Đỗ Xuân Hiểu đứng bên bờ sông Hoàng Phố, tay cầm nửa cái bánh rán gặm dở, vụn bánh trong miệng theo nước bọt phun ra, dính đầy lên cổ chiếc áo dạ xám kiểu Tây. Tay áo len cũng bị xổ, mấy sợi len đứt bay phất phơ trong gió. Mấy bà bác ôm miệng vẻ mặt kinh hoàng, thằng ranh ăn mày đi đôi giày da rách bươm độn chặt giấy báo nhe nhởn nhảy loi choi bên cạnh, gã trai trông có vẻ gan dạ nép trốn đằng sau rụt rè thò đầu ra nhìn.
“Cậu đoán xem trong số những người kia kẻ nào là cánh săn tin?” Đỗ Xuân Hiểu huých cánh tay Hạ Băng, môi cô gặp thời tiết mùa thu hanh khô nứt nẻ đến tróc cả da, chốc chốc lại phải thè lưỡi liếm.
Hạ Băng chỉ một tên lùn đứng cách xa cái đôn đá gần bờ sông, da dẻ vàng vọt, mũ lưỡi trai đội sùm sụp, che kín cả đôi con mắt. Rồi lại chỉ sang Đỗ Xuân Hiểu, ngón tay trỏ suýt chút nữa xỉa vào trán cô. Đỗ Xuân Hiểu vì muốn học đòi kiểu Tay, đã đến hẳn tiện Hoa Hồng Đỏ cắt đầu học sinh mái bằng, tiếc là trải chuốt qua loa, ngọn tóc cái cụp cái vểnh, khuôn mặt đáng lẽ phải trẻ trung ra giờ trông lại già nua gấp bội.
Đỗ Xuân Hiểu tóm lấy ngón trỏ của Hạ Băng, bực bội “hừ” một tiếng, rồi tiếp tục nhìn cái xác đang trôi trên sông.
Những xác chết ấy đều trắng hếu, dập dềnh trên mặt nước lững lờ trôi xuống hạ lưu, hai chân hơi tách ra, mái tóc dài rẽ sang hai bên, xõa tung như rong rêu, vì cái xác úp nên chỉ trông thấy cặp mông xanh mét, không phân biệt nổi nam hay nữa. Nhưng Đỗ Xuân Hiểu rút ra một quân Nữ tư tế, cười bảo: “Lại là hồn nam đoản mệnh, mấy ngày liền nhìn lắm “chim” quá đi.”
Hạ Băng lập tức đỏ bừng mặt, tức tối nói: “ý cậu là, cậu nhìn nhiều “chim” rồi, đã mắt rồi, nên muốn tôi xem cái khác chứ gì?”
“Xem cái khác là cái gì?” Cô đột ngột ghé khuôn miệng nồng nặc mùi khói thuốc sát vào tai anh, phá lên cười xảo trá.
Anh không đáp trả, chỉ đưa tay dẩy gọng kính, cổ đỏ dừ như tôm luộc. Không hiểu vì sao, từ khi tới Thượng Hải, Đỗ Xuân Hiểu tuy vẫn giữ bộ dạng lôi thôi lếch thếch nhưng tự nhiên lại tăng thêm vài phần gợi cảm, đây là điều anh chưa từng cảm nhận được khi ở trấn Thanh Vân. Cô dường như bẩm sinh đã thuộc về thế giới phồn hoa đô hội, có bất cần thế nào cũng vẫn hòa mình vào phong cảnh ấy, trái lại chẳng ăn nhập gì với chốn tiểu trấn quê mùa. Điều anh thích ở cô chính là kiểu yêu ghét rõ ràng lại biết vừa biết đủ, song đằng sau ẩn giấu những ngọn nguồn đen tối, biến ảo khôn lường như lá bài trong tay cô vậy.
Trong nửa tháng đầu đến Thượng Hải, thú vui duy nhất của hai người là đứng bên bờ sông Hoàng Phố ngắm xác chết. Vì thuê trọ ở trong khu Thạch Khố Môn, chủ nhà lúc nào cũng nghi ngờ bọn họ giả nhân ngãi non vợ chồng, khổ nỗi không nắm được bằng chứng, đành nể mặt “ông bác Tiền” mà cho thuê. Dù vậy bà ta vẫn căn dặn tay thợ may Lý ở sát vách để ý coi chừng, tựa hồ đã lập tức quy chụp họ là đôi mèo mả gà đồng. Được cái Đỗ Xuân Hiểu chẳng hề bận tâm, dăm ba hôm lại đi kiếm tay thợ may kia buôn chuyện, đọc ké báo nhà hàng xóm, từ đó mới biết trên sông Hoàng Phố nổi lên một bầy xác chết, đã thành cảnh quan “tráng lệ” của thành phố không thể bỏ lỡ nên khăng khăng kéo Hạ Băng đi xem mấy lần.
Hơn mười ngày nay, xác trôi trên sông đã lên tới con số năm mươi bảy, đều từ thượng lưu trôi xuống vào khoảng bảy tám giờ sáng, mình trần trụi, cái ngửa mặt lên trời cái úp mặt xuống nước, xương sường gaawy nhẳng nhô hết cả lên. Đỗ Xuân Hiểu hằng ngày nắm chặt lá bài Thần chết trong lòng bàn tay, ngồi ám quẻ quán cà phê ngoài trời trên đường Hà Phi. Hạ Băng cầm cốc đồ uống nóng trong tay, nhưng cứ lần lữa không nhấp miệng, chỉ đợi Đỗ Xuân Hiểu rút bài.
“Ở đây xác chết đã thành họa như thế, hay cậu cũng hành nghề thám tử tư luôn đi. Cậu xem lá bài này, Công lý xuôi, chính là cần cậu hành hiệp trượng nghĩa đấy. Còn Hoàng hậu ngược kia ám chỉ sắp tới mối giao thiệp với nữ giới của cậu sẽ phong phú thêm, trổ vận đào hoa, tốt số không để đâu cho hết! Còn nữa còn nữa, lá tương lai lại là Chiến xa xuôi, đáng vui đáng mừng, vụ án xác nổi trên sông Hoàng Phố này phải đợi dũng sĩ giữa đường thấy chuyện bất bình là cậu ra tay phá án rồi.”
Đỗ Xuân Hiểu liến thoắng vung vít làm máu nóng trong người Hạ Băng sôi lên sùng sục, chỉ muốn đi đăng ký ngay giấy phép thám tử tư. Hiềm nỗi khu tô giới Pháp không lắm quy củ nhưng đều phải dùng tiền tạp quan hệ, huống hồ thế lực Hồng Bang rất lớn, muốn lôi kéo mấy tay mật thám đều phải trông sắc mặt chúng, nghĩ đến đây, anh không khỏi lúng túng ra mặt.
Đỗ Xuân Hiểu đương nhiên biết tỏng điều anh lo ngại, vội cười bảo: “Tìm trong túi quần cậu xem có cái gì thế?”
Anh lục túi quần, lôi ra được một xấp giấy bạc, đang định gạn hỏi thì cô đã chặn họng: “Không cần hỏi nguồn gốc, dù gì cũng chẳng minh bạch lắm đâu.”
Hạ Băng nghe xong không khỏi bật cười: “Phàm những gì cậu dám nói trắng ra là không minh bạch thì nhất định cả đời cũng chẳng truy nổi nguồn gốc, tôi đương nhiên không cần hỏi làm gì. Có điều vụ án xác nổi này, tôi mà phá được thể nào cũng trở thành kỳ nhân số một làm chấn động cả bến Thượng Hải cho xem. Chúng ta mới tới đây, vẫn còn bị khinh rẻ vì là người ngoại tỉnh, lấy đâu ra bản lĩnh đi làm chuyện…”
Lời còn chưa dứt, Đỗ Xuân Hiểu đã áp thẳng lá bài Chiến xa lên môi Hạ Băng: “Phí lời, đi tìm chứng cứ rồi mau mở hàng thôi. Với cả chuyện xác nổi này, nếu gặp đúng thời cơ thì thể nào cũng rơi lên đầu tôi với cậu, chuẩn bị trước không thừa đâu.”
Hạ Băng chỉ đành dán miệng lên lá Chiến xa ấy, không chất vấn thêm nửa lời.
Về phần mình, Đỗ Xuân Hiểu vô cùng hào hứng, thời nào cũng thế, người tìm đến nhờ cậy thám tử tư đa phần không phải những phu nhân nhà giàu muốn điều tra đức ông chồng liệu có ra ngoài lăng nhăng, thì là các bà vợ bé lo mình bị ruồng bỏ, hay các cô vũ nữ muốn sớm ngày trèo lên cành cao mong tìm hiểu cặn kẽ về mấy vị đại gia, làm sao mà không qua lại nhiều với phụ nữ cho được? Đây đúng là cái cây rụng tiền. Còn bọn họ có thể phá vụ án xác nổi này không thì phải dựa cả vào phán đoán chủ quan của cô thôi. Có điều trông thấy các xác kia đầu bù tóc rối, như chưa bao giờ được cắt tóc tai, hơn mười ngày nay cũng không hề thấy nhân thân đến nhận xác, cách giải thích duy nhất chính là những người chết đó đều là phường ăn mày lưu manh, sớm đã chẳng còn ai thân thích. Sự sống chết của những người này xưa nay đều không được ai đếm xỉa, phòng cảnh sát cũng không đời nào để tâm, trái lại giới thám tử xuất thân giang hồ, làm việc âm thầm gọn nhẹ, lại dễ bắt tay điều tra nhất.
“Mọt sách, hiệu sách Hoang Đường của tôi sẽ mở cùng văn phòng thám tử tư của cậu, giả thần giả quỷ gạt tiền bói toán cũng là một cách làm ăn mà!”
“Ở đây ai mà biết trò quỷ ấy của cậu chứ?” Hạ Băng hậm hực.
“Tay thợ may Lý mồm loa kia biết chẳng phải được rồi sao?”
Đỗ Xuân Hiểu nhăn mũi hằm hè, cặp mắt sáng lên như sao, phút chốc đã trở thành một “mỹ nhân” tự tin chẳng còn mảy may kệch cỡm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT