Tần Á Triết và Thi Thường Vân ngồi đối diện nhau, không ai có vẻ định lên tiếng, chỉ nhìn chòng chọc vào đối phương. Trong bầu không khí tĩnh lặng quái gở này, cái xác Chu Phương Hoa nằm ngang giữa họ dường như không hề tồn tại.
Chu Phương Hoa trợn trừng mắt, hai bàn tay ở trong tư thế vặn vẹo cào cấu giơ lên trời, hai chân dạng hình chữ bát, vạt dưới áo xường xám xốc lên đến cổ, để lộ vùng kín đầm đìa máu me.
Thi Thường Vân vô cảm nhìn người đàn bà này, tựa như đang nhìn một cái bàn hết sức bình thường.
“Cậu hai Thi, hẳn cậu phải biết sẽ có kết cục thế này chứ.” Tần Á Triết chậm rãi lên tiếng.
“Tôi biết.” Thi Thường Vân cả cười, bỏ tọt viên sô cô la vào miệng.
“Cậu nên hiểu rõ, lát nữa tôi xử lý cậu sẽ còn tàn độc hơn xử lý cô ả gấp mười lần, mong là cậu chịu được.”
Thi Thường Vân nhai rau ráu viên sô cô la trong miệng thành tiếng “rôm rốp” như một gã vô giáo dục: “Ông chủ Tần, có họa thì trốn bằng trời. Thi Thường Vân tôi đã bại trong tay ông, đương nhiên cũng không oán hận ai. Muốn giết muốn róc xương, tùy ông quyết định. Có điều… muốn lấy lại thứ đó thì không thể.”
Tần Á Triết trầm ngâm một thoáng, đoạn nói với mấy tên lâu la đang buộc dây lưng bên cạnh: “Ra tay.”
Đáng tiếc lời vừa dứt Thi Thường Vân đã đổ vật ra ghế, bất động. Vệt máu nơi khóe miệng xứng hợp với nụ cười lạnh lung hệt loài lang sói của hắn không chê vào đâu được, cạnh chân còn lăn lóc mấy viên sô cô la chưa ăn hết.
Tần Á Triết đang định nổi trận lôi đình chợt khựng lại. Bởi lão phát hiện cặp mắt đầy vẻ mỉa mai của Thi Thường Vân đột nhiên trở nên dịu dàng, đôi con ngươi màu nâu đậm rõ rang đang dõi về phía Chu Phương Hoa nằm trên thảm, tử trạng ghê rợn. Nét mặt Chu Phương Hoa tuy căm phẫn nhưng cặp mắt trợn trừng kia trong lúc hấp hối cũng nhìn về phía Thi Thường Vân.
Lão bỗng nghĩ đến Tất Tiểu Thanh, bọn họ đều là hạng đàn bà ngoài mềm trong cứng, tính khí ngang bướng khó bảo. Sống lưng lão bỗng nhiên đau nhói như kim châm, giống như có người ở đằng sau lén lút róc từng miếng thịt trên lưng lão. Mỗi lần chỉ róc một tí tẹo, bởi đau nhường ấy vẫn có thẻ chịu đựng được nên lão không để ý, nhưng về lâu dài thì sao? Lão chưa từng nghĩ tiếp, chỉ lạnh nhạt nói: “Lục soát lại lần nữa, tốt nhất là tìm cho ra Thi Phùng Đức.”
Chẳng bao lâu, cả dinh thự nhà họ Thi đã bị xới tung, đến luống hoa với đá lát cũng bị nạy sạch, tiếc là không thu được gì. Ở bên này, Lý Trị đang xử lý hai cái xác, trước đó gã vẫn đợi ở ngoài cửa, đến khi mọi chuyện xong xuôi mới vào thu dọn tàn cục. Kẹp đứt ngón tay,dung dao lóc thịt từ cằm trở lên để loại bỏ khuôn mặt, lột sạch quần áo, dùng vôi cục cầm máu. Một loạt động tác được thức hiện thành thạo đến kinh ngạc, quan trọng nhất là, trước khi đi hắn còn lệnh cho người rút thảm trải sàn, mang lên xe.
Thế nên, cả căn nhà rộng lớn chỉ bị trộm vào khoắng đồ và có hai người mất tích, ngoài ra không hề có dấu vết gì của một trận tắm máu. Còn về ngôi mộ nào đó nằm ở vùng nông thôn ngoại ô được tân trng tu sửa cũng là chuyện quá đỗi bình thường, người ngạc nhiên chỉ có chăng là chủ mộ mà thôi.
Sauk hi lo liệu ổn thỏa, Lý Trị mở cử xe, thản nhiên nói với Tần Á Triết: “Lão gia, đã dọn dẹp sạch sẽ. Còn đào được dưới luống hoa một xác đàn ông, áng chừng tuổi tác ăn mặc thì hình như là lão gia nhà họ Thi, tôi cũng đã xử lý luôn rồi.”
“Vì sao mà chết?”
Lý Trị ngừng lại giây lát, nói: “Đầu lưỡi đã rữa nát, nhìn không rõ lắm, có vẻ là do trúng độc.”
Trong đầu Tần Á Triết lướt qua khuôn mặt tím tái của Thi Thương Vân khi chết.
Chuyện kiểu này, Tần Á Triết không phải mới làm lần đầu, nhưng gần đây lão bắt đầu thấy lực bất tòng tâm. Nhất là mỗi khi đối diện với Tất Tiểu Thanh, ánh mắt cô ta nhìn lão không hề căm ghét, mà trái lại còn có chút cảm thông và thương xót. Điều này làm lão thấy gai cả sống lưng.
“Em rốt cuộc vẫn không định nói chuyện với tôi ư?” Thi thoảng lão cũng bực bội hỏi cô ta, “Em làm ra bao chuyện sai trái như vậy, tôi đều không trách em, lẽ nào lòng em sắt đá vậy sao?”
Cô ta chỉ quay đầu đi, tránh không nhìn lão, không ai hay biết. Điều khiến lão bực bội hơn nữa là, hiện giờ người thân thiết nhất với bà năm lại chính là vú nuôi của cô ta. Tuy lão thỉnh thoảng cũng thưởng riêng ít tiền, nghe ngóng tình hình chỗ chị Nguyệt, nhưng những điều chị ta kể chẳng có gì ngoài mấy chuyện ăn mặc tiêu pha nhàm chán của Tất Tiểu Thanh, lão bàng hoàng nhận ra, mình đang sống cùng lời kể về Tất Tiểu Thanh, còn cái người đang sống kia, và cả trái tim cô ta đều đã trôi đi xa tít ngoài chin tầng mây rồi.
Erie không hề dấu giếm việc mình theo dõi Ngải Mi, hai người dường như đang âm thầm chơi cùng một trò chơi. Ông ta đi phía sau cô, cô cũng đường hoàng cho ông ta đi theo, không hề có ý tìm cách cắt đuôi, thậm chí lúc ra vào nhà trọ của Stephen còn rất ngang nhiên không cần che đậy. Thi thoảng, Stephen còn chạy ra, chủ động mời Erie vào dùng trà chiều. Không hiểu sao, bánh xốp tổ ong Ngải Mi làm đặc biệt thơm ngon, khiến Erie nhớ da diết những ngày nghỉ an nhàn ở vùng quê nước Pháp.
“Ngài Erie ạ, thực ra phụ nữ không có cách gì lấp đầy được nỗi cô đơn của tôi.” Stephen thường than thở như vậy.
“Vậy phải lấy gì để lấp đầy? Tiền ư?” Erie cười nheo mắt, trong buổi chiều này, trên ban công này, ngoài người cùng ngồi bên bàn trà chiều không mấy vừa ý ra, mọi thứ còn lại đều gần như hoàn mĩ với ông ta.
“Lẽ nào lại có thể sống thiếu phụ nữ được sao? Có tiền mới có phụ nữ, có tất cả.” Stephen nhấp một ngụm trà, ánh nắng rơi trên hang lông mày vàng óng. Dường như bắt những tia sang xung quanh xoay vần quanh mình, chính là đặc quyền của một người đàn ông quyến rũ. Erie thấy hơi ghen tị, nhưng chỉ cần trông sang dáng vẻ mê mẩn của Ngải Mi bèn nhanh chóng nguôi ngoai.
“Có những người phụ nữ, anh không có tiền họ vẫn sẽ theo anh, đối với anh, đó chẳng phải món tài sản lớn nhất sao?”
“Ngài nói cô ta à?” Stephen liếc mắt về phía phòng làm việc, qua cánh cửa khép hờ lộ ra khuôn mặt nghiêng của Ngải Mị đang lật sách, hoa sen màu hồng tím đua nở tên bộ xường xám. Không hiểu sao, cách ăn mặc trang điểm kiểu thiếu phụ của cô ta khiến Erie thấy nhoi nhói trong lòng.
“Tôi nên nói là ngây thơ, hay quá lương thiện nhỉ?” Stephen tiếp tục cười gằn, chẳng hề quan tâm liệu Ngải Mi có nghe thấy hay không, “Điểm giống nhau giữa người và động vật chính là, đều biết bản thân mình muốn gì, Ngải Mi không phải là người phụ nữ mà tôi muốn.”
“Chỉ là quân cờ thôi ư?” Erie hỏi gingj gây sự.
“Ừm, có những người, chỉ thích hợp để làm quân cờ.”
Thái độ thẳng thắn của Stephen khiến Erie khá bất ngờ, nhưng ông ta hiểu rằng, đối phương hiện giờ trên phương diện nào cũng đều trong sạch, muốn thẩm vấn sẽ vô cùng gian nan.
“Stephen, hai tên người Nga đột nhập vào nhà Gavin giết người cướp của khai rằng, anh từng nói dù không nhận xu nào từ phần ăn chia sau vụ hung án này, anh vẫn là người chiến thắng cuối cùng. Câu nói này rốt cuộc là có ý gì, đến tận bây giờ tôi vẫn không nghĩ thông nổi.” Erie hít sâu một hơi, nói, “Nhưng, lời lẽ ngông cuồng của anh quả đã cổ vũ tôi rất nhiều, tôi ghét nhất là những kẻ phạm tội huênh hoang trước mặt cảnh sát điều tra rằng mình là kẻ thắng. Nếu gọi mấy người các anh là nghệ sĩ, thì cảnh sát điều tra chúng tôi là nhân viên giám định tác phẩm nghệ thuật, tác phẩm của các anh có hoàn mỹ hay không, phải để chúng tôi lên tiếng mới tính.”
“Đúng vậy.” Stephen lau khóe miệng, nở một nụ cười quyến rũ, “Vậy đến khi đó mong ngài dạy bảo.”
“Hai người có muốn ăn điểm tâm mặn không?” Ngải Mi từ trong phòng làm việc ló đầu ra hỏi.
Trên người Kì Vân, Húc Tử ngửi thấy một mùi hương quen thuộc đã lâu, mùi hương quyến rũ, vương vấn, cằn cỗi, giống như nước hoa đã đến tầng hương cuối, nhuốm vị biệt ly. Gã ôm siết lấy cô ta, muốn kiếm tìm trong cơ thể cô ta chút dịu dàng ấm áp. Nào ngờ cô ta trước sau nhạt nhẽo như nước, bầu ngực bẹt gí dính vào ngực gã, thân hình thẳng đuột như cá, chỉ có cánh tay là còn hơi trông ra đường cong.
“Tôi cứ ngỡ anh không có hứng thú với phụ nữ cơ đấy, thì ra lại có thể lợi hại đến nhường này…” Cô ta rên rỉ bên dưới gã, gã nhìn vào khuôn mặt cô ta, giống như quan sát một giống loài hiếm lạ.
“Lại, lại lần nữa.” Cô ta ôm lấy gã, rướn lên đẩy gã vào sâu hơn, “Anh mà làm được lần nữa thì tôi mới phục.”
Hắn bị kích động, vật ấy vẫn rần rật vươn vào sâu trong cô ta, nhưng đầu óc lại đang đẩy người đàn bà này ra xa: “Tôi không cần cô phục.”
Dứt lời, gã thực sự rút khỏi người cô ta, đi thẳng vào phòng tắm, hoàn toàn không màng đến cơn phẫn nộ vì không được thỏa mãn của người bị bỏ lại. Cô ta cũng đứng dậy theo, bước vào phòng tắm, hậm hực nói với gã đang đứng kì cọ bên trong: “Anh tưởng thế là xong đấy à? Tôi nói cho anh biết, Tần Á Triết không đời nào tha cho anh đâu! Lão ta đã khử Thi Thường Vân với Chu Phương Hoa rồi đấy!”
Gã quả nhiên sững ra giây lát, rồi lại tiếp tục gột sạch mồ hôi trên người. Trên thân hình nhỏ con rắn rỏi của gã, Kỳ Vân bắt gặp vô số điều lạ lẫm, ví dụ như tình yêu, lòng ghen tị, cùng với sự mệt mỏi. Cô ta thừa nhận mình rốt cuộc vẫn không sao hiểu nổi suy nghĩ của bất cứ người đàn ông nào, đây hẳn là điểm khác biệt giữa cô ta và Bươm Bướm Nhỏ, Bươm Bướm Nhỏ luôn có cách khiến đàn ông phải xoay quanh mình, còn cô ta chỉ có thể xuất hiện trên màn bạc, phô diễn sức hấp dẫn ở cự li xa mới có thể khiến đám đàn ông điên đảo. Phùng Cương từng nói sau lưng cô ta thế này: “Lần đầu tôi gặp Kỳ Vân, cảm thấy cô ta chẳng có sức hút gì hết, có chăng được cái mặt xinh xẻo, đặc biệt ăn hình. Nhưng khi nhìn cô ta qua ống kính, luận về sắc đẹp lẫn phong thái cô ta đều không hề thua kém Thượng Quan Giác Nhi, thật kì lạ.”
Bởi vậy khi đối diện đàn ông thực sự ngoài đời, Kỳ Vân luôn kém thế đi vài phần, cô ta dang nghĩ, liệu mình không gần gũi xác thịt với Huc Tử thì có tốt hơn chăng? Bị ghét bỏ như vậy quả thực khiến cô ta suy sụp, nhất là bởi một “tên oắt” sống hôm nay chẳng biết ngày mai như thế.
“Anh nói rõ xem, có phải anh định nuốt lời không hả? Anh giết được ông chủ anh thì cũng giết được tôi lắm! Anh có giỏi thì giờ giết tôi luôn đi, ai cũng nhẹ nợ!” Mấy lời tức tối này vừa ra khỏi miệng, cô ta đã thấy hối hận, trước kia lòng say mê với Hình Chí Cương không chiến thắng được nhu cầu về danh dự nên cô ta mới đành để gã ra đi như thế; nhưng Húc Tử thực ra lại có phần giống một người anh của cô ta hơn, cũng ngạo mạn mà mảnh khảnh. Hồi nhỏ ở dưới quê, gã hay vừa ăn đậu phụ cô ta làm, vừa chau mày lo việc thu hoạch hoa màu trong năm.
Vẻ mặt lo lắng ấy, rốt cuộc đã quyết định số phận sau này của cô ta.
Lúc này ngoài phòng ngủ vang lên tiếng “lộp cộp” khe khẽ, tức thì xua tan không khí căng thẳng khó xử giữa hai người. Vú nuôi đứng ngoài cửa rụt rè nói vọng vào: “Cô Kỳ Vân, có người tìm cô.”
“Ai?” Cô ta vừa hỏi vừa bước ra khỏi phòng tắm, khoác áo choàng ngủ vào, thắt chặt dây lưng.
Mãi sau bên ngoài mới có tiếng trả lời: “Là… là phóng viên.”
“Đưa dang thiếp của anh ta vào đây tôi xem trước đã.”
Luacs này, Húc Tử cũng đã mặc xong áo sơ mi quần dài, giắt một khẩu súng lục sau eo. Khẩu súng ấy từ sau khi được Kỳ Vân đưa cho, giống như một mẩu thịt dính liền trên người gã. Trong lúc Húc Tử cắm cúi xỏ giày, vú nuôi bên ngoài lại nói: “Anh ta nói quên đem theo, xưng tên có được khong?”
“Không được,coi tôi là ai cơ chứ? Phóng viên nào cũng có thể phỏng vấn được chắc? Cũng chẳng thèm hẹn trước nữa!” Kỳ Vân vừa vờ tức tối, vừa nhanh chóng thay sang áo len quần dài, đồng thời trao đổi ánh mắt với Húc Tử.
Cái nhìn xóa bỏ toàn bộ ân oán trước đây.
“Anh ta nói đã có hẹn trước, là thư kí quên mất thôi.”
Kỳ Vân mở toang cánh cửa, định mắng cho vú nuôi mặt mày căng thẳng kia một trận.
Nào ngờ vú nuôi chỉ lặng đi nhìn cô một thoáng, rồi đột nhiên giữa cổ họng toác ra một cái lỗ, máu phun tung tóe lên khuôn mặt trắng nõn của Kỳ Vân…
Kỳ Vân không hề hét lên mà thuận thế ôm lấy vú nuôi, nhanh chóng lùi ra sau. Mấy tiếng súng vang lên, trên nụ hoa nuôi lại xuất hiện thêm mấy lỗ máu, rồi bị Kỳ Vân đẩy sang một bên. Húc Tử lúc này cũng đã rút súng bắn vào những kẻ bắn lén, nhưng động tác của đối phương nhanh nhẹn lạ thường, lập tức né được nấp bên ngoài khung cửa, chỉ chĩa nòng súng ra bắn trả. Tia lửa không ngừng nhảy nhót trên sàn nhà, mấy vỏ đạn rỗng sượt qua mặt Kỳ Vân, cô ta không phân biệt nổi đâu là máu mình, đâu là máu vú nuôi nữa, chỉ biết khom lưng trốn ra sau Húc Tử.
“Mau nhảy qua cửa sổ ra ngoài.” Húc Tử chật vật quay lại nhìn cô ta.
“Còn anh thì sao?” Cô ta nhận thấy gã bị thương, nhưng không biết trúng đạn chỗ nào, đành cắn răng dịch tới bên cạnh cửa sổ, mở tung cánh cửa. Chỉ nghe “pằng pằng” hai tiếng, Kỳ Vân cảm giác vai mình bỏng rát, cô ta nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ, lại lết tới dính với Húc Tử.
Hai người bây giờ mới nhận ra, đã không còn đường thoát nữa rồi.
“Lao ra đường!”
Húc Tử gầm lên một tiếng, chật vật dựng đứng tấm đệm lên, lao tới luồng đạn ở cửa phòng ngủ, sát thủ đằng sau cũng đã nhảy qua cửa sổ vào phòng. Kỳ Vân quệt vệt máu trước mắt, định nhìn kĩ đối phương, nhưng vành mũ phớt của hắn đã kéo xuống sùm sụp, che kín hai con mắt.
“Nó ở đâu?”
Kẻ kia đã chĩa họng súng vào giữa ấn đường Kỳ Vân. Hơi nóng trên vai còn chưa nguội bớt nên Kỳ Vân vẫn chưa cảm thấy đau đớn, tay cô ta vô thức đặt lên bắp chân Húc Tử, nhưng chỉ sờ thấy toàn máu dính dấp. Gã quả nhiên bị thương rồi!
Một tay sát thủ khác cũng đã ngừng bắn, bước vào phòng, bắt đầu lục soát trong im lặng.
“Nói với Tần Á Triết, tôi đã bán nó rồi!” Kỳ Vân căm hận rít lên, cô ta biết mình vẫn đang không ngừng chảy máu.
“Bán đi đâu? Tiền đâu?” Tay sát thủ vừa hạ gục vú nuôi hỏi dồn, giọng nghe âm vang rất lạ.
Kỳ Vân không trả lời.
Tay sát thủ thình lình nhắm cẳng chân còn nguyên vẹn của Húc Tử nổ sung, Húc Tử lập tức hét lên, hai tròng mắt ngùn ngụt lửa.
“Không…Không biết!”
Tay sát thủ gật đầu nói: “ Được lắm, tốt nhất là không ai biết cả.”
Nói đoạn, gã chĩa nòng súng vào giữa ấn đường Kỳ Vân.
“Tôi biết! Các người đợi đã! Tôi biết! Tôi dẫn các người đi!”
Hai tên sát thủ cũng như Kỳ Vân đều lộ vẻ kinh ngạc, bởi cô gái trẻ liên tục nhắc đi nhắc lại “tôi biết” đang đứng trước cửa phòng ngủ giờ đã thành một đống bừa bộn, hai tay ôm gáy, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
Húc Tử gượng quay đầu lại nhìn, cô gái nọ trông rất quen, hình như trước kia từng làm “cô em thuốc lá” bán thời gian ở Bán Lạc Môn. Ngay sau đó, từ sau lưng cô em thuốc lá lại ló thêm một gã trông như thư sinh, sắc mặt kinh hoàng tương tự.
Hai tên sát thủ đưa mắt nhìn nhau, sau mấy giây mới phản ứng lại được. Một trong số chúng đưa nòng súng đẩy vành mũ lên cao, để lộ cặp mắt đầy ý chí, trên mi mắt trái có một vết bớt cỡ móng tay.
“Ha ha!” Tay sát thủ có vết bớt trên mí mắt bõng nhiên bật cười, chĩa súng vào Đỗ Xuân Hiểu và Hạ Băng.
Hạ Băng vội bứơc lên chắn trước họng sung của hắn, dù tay chân đã run lẩy bẩy vì sợ nhưng hành động vẫn rất anh dũng: “Tôi… tôi đưa các anh đi! Nhưng… nhưng các anh phải…phải tha cho họ!”
Tay sát thủ vừa định mở miệng nói gì đó thì trước ngực đã nở bung một đóa hoa máu, chính gã dường như cũng không thể tin nổi, đưa tay phải lên sờ vào vết thương đang trào máu ồng ộc, rồi mới từ từ gục xuống. Tay sát thủ còn lại điềm nhiên cũng hoảng loạn theo, điên cuồng nã đạn về phía Hạ Băng.
Đỗ Xuân Hiểu vội dúi đầu Hạ Băng xuống, hai người cùng bổ nhào ra sàn nhà. Đạn rít lên sượt qua đỉnh đầu họ, Hạ Băng tuyệt nhiên không dám ngẩng đầu, chỉ niệm đi niệm lại mấy trăm lần câu “A di đà Phật”, niệm đến khi bên trên vang lên một tràng cười sảng khoái: “Ha ha! Hi vọng tôi không tới muộn.”
Hạ Băng bấy giờ mới ngẩng đầu lên, hằm hằm nhìn Erie đang cười ha hả.
Đỗ Xuân Hiểu cũng đứng dậy, trông hai tay sát thủ đã bị hạ dưới đất, hở phào nhẹ nhõm.
“Lạ thật đấy, cô Đỗ.” Erie giọng vui vẻ, “Với tính cách của cô, không đời nào lại bận tâm tới tính mạng hai người này, sao vào thời khắc nguy hiểm là vậy lại xông ra cứu người?”
“Vì trong tiểu thuyết của bà Agatha, thám tử Poirot lúc nào cũng phải vạch trần chân tướng trước vài kẻ tình nghi, rồi tìm ra hung thủ thực sự. Nếu ít người quá, tôi sẽ cảm thấy mình không đủ giống thám tử.” Đỗ Xuân Hiểu trả lời hết sức hùng hồn, mắt lóe lên tia hi vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT