Editor: Vyvy1505 - diendanlequydon

“Đi thôi.” sắc mặt Bình Dương hầu ngưng trọng, đứng lên trước: “Lôi đình mưa móc đều là quân ân, mặc kệ là gì, chúng ta đều cùng nhau thừa nhận.”

Tâm tình mọi người trầm trọng, Kỷ Thanh Y kéo tay Thanh Thái đi cạnh thái phu nhân, trong lòng cũng nghĩ có thể nào là mưu kế khác của Từ Lệnh Kiểm và Trần Văn Cẩm hay không.

Nàng rất muốn ngẩng đầu chất vấn Trần Văn Cẩm, lại cưỡng bách chính mình sinh sôi chịu đựng, đến nỗi tay nàng nắm Thanh Thái dùng sức rất lớn.

Thanh Thái nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, đừng sợ, sẽ chỉ là chuyện tốt, tuyệt đối sẽ không là chuyện xấu.”

Trong lòng Kỷ Thanh Y chấn động, biểu tình ngưng trọng nhìn Thanh Thái: “Sao đệ biết được?”

“Thế tử ca ca đã nói hết với đệ, đệ tự nhiên biết.” Thanh Thái nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi.”

Trách không được mấy ngày nay Thanh Thái phá lệ an tĩnh, thì ra Từ Lệnh Sâm đã sớm thông khí với hắn.

Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: “Việc này trong lòng đệ biết là được, không thể nói cho người khác, biết không?”

“Đệ biết, tỷ tỷ. Đệ đã là người lớn rồi.”

Mọi người Trần gia quỳ xuống tiếp chỉ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Thực Ninh huyện chủ Kỷ thị Thanh Y trinh tĩnh thuỳ mị, huệ chất lan tâm, phẩm mạo xuất chúng, ở tại thâm khuê, nay tứ hôn cho Ninh Vương thế tử Sâm làm chính phi. Tất cả lễ nghi giao cho Lễ Bộ xử lý, chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử.”

Mọi người đều quỳ trên mặt đất, nhưng tầm mắt lại không tự chủ được đều dừng trên người Kỷ Thanh Y.

Có khiếp sợ, có vui mừng, có vui sướng, cũng có người trong mắt đều là ác độc.

Kỷ Thanh Y đều không cảm giác được gì, nàng chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm rung động, tim thình thịch thình thịch sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng liền phải gả cho Từ Lệnh Sâm!

Nàng tưởng Từ Lệnh Sâm tới cửa cầu hôn, không nghĩ tới thế nhưng là thánh chỉ tứ hôn.

Từ Lệnh Sâm tất nhiên phí rất lớn tâm tư.

Hắn coi trọng nàng như vậy, trong lòng Kỷ Thanh Y tràn đầy đều là hạnh phúc.

Lần trước Lý công công tới tuyên chỉ là hoàng đế phong Kỷ Thanh Y làm Thực Ninh huyện chủ, lúc ấy Trần Bảo Linh còn giỡn nói chỉ sợ qua không bao lâu sẽ tứ hôn, Kỷ Thanh Y còn không tin, trăm triệu không nghĩ tới Trần Bảo Linh thật đúng là một ngữ thành sấm, hiện giờ hoàng đế thật sự tứ hôn cho nàng.

Có kinh nghiệm lần trước và vừa rồi Thanh Thái nhắc nhở, Kỷ Thanh Y vô cùng trấn định, đầu tiên nàng dập đầu một cái, sau đó mới cất cao giọng nói: “Thần nữ Kỷ Thanh Y tiếp chỉ, tạ chủ long ân.”

Lý công công đưa thánh chỉ tứ hôn vào tay Kỷ Thanh Y, cười đến vẻ mặt đều là nếp nhăn: “Chúc mừng Hầu gia, thái phu nhân, huyện chủ, huyện chủ huệ chất lan tâm, xinh đẹp như hoa, cùng Ninh Vương thế tử như giai ngẫu thiên thành, cuộc sống sau này nhất định rất rực rỡ.”

Người khác không biết, ông là người hầu hạ hoàng đế từ nhỏ chính là biết đến, trong số vài vị thế tử, hoàng đế thương nhất chính là Ninh Vương thế tử.

Mọi người đều phản ứng lại, Trần Ung vội nói: “Làm phiền Lý công công đi một chuyến, mau ngồi xuống uống trà nghỉ chân một chút.”

Lý công công cười ha ha nói: “Lẽ ra nên ngồi xuống dính chút không khí vui mừng của huyện chủ, nhưng nô tài còn phải đi Trường Ninh Hầu phủ tuyên chỉ, trà này hẹn ngày khác lại uống.”

Trường Ninh Hầu phủ? Còn không phải là Mạnh gia sao.

“Cũng là ý chỉ tứ hôn sao?”

Thấy Trần Ung lộ vẻ mặt nghi hoặc, Lý công công cười nói: “Đúng vậy, Hoàng Thượng nói hôm nay muốn chuyện tốt thành đôi, Trường Ninh hầu đại tiểu thư được tứ hôn cho Chu Vương thế tử.”

Bình thường là không thể tiết lộ nội dung Thánh chỉ trước khi tuyên chỉ, nhưng tứ hôn là chuyện vui, Lý công công cũng không kiêng kỵ.

Trường Ninh hầu đại tiểu thư là Mạnh Tĩnh Ngọc, vòng đi vòng lại nàng vẫn phải gả cho Từ Lệnh Kiểm giống đời trước.

Nhưng không phải Từ Lệnh Kiểm đầu phục Thái Tử sao? Trước đó không phải nghe nói hắn muốn cưới tiểu thư phủ Trấn Quốc Công nhà cậu Thái Tử sao? Sao đột nhiên lại có ý chỉ như vậy?

Trong lòng Kỷ Thanh Y vừa động, theo bản năng liếc mắt nhìn Trần Văn Cẩm.

Chỉ thấy vẻ mặt Trần Văn Cẩm ngẩn ngơ ngoài ý muốn, rõ ràng là không nghĩ tới.

Nàng thu hồi ánh mắt, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Trần Văn Cẩm không biết? Hoặc là, Từ Lệnh Kiểm cũng không biết?

Nghe nói từ sau khi xảy ra chuyện ở Lâu Ngoại Lâu, Mạnh Tĩnh Ngọc chưa từng ra khỏi cửa, bên ngoài đều đồn đãi dung mạo nàng tẫn hủy, không dám ra cửa, cũng không biết việc này là thật hay giả.

Nhưng thông qua phản ứng của Trường Ninh hầu phủ, cho dù không phải dung mạo tẫn hủy, trên người Mạnh Tĩnh Ngọc chỉ sợ cũng không được tốt, nếu không vì sao không ra làm mọi người nhìn xem. Mặc kệ lời đồn thái quá cỡ nào, chỉ cần Mạnh Tĩnh Ngọc ra tới, lời đồn tự nhiên không công mà phá, nhưng Mạnh gia chỉ nói với bên ngoài thân thể Mạnh Tĩnh Ngọc yếu đuối, chưa dưỡng tốt, cũng không cho người thăm. Người muốn tới thăm xem Mạnh Tĩnh Ngọc là hủy dung hay là ra chuyện khác đều không thể gặp người thật.

Lý công công hàn huyên vài câu với Bình Dương hầu Trần Ung, liền nói: “…… Trời không còn sớm, nô tài phải đi đây. Ngày mai ngày kia hai ngày, Khâm Thiên Giám sẽ tới lấy thiếp canh của huyện chủ để hợp bát tự định hôn kỳ, trong phủ cũng nên sớm làm chuẩn bị.”

“Đa tạ công công báo cho.”

Bình Dương hầu tự mình tiễn Lý công công ra cửa.

Trần Bảo Linh nhảy dựng lên ôm chặt Kỷ Thanh Y, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương nói: “Thanh Y! Muội phải gả cho Sâm biểu ca rồi! Trời ơi, thật không dám tin, đóa hoa tươi Sâm biểu ca thế nhưng bị muội hái đi, sao muội lại có phúc khí như vậy chứ, một khi tin tức này truyền ra, chỉ sợ không ít người sẽ ngủ không yên. Trời ơi, Sâm biểu ca thế nhưng trở thành biểu muội phu của tỷ, ai nha nha, tại sao lại như vậy, là thật vậy chăng? Không thể tin được, không thể tin được!”

Trần Bảo Linh buông Kỷ Thanh Y ra, hai tay phủng mặt, vẻ mặt hoa si, nước miếng đều phải chảy ra: “Sâm biểu ca sắp thành thân rồi, muội phải gả cho Sâm biểu ca, tỷ không phải nằm mơ chứ?”

Nàng mừng rỡ như điên, người không biết còn tưởng rằng chính là nàng sắp gả cho Từ Lệnh Sâm.

Thái phu nhân lại không răn nàng giống trước kia, chỉ cười ha ha: “Không phải nằm mơ, là Thanh Y thật sự phải gả cho Ninh Vương thế tử.”

Bà vẫy tay với Kỷ Thanh Y, kéo nàng đến bên cạnh chính mình, cảm khái nói: “Thật không nghĩ tới, đứa nhỏ này có tạo hóa lớn như vậy.”

Đây là hoàng đế tứ hôn, nhưng tất nhiên có Ninh Vương thế tử ra lực.

Cái khác bà không biết, nhưng bà biết Ninh Vương thế tử đã từng cự tuyệt Thánh Thượng tứ hôn.

Lúc ấy Ninh Vương thế tử mới mười sáu, Hoàng Thượng cố ý tứ hôn cho hắn, bị hắn cự tuyệt, hắn chỉ nói nữ tử đều là dung chi tục phấn, hắn tất yếu tìm một người có thể xứng với hắn, đợi khi tìm được, cho dù Hoàng Thượng không nói, hắn cũng muốn cầu chỉ.

Mấy năm nay không biết có bao nhiêu tiểu cô nương nhào vào người Ninh Vương thế tử, chế tạo ra chê cười cũng không ít, nhưng chưa bao giờ nghe nói Ninh Vương thế tử động tâm.

Thật không nghĩ tới, thế nhưng bị Kỷ Thanh Y thu phục.

Nha đầu này thật đúng là có thủ đoạn!

Tuy là vì mê hoặc hoàng đế, nhưng trong lòng thái phu nhân biết rõ ràng, Ninh Vương thế tử tuyệt đối không phải loại người ủy khuất chính mình.

Ánh mắt Thái phu nhân dừng trên mặt Kỷ Thanh Y, tỉ mỉ nhìn một lát, không nhịn được cảm thấy nên là như thế.

Tóc đen má đào, môi như cánh hoa, thu thủy diễm lệ vô song, làm người vừa thấy liền không rời mắt được, một lão bà tử như bà thấy, cũng sinh lòng yêu thích, càng miễn bàn nam tử tuổi trẻ.

Ninh Vương thế tử lại ngạo, cũng là nam tử, trước kia không màng nữ sắc, đó là hắn chưa gặp được tuyệt sắc.

Kỷ Thanh Y còn không phải là tuyệt sắc sao?

Lại có cơ hội cùng hắn tiếp xúc, thường xuyên qua lại liền động tâm.

Như thế cũng tốt, về sau Bình Dương Hầu phủ và Ninh Vương thế tử càng thân mật hơn.

Bên này thái phu nhân vẻ mặt vừa lòng, bên kia Lê Nguyệt Trừng lại siết chặt khăn, trên trán đều lộ ra gân xanh.

Sắc mặt Trần Văn Cẩm cũng không đẹp đi nơi nào, lại không lộ liễu giống Lê Nguyệt Trừng.

Hoàng Hậu vẫn luôn mượn sức Từ Lệnh Kiểm, ngay từ đầu Từ Lệnh Kiểm có ý đầu nhập vào, nhưng sau đó lại lập Thái Tử, Từ Lệnh Kiểm liền không hề do dự, xoay người đầu nhập Thái Tử, vì Thái Tử cống hiến sức lực, thực mau được Thái Tử tín nhiệm.

Nhưng lúc này lại ra chuyện lớn như vậy, Thái Tử nhất định bực bội, nhất định sẽ trừng phạt Từ Lệnh Kiểm, trong lòng Từ Lệnh Kiểm không vui, lại nghe Kỷ Thanh Y phải gả cho Từ Lệnh Sâm, không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu.

Mấy ngày kế tiếp, hắn nhất định không tốt.

“Không cần nhìn!” Trần Văn Cẩm thấp giọng quát Lê Nguyệt Trừng: “Thừa dịp tổ mẫu cao hứng, mau đi lên nói chuyện.”

Lê Nguyệt Trừng cắn chặt răng, lại chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này, bày ra gương mặt tươi cười chúc phúc Kỷ Thanh Y.

Thái phu nhân đoán không sai, chuyện tứ hôn thật là bút tích của Từ Lệnh Sâm, hắn dùng phương thức trực tiếp nhất, đến trước mặt hoàng đế cầu chỉ.

Hoàng đế rất giật mình, đánh giá Từ Lệnh Sâm từ trên xuống dưới.

Ông cụ non Từ Lệnh Sâm, luôn luôn chướng mắt nữ tử, thế nhưng cũng có ngày chủ động cầu cưới.

Ở trong lòng hoàng đế, Từ Lệnh Sâm niên thiếu khinh cuồng, anh tuấn bức người, lại văn võ song toàn, hơn nữa thân phận hắn là phiên vương thế tử tôn quý, đích xác có tư bản cậy tài khinh người.

Hoàng đế không phản cảm hắn ngạo, bởi vì chính ông khi tuổi trẻ chỉ có hơn chứ không kém Từ Lệnh Sâm, ông cũng cảm thấy thân là con cháu hoàng thất, chỉ cần không làm chuyện thương thiên hại lý, cuồng ngạo một ít cũng không sao.

Từ sau lần đầu tiên ông lộ ra ý tứ hôn, Từ Lệnh Sâm kháng chỉ, hoàng đế đã làm tính toán về sau phải cưỡng bức Từ Lệnh Sâm thành thân.

Trăm triệu không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự cầu tới trước mặt chính mình.

Hoàng đế ngồi không nhúc nhích, ánh mắt lại dừng trên người Từ Lệnh Sâm: “Là khuê tú nhà ai?”

Trên mặt Từ Lệnh Sâm hiện lên một tia mất tự nhiên, nhẹ giọng khụ một tiếng: “Người này Hoàng Thượng cũng đã gặp qua, đó là Thực Ninh huyện chủ.”

Hoàng đế không nói chuyện, nhìn chằm chằm Từ Lệnh Sâm thật lâu mới nói: “Người xưa nói thật không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân!”

Tuy Từ Lệnh Sâm mặt dày, cũng không nhịn được nổi lên một tầng màu đỏ.

“Xin Hoàng Thượng thành toàn.” Từ Lệnh Sâm vén vạt áo, quỳ gối trước ngự án.

Hoàng đế nhìn chằm chằm, hắn quỳ thẳng tắp, mặt mày quạnh quẽ lại mang theo quả cảm, làm người không thể khinh thường.

Từ Lệnh Sâm đợi nửa ngày, không thấy hoàng đế có phản ứng, trong lòng không nhịn được sốt ruột, trên trán ra một tầng mồ hôi.

Đôi tay nắm thành nắm rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm thành nắm, rốt cuộc chờ không được, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, đối diện là ánh mắt hoàng đế chế nhạo.

Ánh mắt kia giống như đang nói: khanh cũng có hôm nay a.

Làm sao Từ Lệnh Sâm còn không rõ ông đây là báo thù vì lúc trước hắn kháng chỉ.

Thôi, thôi, chỉ cần có thể cưới được Y Y, quỳ thì quỳ thôi, dù sao trước kia chính mình cũng quỳ không ít.

Lý công công đứng ở một bên lo lắng đề phòng, Ninh Vương thế tử làm gì vậy, quỳ bức bệ hạ sao? Tuy hắn là cháu trai bệ hạ thương yêu nhất, nhưng cũng không thể to gan như vậy.

Lý công công thở cũng không dám thở mạnh.

Một lát sau, liền nghe hoàng đế vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Nếu muốn trẫm tứ hôn, còn không mau đứng lên mài mực cho trẫm.”

“Tuân chỉ.” Từ Lệnh Sâm lập tức đứng lên, chạy tới mài mực cho hoàng đế.

Lý công công sờ sờ mũi, chỉ có lúc đối mặt Ninh Vương thế tử, Hoàng Thượng mới giống một trưởng bối. Bởi vì Hoàng Thượng vẫn luôn cảm thấy Ninh Vương thế tử còn là một đứa bé, không cho hắn Thái Tử vị, sợ sau khi hắn ngồi lên vị trí Thái Tử lòng được mất quá nặng, mất đi phần thân cận với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng thật sự quá tịch mịch.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play