Áo cưới đỏ rực thêu hoa bằng chỉ vàng mặc trên người Kỷ Thanh Y, tóc đẹp đen nhánh nồng đậm búi thành búi tóc triều hoàng ung dung, trên búi tóc mang phượng quan mẫu đơn nạm bách bảo tua vàng ròng, càng thêm tôn lên da nàng như ngưng chi, mặt mày như vẽ, một đôi mắt to ngập nước trắng đen rõ ràng, sóng mắt lưu chuyển, quang hoa đều hiện.
Ngay cả hỉ nương cũng bị bộ dáng thiên kiều bá mị của nàng chấn trụ.
“Tiểu thư thật xinh đẹp!” Hỉ nương ngây người một hồi mới nói: “Trách không được sẽ được Thánh Thượng tứ hôn cho Ninh Vương thế tử, bà làm hỉ nương hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy tân nương xinh đẹp như vậy.”
Kỷ Thanh Y cong môi cười, ngẩng đầu nhìn gương, tiểu cô nương trong gương cũng nhìn nàng, trên mặt vui sướng, trong mắt vui mừng thật là rõ ràng.
Sau khi trang điểm thì không thể ăn, nhưng bụng lại nghe không hiểu tiếng người, vừa mới qua buổi trưa, bụng Kỷ Thanh Y đã bắt đầu kêu nhanh như chớp.
Buổi sáng thức dậy trong đầu đều là việc thành thân, Kỷ Thanh Y cũng không ăn bao nhiêu, tới lúc này, thật sự đói vô cùng.
Trần Bảo Linh bưng mâm đi vào, thế nhưng đặc biệt tri kỷ cắt điểm tâm thành miếng nhỏ, cầm tăm xỉa đút cho Kỷ Thanh Y.
“Muội nha!” Trần Bảo Linh buồn cười nói: “Lúc trước tỷ thành thân, muội còn biết chuẩn bị thức ăn cho tỷ, sao đến phiên muội, ngược lại không biết chiếu cố chính mình.”
Kỷ Thanh Y ngượng ngùng nói nàng chỉ một lòng muốn nhìn chính mình mặc vào áo cưới trang điểm thành tân nương cho nên đã quên.
Đang ăn điểm tâm, chợt nghe bên ngoài một trận tiếng pháo bùm bùm, có người cao giọng nói tân lang tới.
Cho dù biết chính mình không nhìn thấy gì, Kỷ Thanh Y vẫn nhịn không được ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, Trần Bảo Linh càng vui mừng, trực tiếp nhét mâm điểm tâm vào tay Kỷ Thanh Y, chính mình chạy nhanh ra ngoài.
Qua một nén nhang, nàng tươi cười đầy mặt hai mắt tỏa sáng đi vào: “Thanh Y, muội cũng không biết hôm nay Sâm biểu ca đẹp cỡ nào, hắn ăn mặc áo cưới đỏ thẫm, quả thực cực kỳ anh tuấn.”
Nàng vừa nói vừa dùng tay ôm mặt, bộ dáng không thể thừa nhận: “Trên đời này sao lại có nam tử tuấn mỹ vô song như Sâm biểu ca chứ. Muội thật đúng là hạnh phúc, có thể gả cho Sâm biểu ca, đời trước chẳng lẽ muội cứu vớt toàn bộ đế quốc sao? Nếu không sao chuyện tốt như vậy lại rơi xuống trên đầu muội, sao tỷ không có vận khí tốt như vậy chứ. Nếu có thể gả cho Sâm biểu ca, cho dù lập tức chết, tỷ cũng nguyện ý.”
Dáng vẻ nàng hận chính mình không thể thay Kỷ Thanh Y gả đi.
Trên mặt Kỷ Thanh Y nóng lên, trong lòng ngọt ngào, nghe bên ngoài một trận lại một trận cười vang, có chút sốt ruột: “Bảo Linh, bên ngoài làm sao vậy?”
Trần Bảo Linh như trong mộng mới tỉnh nói: “Là đại ca dẫn theo Thanh Thái đi cản cửa, Sâm biểu ca làm hai trang thơ thúc giục bọn họ đều không hài lòng, lúc này tám phần là muốn trêu cợt Sâm biểu ca đấy.”
Nàng nói cười khúc khích: “Sâm biểu ca muốn cưới muội, chỉ sợ phải nếm chút khổ sở rồi.”
Kỷ Thanh Y nhớ tới lúc trước Trần Văn Việt trêu cợt Cố Hướng Minh, sợ Trần Văn Việt nháo nhọc Từ Lệnh Sâm tức giận, trên mặt mang vài phần lo lắng.
Điền thị thấy ngón tay trắng nõn như ngọc của nàng nắm chặt áo cưới, còn tưởng nàng khẩn trương vì lập tức phải rời đi Trần gia gả đến nơi xa lạ, vội cười khuyên nhủ: “Biểu muội đừng khẩn trương, điện hạ không chỉ có dung mạo anh tuấn, làm người cũng phi thường săn sóc.”
“Ngày hôm qua chúng ta đi trải giường chiếu, những nha hoàn bà tử hầu hạ vui sướng lại không mất kính cẩn, vừa thấy liền biết là được Ninh Vương thế tử phân phó, cho nên không dám chậm trễ chúng ta. Chờ đến lúc chúng ta trải giường chiếu, điện hạ thế nhưng đồng ý làm chúng ta để chăn của Ninh Vương phủ phía dưới, chăn của Bình Dương Hầu phủ ở trên, có thể thấy được hắn vô cùng ngưỡng mộ muội.”
Kinh thành có tập tục như vậy, chăn ở phía trên chính là người đương gia, chăn ở dưới là bị lãnh đạo.
Nói đến chuyện này Điền thị không nhịn được cười.
Kỷ Thanh Y tưởng tượng đến bà mối nhà trai và bà mối nhà gái tranh nhau trải giường chiếu, kết quả Từ Lệnh Sâm lại không giúp bà mối của chính mình, ngược lại kéo chân sau, cũng nhịn không được bật cười.
Điền thị thấy nàng lúm đồng tiền như hoa, trong lòng sinh ra vài phần hâm mộ, dung mạo đẹp như vậy, khó trách Ninh Vương thế tử thích vô cùng.
Còn chưa vào cửa đã che chở như vậy, chờ vào cửa không biết đến mức nào!
“Biểu tẩu, tẩu nói sai rồi.” đôi mắt Trần Bảo Linh chuyển một vòng trên mặt Kỷ Thanh Y, cười tủm tỉm nói: “Thanh Y mới không phải lo lắng sau này sống không tốt đâu, nàng là lo lắng đại ca và Thanh Thái ra đề quá khó, Sâm biểu ca không vào được, không cưới được nàng.”
Lời này vừa ra, đừng nói Điền thị, nha hoàn bà tử trong phòng đều sôi nổi cười ha ha.
Kỷ Thanh Y xấu hổ, biết mọi người cười thiện ý, chính mình không thể làm gì các nàng liền nặng nề trừng mắt nhìn Trần Bảo Linh.
Trần Bảo Linh cười hì hì, trên mặt đều là vui mừng, Kỷ Thanh Y thấy nàng thế này, ngược lại không có biện pháp.
Bên ngoài tiếng cãi cọ ồn ào càng vang lên, giống như có người cao giọng hô một câu, Kỷ Thanh Y còn không hiểu là chuyện như thế nào, đột nhiên trước mặt đỏ lên, khăn voan đỏ thêu long phượng trình tường đã che trên đầu nàng, hỉ nương và người tiếp tân Điền thị một trái một phải đỡ nàng ra cửa.
Tới cửa sân của thái phu nhân, trong tay nàng bị nhét một dải lụa đỏ, nàng biết đầu khác của lụa đỏ tất nhiên là Từ Lệnh Sâm, không tự chủ được nhìn từ khe hở khăn voan ra ngoài, chỉ nhìn thấy một đôi giày lụa đen đỏ thêu kim chá cô.
Đang nhìn, giày kia đột nhiên nhanh đến gần nàng một bước, bên tai truyền đến tiếng Từ Lệnh Sâm thấp thấp: “Là ta.”
Nàng vừa định mở miệng nói chuyện, Từ Lệnh Sâm nhanh chóng đứng trở lại vị trí ban đầu.
Rõ ràng cách khăn voan, hắn giống như nhìn thấu ý tưởng trong lòng nàng.
Trong lòng Kỷ Thanh Y ngọt ngào, bật cười.
Dưới sự chỉ dẫn của hỉ nương, Kỷ Thanh Y quỳ lạy thái phu nhân và Bình Dương hầu, bởi vì Thanh Thái còn nhỏ không cõng Kỷ Thanh Y được, nên Trần Văn Việt cõng Kỷ Thanh Y lên xe liễn.
Trần Văn Việt đi thực ổn, thấy sắp đến xe liễn, hắn thấp giọng nói một câu: “Thanh Y, muội đừng sợ, Bình Dương Hầu phủ vĩnh viễn đều là nhà của muội.”
Vốn dĩ lòng Kỷ Thanh Y tràn đầy vui mừng ngọt ngào, nghe xong câu này không biết vì sao, đôi mắt đột nhiên đau xót, nước mắt liền hạ xuống.
Cho dù thái phu nhân có rất nhiều tính kế nàng, cuối cùng sau khi cân nhắc bà vẫn gả Kỷ Thanh Y cho Từ Lệnh Sâm, mà Trần Văn Việt vẫn luôn xem nàng như muội muội ruột. Tuy Bảo Linh lớn hơn nàng, lại giống muội muội hơn, vô cùng ỷ lại nàng, đào tim đào phổi với nàng, mặc kệ việc lớn việc nhỏ đều tìm nàng thương lượng.
Thì ra, không biết từ lúc nào, nàng thật sự xem Bình Dương Hầu phủ trở thành nhà mình.
Nước mắt dừng trên vạt áo Trần Văn Việt, lưu lại một chấm vựng
Ngồi vào xe liễn, Kỷ Thanh Y mới ngừng nước mắt, nàng lấy ra chiếc gương nhỏ mang theo bên người ra chiếu, thấy trang điểm không bị lem, mới lấy khăn thật cẩn thận xoa xoa nước mắt.
Hôm nay nàng là tân nương của Từ Lệnh Sâm, cho dù như thế nào cũng phải khắc sâu ấn tượng với hắn.
Nhớ tới lúc trước hắn nhìn chính mình chằm chằm, Kỷ Thanh Y nhịn không được lấy ra gương lần nữa ngắm nghía, nữ tử trong gương mắt hạnh môi đỏ, da như ngưng chi, nàng nhịn không được cắn cắn môi, Từ Lệnh Sâm, hắn nhất định thực thích dạng này.
Xe liễn rất lớn, trang trí phi thường xa hoa, thế nhưng còn xa xỉ hơn xe ngựa khoa trương của Từ Lệnh Sâm, trên bàn để sẵn nước trà điểm tâm, bên cạnh có bồn rửa tay, ngay cả cái bô đều chuẩn bị.
Kỷ Thanh Y không nhịn được buồn bực, lộ trình ngắn như vậy, chuẩn bị cái bô làm gì.
Không bao lâu nàng liền hiểu rõ, thì ra cũng không phải trực tiếp từ Bình Dương Hầu phủ đến Ninh Vương phủ, còn phải đi vòng quanh hoàng thành một vòng, làm bá tánh bình thường kinh thành xem lễ dính không khí vui mừng.
Tới đường cái nhiều người, trước tiên có một loạt binh lính ở phía trước mở đường, phía sau xe liễn có người chuyên môn phụ trách rải kẹo, rất nhiều tiểu đồng cười hì hì đi theo phía sau xe liễn nhặt kẹo, trong miệng chúc sớm sinh quý tử, cát tường như ý, đầu bạc đến giá…
Theo đội ngũ đón dâu đi càng ngày càng xa, tiểu đồng đi theo sau xe liễn càng ngày càng nhiều, lời chúc cát tường càng đa dạng chồng chất. Mỗi khi có người nói lời mới mẻ thú vị, kẹo sẽ được rải phá lệ nhiều, dẫn đến tiểu đồng truy đuổi không ngừng, trong lúc nhất thời trở thành một kỳ quan.
Kỷ Thanh Y biết, nhất định là Từ Lệnh Sâm an bài, từ khe hở cửa sổ xe liễn nhìn Từ Lệnh Sâm, đáng tiếc cái gì cũng nhìn không tới, bên ngoài sắc trời cũng tối dần.
Lúc lên đèn, xe liễn của Kỷ Thanh Y rốt cuộc vào Ninh Vương phủ, Kỷ Thanh Y được hỉ nương đỡ lạy thiên địa cùng Từ Lệnh Sâm, sau đó được một chúng nữ quyến vây quanh vào tân phòng.
Có người mồm năm miệng mười cười nói: “Điện hạ, mau lấy đòn cân xốc khăn voan, để chúng ta nhìn xem tân nương hoa dung nguyệt mạo.”
Lấy đòn cân xốc khăn voan ý nghĩa vừa lòng đẹp ý, Kỷ Thanh Y hơi cúi đầu liền nhìn thấy một đòn cân tinh tế duỗi tới phía dưới khăn voan.
Từ Lệnh Sâm nói một câu: “Ta trích khăn voan nhé.”
Mọi người trong nháy mắt an tĩnh, mắt trông mong chờ, chỉ thấy Từ Lệnh Sâm xốc khăn voan thả xuống mép giường, sau đó nhanh chóng chuyển qua trước mặt Kỷ Thanh Y, dùng lưng chính mình che khuất tầm mắt mọi người.
Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, thấy khóe miệng Từ Lệnh Sâm mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời thâm thúy, như tinh quang đầy trời, làm người vừa thấy liền nhịn không được muốn chìm đắm trong đó.
Hắn thật sự quá anh tuấn!
Sau này chính là trượng phu của nàng rồi.
Kỷ Thanh Y cong môi cười, cúi đầu.
Phía sau Từ Lệnh Sâm truyền đến tiếng cười đùa không thuận theo không buông tha: “Tân lang thật keo kiệt, thế nhưng không cho chúng ta xem tân nương.”
“Không phải không cho xem.” Từ Lệnh Sâm quay đầu lại nhìn thoáng qua mọi người, trấn an nói: “Tân nương của ta, đương nhiên ta phải nhìn đầu tiên.”
Lời này vừa ra, mọi người lại cười vang.
Trong lòng Từ Lệnh Sâm cao hứng, cũng cười theo.
Hắn cười đẹp như châu ngọc, làm nữ quyến trong phòng nhìn đã mắt, mọi người còn chưa phản ứng lại, Từ Lệnh Sâm đã hơi hơi nghiêng người, quay đầu xem tân nương.
Mọi người theo tầm mắt hắn cùng nhau động, thấy cô dâu ngồi trên giường da thịt vô cùng mịn màng, tóc đẹp ô trạch như mây, mắt hạnh hàm sóng, môi như cánh hoa, cả người như minh châu thủy tinh, như hồng hạnh trên đầu cành tắm ánh trăng, minh diễm động lòng người gần như có thể khiến người xem hoa cả mắt.
Mọi người ngây người ngẩn ngơ cùng cảm thán: “Thật là một kiều nương xinh đẹp như hoa, khó trách điện hạ luyến tiếc cho chúng ta nhìn.”
“Thật là dung mạo kiều tiếu, nếu là ta, ta cũng luyến tiếc.”
Càng có người lá gan lớn nói thẳng: “Điện hạ kiềm chế chút, tân nương tuổi còn nhỏ đấy.”
Mọi người lại cười to, làm sao Kỷ Thanh Y không rõ ý các nàng chứ, xấu hổ đầy mặt đỏ bừng, cúi đầu.
Từ Lệnh Sâm liền nói: “Chư vị xem cũng xem rồi, mau ngồi vào vị trí đi.”
Mọi người cười hì hì đứng đó không đi, Từ Lệnh Sâm biết mình là tân hôn trăm triệu không thể phát giận, liền làm hỉ nương cầm bao lì xì phát, còn đứng ở một bên nói tốt.
Đây là lần đầu Kỷ Thanh Y nhìn thấy Từ Lệnh Sâm khách khí bất đắc dĩ như vậy, không nhịn được nhìn nhiều hai mắt.
Từ Lệnh Sâm chớp chớp mắt với nàng, trong lòng Kỷ Thanh Y nhảy dựng, nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Lại chê cười chính mình vô dụng, dù sao đã gả cho hắn, chẳng lẽ nhìn phu quân của chính mình cũng không được sao?
Nhớ tới hai chữ phu quân, trong lòng như uống nước trà tốt nhất, lại thẹn thùng nói không nên lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT