dương nàng, thỏa mãn nói: “Nàng chỉ cần nói với thái phu nhân nàng muốn Thanh Thái ở cùng chúng ta, bà ấy nhất định sẽ đồng ý.”
“Thật sao?” Kỷ Thanh Y bán tín bán nghi.
“Nàng không tin năng lực của ta?” Từ Lệnh Sâm bắn trên trán nàng một chút: “Nên đánh!”
“Ta tin, ta tin.” Kỷ Thanh Y nghĩ hắn tất nhiên có bố trí, tưởng tượng về sau không cần tách ra cùng Thanh Thái, khóe miệng liền cong lên, đáp ứng Từ Lệnh Sâm trước, đến lúc đó chính mình không muốn, hắn cũng không thể làm gì mình.
Từ Lệnh Sâm nhìn nàng cười giảo hoạt, làm sao không rõ nàng suy nghĩ gì, chỉ buồn cười trong lòng, tức phụ a tức phụ, nàng vẫn là quá non, nếu ta dám nói, tự nhiên có biện pháp làm nàng ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Xe ngựa tới cửa Bình Dương Hầu phủ, pháo bùm bùm đốt lên, Thanh Thái đã chờ thật lâu, thấy xe ngựa ngừng, có người vén rèm đi xuống, lập tức chạy đến: “Tỷ tỷ.”
Chỉ thấy một người phi thân xuống xe, hắn mặc lãnh bào màu đen, bên hông treo một ngọc bội quý giá, ngọc thụ lâm phong, thần thái anh tuấn.
Không phải Từ Lệnh Sâm thì là ai?
Thanh Thái vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Kỷ Thanh Y trước, thấy Từ Lệnh Sâm đầu tiên sửng sốt một chút.
Khóe miệng Từ Lệnh Sâm mỉm cười: “Sao vậy, không quen biết?”
“Biết, biết.” Thanh Thái cười chạy tới: “Tỷ phu, tỷ tỷ đâu?”
Hắn kêu một tiếng tỷ phu, Từ Lệnh Sâm thích vô cùng, duỗi tay xoa xoa đầu hắn: “Tỷ tỷ đệ ở trong xe.”
Quả nhiên không uổng công thương hắn.
Nói, Kỷ Thanh Y đã dò ra nửa người, Từ Lệnh Sâm và Thanh Thái một trái một phải đỡ Kỷ Thanh Y xuống.
“Tỷ tỷ!” Thanh Thái lôi kéo tay Kỷ Thanh Y: “Đi, ngoại tổ mẫu và Bảo Linh tỷ tỷ đều tới, mọi người đều chờ tỷ.”
Hai người vào cửa, Trần Văn Việt nghênh đón Từ Lệnh Sâm.
Thấy Từ Lệnh Sâm chậm rãi đến, hắn hơi sửng sốt một chút, không biết nên gọi là “Muội phu” hay là điện hạ, đang sững sờ, Từ Lệnh Sâm đã tiến lên, tươi cười đầy mặt lanh lảnh hô một tiếng “Biểu ca”.
Gánh nặng trong lòng Trần Văn Việt được dỡ xuống, trên mặt tươi cười càng sâu.
Thân phận Từ Lệnh Sâm tôn quý, tính tình lại ngạo, tuy hôn nhân ngự tứ không thể hòa ly, nhưng chỉ sợ Từ Lệnh Sâm không thích Thanh Y, không tốt với nàng.
Hiện tại xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, nếu Từ Lệnh Sâm không thích Thanh Y, sao có thể đỡ nàng xuống xe ngựa?
Giờ phút này thấy Từ Lệnh Sâm phóng thấp chính mình, theo Thanh Y biểu muội kêu chính mình biểu ca, có thể thấy được hắn thập phần ngưỡng mộ Thanh Y.
Trần Văn Việt càng nghĩ càng vừa lòng, nháy mắt tiếp thu biểu muội phu này, hắn duỗi tay vỗ vỗ bả vai Từ Lệnh Sâm: “Muội phu, tổ mẫu và cha đều ở trong nhà chờ muội phu và biểu muội.”
Anh vợ em rể cùng nhau đi vào nội trạch.
Bình Dương hầu Trần Ung dẫn theo Trần Văn Cẩm, Cố Hướng Minh, Trần Bảo Linh, Lê Nguyệt Trừng đứng ở cửa sân của thái phu nhân, không nghĩ tới thái phu nhân cũng ra tới, nhìn dáng vẻ đã đợi một hồi, Kỷ Thanh Y bị hù nhảy dựng, vội đi đến cạnh thái phu nhân, đỡ cánh tay bà: “Ngoại tổ mẫu.”
Lúc trước Bảo Linh hồi môn, thái phu nhân chẳng qua là từ ghế trên đứng lên mà thôi, hiện giờ thái phu nhân tự mình ra đón, trong lòng Kỷ Thanh Y không phải không cảm động.
Sáng sớm tháng hai, thời tiết có chút lạnh, Kỷ Thanh Y lại cảm thấy ấm áp: “Ngoại tổ mẫu, con đỡ ngài trở về.”
Tầm mắt Thái phu nhân dừng trên mặt Kỷ Thanh Y lại có chút lạnh: “Điện hạ đâu?”
Ánh mắt kia có xem kỹ, có thất vọng, còn có vài phần úc giận, trong lòng Kỷ Thanh Y bộp chộp, sống lưng lạnh lẽo, cánh tay nâng thái phu nhân không tự chủ được lỏng vài phần.
Lê Nguyệt Trừng nhìn, trong lòng lạnh lùng cười, ôn nhu nói: “Thanh Y, sao chỉ có một mình muội, điện hạ đâu? Không cùng muội trở về sao?”
Hôm trước đón dâu biểu hiện khá tốt, lúc này mới hai ngày, Kỷ Thanh Y đã bị Ninh Vương thế tử thất sủng.
Cũng thật là đại khoái lòng người.
Gả vào hoàng gia thì sao chứ, thân phận thấp như vậy, cho dù bị ủy khuất cũng không có người ra mặt cho nàng.
Không chỉ không người ra mặt, không được lòng Ninh Vương thế tử, bên thái phu nhân chỉ sợ cũng sẽ trách tội nàng.
Trong lòng Lê Nguyệt Trừng đặc biệt vui sướng, thái phu nhân nghe, thần sắc trong mắt lạnh hơn: “Chỉ có một mình con trở về?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y phát lạnh, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến tiếng nói chuyện.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, thấy chỗ nhị môn có hai thanh niên bước tới.
Một người ung dung tự phụ, kinh tài tuyệt diễm; một người sơ lãng tuấn nhã, chính khí lẫm lẫm.
Hai người vừa nói vừa cười, thần thái nhẹ nhàng, toàn bộ nội trạch giống như phát sáng.
Vẻ mặt căng chặt của Thái phu nhân đột nhiên thả lỏng, trên mặt mang theo vài phần tươi cười.
Từ Lệnh Sâm bước đi đến trước mặt thái phu nhân hành lễ: “Ngoại tổ mẫu, cữu cữu.”
Thái phu nhân cả kinh, sau khi phản ứng lại trên mặt tươi cười càng sâu: “Điện hạ bận như vậy, cần gì tự mình đến đây, làm Thanh Y trở về là được.”
Từ Lệnh Sâm liếc mắt nhìn Kỷ Thanh Y, cười nói: “Ba ngày hồi môn là chuyện nên làm, nếu ta không đến sẽ không yên tâm thế tử phi.”
Hắn nói không phải tên nàng, mà là thế tử phi!
Rõ ràng chống lưng cho nàng.
Lạnh lẽo trong lòng Kỷ Thanh Y tan đi, đúng vậy, hiện tại nàng là thế tử phi.
“Bên ngoài lạnh như vậy, sao không đỡ ngoại tổ mẫu đi vào?” Hắn nhìn Kỷ Thanh Y, lúc nói chuyện khóe miệng mỉm cười, giọng điệu ôn nhu, ánh mắt chuyên chú.
Kỷ Thanh Y còn chưa kịp nói chuyện, thái phu nhân đã hòa ái cười: “Là ta chờ không kịp, muốn gặp điện hạ và thế tử phi, đi, chúng ta đi vào nói chuyện.”
Nghe thái phu nhân cũng đổi giọng gọi thế tử phi, Lê Nguyệt Trừng không nhịn được gắt gao nắm khăn.
Không nghĩ tới Ninh Vương thế tử ngạo khí lại tốt với Kỷ Thanh Y như vậy.
Thân hình hắn cao lớn sơ lãng, hai chân thon dài, đĩnh bạt tuấn tú, trong mắt Kỷ Thanh Y gợn nước doanh doanh, mặt như hoa đào, vừa thấy liền biết hai người phi thường hài hòa.
Lê Nguyệt Trừng nhớ tới gần đây Trần Văn Cẩm vắng vẻ nàng, trong lòng bực bội.
Trước kia còn là tiểu cô nương không cảm thấy gì, nhưng sau khi làm phụ nhân mới phát hiện tầm quan trọng của việc giường chiếu, Trần Văn Cẩm chẳng qua chỉ động hai cái liền qua loa cho xong.
Hơn nữa, chân chính làm nàng vui thích chỉ có đêm mất đi trinh tiết, nhưng nàng cũng không biết đến tột cùng người làm nàng quên hết tất cả, thực cốt tiêu hồn là Trần Văn Cẩm hay là Chu Vương thế tử.
Trần Văn Cẩm rõ ràng không có năng lực kia, vậy thì chính là Chu Vương thế tử Từ Lệnh Kiểm.
Trên người Lê Nguyệt Trừng nóng lên, trong lòng sinh ra cảm giác không nói nên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT