Lượt bài đầu tiên ông chủ Tần muốn xem, Đỗ Xuân Hiểu đương nhiên đã nắm rõ trong lòng bàn tay. Vừa hay lật được lá bài hiện trạng là Mặt trăng, có thể giải thành “người tình cũ”, có điều cô còn thêm mắm dặm muối, nói Bươm Bướm Nhỏ là loài bay lượn, không thể ở yên một chỗ, mất tích cũng là chuyện thường tình. Ông chủ Tần hiển nhiên lộ vẻ không vui, cô vội lật ngay lá bài tương lai, là Bánh xe định mệnh ngược, bèn cười nói: “ Ông chủ Tần yên tâm, hướng đi của vị hồng nhan tri kỷ này bản thân ngài rõ hơn ai hết, nhưng vẫn giấu giếm trêu đùa chúng tôi đấy thôi.

“Thế thì cô phán bừa rồi, tôi mà biết Bươm Bướm Nhỏ ở đâu lại phải ngày ngày đến đây tìm sao?” Ông chủ Tần tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cảm thấy bất ngờ trước lời nói của Đỗ Xuân Hiểu.

“Ông chủ Tần hiện giờ không biết, nhưng chỉ trong mấy ngày nữa sẽ biết. Ở bến Thượng Hải này có bao nhiêu người muốn tránh mặt ông chủ Tần mà ngài còn tìm được, huống hồ là một cô Bươm Bướm Nhỏ?”

Ông chủ Tần ngẩn ra nhìn cô một lúc, sau đó mới phá lên cười thành tiếng, một hơi cạn sạch ly vodka, nói: “Cô tên là gì? Gan cũng lớn đấy.”

“Tôi ư? Tôi bán thuốc lá.” Đỗ Xuân Hiểu thu bài đứng dậy, lúc bước đi mông còn lắc bên này đánh bên kia, tựa hồ biết được đằng sau có đến mấy cặp mắt đang nhìn vào.

Huy động thế lực của ông chủ Tần đi tìm Bươm Bướm Nhỏ còn đỡ nhọc hơn để Hạ Băng thuê mười tay mật thám, chuyện này cô đã tính toán đâu vào đấy từ trước.

Mấy ngày nay Hạ Băng cũng không thảnh thơi gì, vì Đường Huy là phóng viên săn tin, chạy khắp mọi nơi, tiền thuê xe kéo dù gì cũng có thể về tòa soạn thanh toán. Nhưng anh ta thì không được như vậy, chuyện gì cũng phải tự thân vận động, tiền cơm hằng ngày gần đây Đỗ Xuân Hiểu còn nảy ra một ý tưởng kỳ quái, tiêu hết quá nửa số tiền để dành rước từ chợ đồ cũ về mấy giá sách, mở lại hiệu sách Hoang Đường làm anh rầu muốn chết vì biết thừa cái hiệu sách ấy thể nào cũng ế chỏng chơ, rồi sau này lại biến thành nơi cô lấy danh nghĩa làm trò giả thần giả quỷ như hồi ở trấn Thanh Vân mà thôi.

Về việc mở lại hiệu sách Hoang Đường, Đỗ Xuân Hiểu cũng đã chuẩn bị đâu ra đấy, nên ban đêm cứ việc ra ngoài lêu lổng, ban ngày thì ngủ cho đẫy giấc. Tay thợ may Lý phải mang theo một lồng bánh bao gạch cua tới gõ cửa, rồi còn vào tận giường gọi cô mới dậy. Sỡ dĩ họ Lý tìm cô gấp như vậy chỉ vì hôm trước có người khách nữ vô cùng cổ quái tới may đồ, người này mặt mũi sáng sủa, khóe mắt lờ mờ nếp nhăn, vừa trong đã biết là tâm phúc trong một gia đình giàu có nào đó. Vải mang tới màu sắc đẹp vô cùng, rồng bay phượng múa, có phần rực rỡ quá đà anh ta nhất thời không xác định được nên may theo mẫu nào, người đàn bà thì chỉ yêu cầu một tấm áo ngắn, kích cỡ lớn một chút, không bận tâm có vừa người hay không. Người khách nọ đi rồi, họ Lý mân mê tấm vải ấy, càng nhìn càng thấy quen, nghĩ ra đây rõ ràng là vải dùng để may phục trang diễn kịch, chỉ thêu rất chắc, hoa văn vân mây đều mang nét tinh tế đặc thù, bởi vậy càng lấy làm kỳ lạ, đành tìm Đỗ Xuân Hiểu giải mối ngờ vực này.

Đỗ Xuân Hiểu mắt nhắm mắt mở ngái ngủ, ngồi dậy liếc qua tấm vải kia bèn đùng đùng nổi giận, mắng rằng: “Tôi là mật thám của anh đấy à? Dăm hôm ba bữa lại tới tìm tôi hỏi mấy chuyện không đâu, anh còn muốn mở tiệm làm ăn thì có những chuyện đừng nên biết thì hơn! Tỉ dụ như chuyện này!”

“Chuyện này sao lại không thể để tôi biết chứ?”

Thợ may Lý phủi bụi bám trên tay áo, ngón tay út cong vút lên, nhón lấy hạt dưa để trong đĩa nọ đưa lên miệng cắn. Anh ta bốn mươi tuổi đầu mà chưa từng lấy vợ, chỉ mê mẩn việc lấy số đo cắt quần cắt áo kiêm hóng hớt tin tức vỉa hè, ngày qua ngày sống rất thoải mái nhưng cũng không hề có tương lai. Dù vậy Đỗ Xuân Hiểu vẫn luôn kính phục những người sống phóng khoáng tùy tiện như thế, không đi theo con đường từ sinh đến tử của người bình thường, sự sảng khoái và áp lực đó không phải thứ người bình thường có thể hiểu thấu cho được. Vì vậy làn da bóng láng mướt căng do được bôi một loại kem dưỡng da trong thời gian dài luôn tỏa hương thơm thoang thoảng, những ngón tay như vuốt gà khéo léo linh hỏa, cùng sự tinh tế siêu phàm của thợ may Lý khiến anh ta khác hẳn những người xung quanh, đây cũng là điểm Đỗ Xuân Hiểu ngưỡng mộ ở anh ta.

“Anh nhìn đi!” Đỗ Xuân Hiểu lật ra một lá Ẩn Sĩ, đặt lên bên trên tấm vải, “Ẩn dĩ, chính là chỉ việc làm khuất tất, chắc chắn là phu nhân nhà nào đấy có tư tình với kép hát, hai người cũng không biết phát điên phát rồ gì lại đem trang phục biểu diễn làm vật định tình, người phụ nữ kia đem về vứt đi thì không nỡ, mà giữ lại thì không dám, đành sai nhũ mẫu từ nhỏ đi theo chăm soc mình đem đến chỗ anh sửa lại làm áo khoác, tiện việc cất giữ. Anh đã hiểu chưa hả?”

“Ai dà dà!” Họ Lý không kìm được vỗ tay khen hay, “Vẫn cứ là phải tìm đến Xuân Hiểu làm sáng tỏ mọi chuyện, bằng không lại tưởng ai lên cơn điên chứ.”

“Nói thế nào cũng không sai, đúng là có người lên cơn điên, chỉ là không biết chuyện ngày sau thế nào. Con hát vô tình, gái điếm vô nghĩa, huống hồ người vị phu nhân này mê mệt còn là Tống Ngọc Sơn.”

“Làm sao cô biết Tống Ngọc Sơn?” Họ Lý vẫn đang cắn vỏ hạt dưa giữa kẽ răng, quên khuấy mất phải nhổ ra.

Đỗ Xuân Hiểu nhón lấy tấm vải, đáp: “Nhìn cũng biết đây là phục trang vai kép võ. Theo lời anh kể thì người đàn bà trông như vú nuôi kia mặt mũi rất sáng láng, nhất định là làm việc trong gia đình giàu có. Bà chủ muốn nuôi giai, đương nhiên phải chọn trong mấy người nổi nhất ngành Lê Viên (*) rồi, Tống Ngọc Sơn hiện đang là người được săn đón hết mực, không chọn anh ta thì chọn ai?”

(*) Cách gọi cũ chỉ những người trong giới Kinh kịch, bắt nguồn từ tên gọi Lê Viên của trường đào tạo các diễn viên hí khúc ca vũ quy mô lớn đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc

Thợ may Lý phì cười, phản bác: “Thế thì cũng chưa chắc, cô rõ ràng không hiểu mấy bậc lệnh phụ đó rồi, nhỡ đâu họ lại muốn gặm cỏ non thì sao.”

“Đáng tiếc là, mấy cọng cỏ non ấy không mặc được thứ đồ kiểu này.”

Vừa nói đến đây, Hạ Băng mặt mày bơ phờ bước vào, Đỗ Xuân Hiểu ngồi thẳng dậy hỏi: “Có bánh bao gạch cua đấy, ăn không?”

“Không ăn.” Anh tức tối ngồi xuống, thợ may Lý thấy anh đang sẵn bực mình bèn cáo từ rút lui, không động vào lò lửa ấy nữa.

“Cái việc theo dõi Đường Huy, tôi không làm được nữa đâu.”

Hạ Băng trước mỗi lần nổi cáu đều đưa ra một quyết định nào đấy, tỏ rõ thái độ khăn khăng quyết không quay đầu. Tiếc là chiêu này chỉ hữu dụng với bố mẹ anh, còn Đỗ Xuân Hiểu thì chẳng buồn bận tâm, đi thẳng tới trước mặt đá cho anh một cái, quát: “Nêu ra được một lý don không cần làm nữa!”

“Được!” Anh quả nhiên cũng điên tiết, đẩy gọng kính, nghiêm mặt nói, “Anh ta cả ngày đi săn tin không thể qua lại gì với Bươm Bướm Nhỏ được nữa, có theo dõi cũng vô ích.”

“Mấy ngày nay anh ta săn những tin gì?”

“Vụ án anh em hiệu thuốc Tế Mỹ tương tàn, với cả buổi họp báo bộ phim mới Hương tuyết hải của Thượng Quan Giác Nhi...”

“Đợi chút, không phải anh ta là phóng viên thời sự sao? Sao lại lấn cả sang lĩnh vực điện ảnh thế?”

“Chuyện này...”

Sau “chuyện này”, Hạ Băng tiếp tục ngoan ngoãn theo đuôi Đường Huy, còn Đỗ Xuân Hiểu cũng đêm đêm trà trộn trong Bách Lạc Môn, làm một “cô em thuốc lá” chân tay lóng ngóng. Có điều sau khi xem bài cho ông chủ Tần, tiếng tăm vang dội, không còn ai dám lườm nguýt cô nữa, Mễ Lộ Lộ còn thường xuyên mời cô dùng điểm tâm khuya, chỉ mong cô trải bài xem hộ công danh tiền đồ. Đàn bà con gái làm cái nghề này, quá nửa chỉ chăm chăm nhìn về tương lại, bởi quá khứ lẫn hiện tại đều khổ cực lầm than, không muốn bị người ta nói toạc ra.

Song, một nguyên nhân quan trọng khác khiến Đỗ Xuân Hiểu cứ nấn ná ở Bách Lạc Môn mãi không chịu rút đi chính là, chuyện làm ăn của cô đang hết sức phát đạt, các vũ nữ từ lớn đến nhỏ đều tới tìm cô bói bài. Cô cũng không hề tham, mỗi lần xem bói chỉ thu năm hào, gặp ai đang nổi thì thu một đồng, không thể so sánh với giá cả hồi đầu ở trấn Thanh Vân, nhưng được cái không còn làm lỡ dở việc ăn sô cô la, uống trà đen hằng ngày của cô nữa, bí mật này Hạ Băng không hề hay biết.

Trong mấy cô vũ nữ tìm tới Đỗ Xuân Hiểu bói bài, có một cô tên là Chu Viên Viên, răng trắng môi đỏ, dáng người yểu điệu thướt tha, bóng bẩy mượt mà, nhìn vô cùng hút hồn. Hận một nỗi có tật nói lắp, nói năng không được lưu loát, nhưng có vài vị khách lại thích nét ngây thơ này ở cô ta, đúng là của lạ bằng tạ của quen.

Chu Viên Viên tìm được Đỗ Xuân Hiểu xem bói cũng phải trả một đồng, vì cùng một chuyện nhưng cô ta đòi xem đi xem lại đến tận mấy lần, như thể nghi ngờ, rắp tâm muốn phá sạp của cô, lại vờ như không cam lòng, tựa hồ cho rằng hôm nay khác với ngày mai, vận mệnh cũng sẽ theo đó biến đổi. Đỗ Xuân Hiểu thương cô ta ngây thơ đáng yêu, lần nào lần nấy đều chọn mấy lời xuôi tai nói với cô ta, nhưng trong lòng cũng có dự cảm, cái gọi là “ngốc cũng có cái phúc của ngốc” chỉ là câu nói dối bịp người, nhất là mấy vị khách quen của Chu Viên Viên, ai nấy đều nhìn cô ta với ánh mắt đầy gian tà, không có lấy một người thực lòng thương hoa tiếc ngọc.

“Chị Xuân Hiểu, xem... xem cho em đi mà, xem năm sau em... em có thể lấy chồng được không?”

Không hiểu vì sao, Đỗ Xuân Hiểu lại có phần ngưỡng mộ tính cách lạc quan tươi sáng của cô ta. Song tư thế ngồi của cô ta thường rất kỳ, chỉ đặt hờ mông lên mép ghế, khẽ động một cái là nghiến răng nghiến lợi, đủ biết hôm qua bị khách dẫn ra ngoài dày vò đến mức nào. Dù vậy, Chu Viên Viên mặt mày vẫn tươi hơn hớn, tan làm vẫn gọi bè gọi bạn đi ăn đêm, cứ như chúc mừng hôm nay không có khách nào nhòm ngó đến mình.

Vì vậy cô trải bài xem cho Chu Viên Viên, đều dùng lời lẽ thấm thía chân thành, nói mấy câu cảnh tỉnh. Chu Viên Viên có vẻ không hài lòng, chốc chốc lại dẩu môi cãi: “Em... em sao lại... lại chỉ có thể nhanh chóng hoàn lương được? Chị xem chị... chị Bươm Bướm Nhỏ, chính... là đợi ở... ở đây, rốt cuộc cũng tìm được người đàn ông tốt đấy thôi.”

“Sao em biết cô ấy tìm được người đàn ông tốt rồi?”

Chu Viên Viên vừa nhắc đến Bươm Bướm Nhỏ, hai mắt liền sáng lên, cười bảo: “Đương... đương nhiên là biết, chị... chị ấy chính vì... tìm được người đàn ông tốt, nên... nên mới bỏ đi.”

Đỗ Xuân Hiểu lập tức túm chặt lấy tia hy vọng này, truy hỏi: “Em nói nhăng cuội gì thế? Ai cũng kể là cô ấy bị người xấu lừa bắt đi, em giỏi thật đấy, còn thay người ta dựng hẳn vở Thiên tiên phốí(*) nữa.”

(*) vở diễn dựa trên câu chuyện tình yêu thần thoại về một nàng tiên xinh đẹp thiện lương, con gái thứ bảy của Vương Mẫu, phải lòng chàng thanh niên Đồng Vĩnh thật thà chất phác, tự ý trốn khỏi thiên đình xuống phàm trần, vượt qua muôn vàn trở ngại kết duyên vợ chồng cùng Đồng Vĩnh

“Chị Xuân Hiểu à,” Chu Viên Viên tự đắc nhún vai,”chị... chị có bói bài thần thông cỡ nào, cũng... cũng không bói ra đâu. Chị Bươm Bướm... không phải mất tích, mà là chạy trốn với... với người đàn ông yêu chị ấy kìa!”

“Hả? Vậy em nói xem, người đàn ông đó là ai?”

“Là cậu hai... hai nhà hiệu thuốc Tế Mỹ, Thi... Thi Thường Vân!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play