Cùng là chết dưới nước, nhưng các xác chết trôi trên sông Hoàng Phố có những điểm khác với Hình Chí Cương, mặt phù thũng, móng tay bầm đen, da bụng cứng ngắc. Đỗ Xuân Hiểu nói với Erie: “Những xác chết trôi này mãi không có ai tới nhận là bởi bọn họ đều là đám người lang thang không nhà không cửa, vì vậy có chết thế nào cũng không ai quan tâm, không gây ra khủng hoảng gì lớn, nhưng... lẽ nào không ai biết về nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của bọn họ sao?”

Các ngón tay xỏ găng trắng của Erie lật tới lật lui tử thi, kiểm tra mấy đốm xác trên bề mặt da, những đốm xác này hiện chi chít ở sau lưng như dấu hiệu đậu mùa, nhưng ông ta càng quan sát, lông mày càng nhíu chặt lại: “Nguyên nhân cái chết vẫn phải đi sâu điều tra thêm, nhưng có thể khẳng định, phổi những cái xác này đều không bị ngấm nước, vì thế nhất định không phải là chết đuối.”

“Với cả số người chết vẫn đang không ngừng tăng thêm.”

“Tay Tiểu Tứ kia, lần cuối cùng gặp cô, hắn có nói gì không?”

“Có.” Nỗi thê lương trong lòng Đỗ Xuân Hiểu càng chất càng đầy, lúc nhìn cái xác chết trôi, cô vẫn chưa buồn mấy, nhưng càng lại gần ký ức ùa về càng nhiều, có những nỗi đau như cát vun thành tháp, chẳng thể nào trong thoáng chốc tuôn trào, “Nhưng anh ta cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ bảo đang bận làm vài việc.”

“Cô... gặp Thi Thường Vân rồi hả?” Erie đột nhiên hỏi.

“Sao ngài biết?”

“Tôi cũng thu nhặt được ít kiến thức về thuật giả trang qua tiểu thuyết của Agatha Christie, hơn nữa tôi tin rằng một người già lâm bệnh nặng không đời nào chịu nổi một cái đồng hồ váng óc như thế đặt trong phòng ngủ.” Erie tự đắc nhún vai.

Đỗ Xuân Hiểu thực lòng thấy khâm phục vị thanh tra người Pháp ngày: “Vậy sao ngài không vạch trần anh ta ngay lúc ấy?”

“Vì tôi cảm thấy người này không phải là hung thủ giết người.”

“Dựa vào đâu?”

“Cặp mắt.” Erie chỉ vào đôi mắt màu xám nhạt của mình, “Tôi từng tiếp xúc với quá nhiều tội phạm giết người, vì vậy tôi có thể nhìn ra loại người nào có thể trở thành hung thủ, loại người nào vĩnh viễn không thể.”

“Vậy tiếp theo, trò chơi này phải đi theo hướng nào đây?” Đỗ Xuân Hiểu ra sức kìm nén đau thương và sửng sốt, thọc tay vào túi áo đựng bộ bài tarot, rút ra một lá bất kỳ - Người tình.

Kỳ lạ... Cô đột nhiên để tâm đến ý nghĩa gốc trên mặt lá bài. “Ví dụ như “Người tình”, xuôi thì là sắp sửa xảy ra chuyển biến lớn trong một việc nào đó, còn ngược lại là sai lầm trong chọn lựa. Rốt cuộc là chuyển biến kiểu gì đây? Còn nếu là lựa chọn, thì cô đã sai ở đâu? Hẳn là sai ở chỗ ngay từ đầu đã không hỏi rõ Tiểu Tứ về chuyện gã phải làm.

Nhưng, nghe tên ăn mày kia nói, trước khi trở thành oan hồn trôi sông, Tiểu Tứ từng tiết lộ rằng mình cần đi tìm một người, một người được gã gọi là “ông chủ Hoa”.

Lúc Tần Á Triết tìm Trương Tiếu Lâm cùng uống trà, băng Tiểu Bát Cổ của Trương Tiếu Lâm đang hoạt động bên ngoài, nên cả hai đều chỉ mang theo vài tay tâm phúc bên mình. Tố Thu, danh kỹ của Thư Xuân Lâu đang ngồi một bên trình diễn bài Xuân giang hoa nguyệt dạ, tư thế ngồi cũng yểu điệu ngọt ngào hệt giọng hát, song trong lòng lại lo ngay ngáy. Bởi hai người đàn ông trước mặt đều là khách ruột của ả, trước đây bọn họ vốn nước sông không phạm nước giếng, cho dù biết sẽ cùng xuất hiện tại một địa điểm cũng sẽ cố hết sức tránh mặt nhau, nhưng lần này không hiểu vì sao, lại chủ động hẹn gặp tại đây. Thế nên tiếng đàn của Tố Thư có vẻ lạc điệu, ả chỉ sợ để hai người họ biết mình một lúc thờ hai chủ, rồi sẽ bị xách đi cho cá ăn. Có điều nghĩ lại, đàn bà trong chốn phong nguyệt làm gì có ai không đa mang? Nếu muốn tính toán kiểu ấy thì nhà chứa chẳng phải là nơi máu chảy thành sông hay sao? Nhờ vậy ả lại ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

“Tố Thu của anh hôm nay đẹp hết sảy!” Trương Tiếu Lâm người lùn tịt, nhưng khí độ bất phàm, dù là nói chuyện ong bướm cũng vẫn mang dáng vẻ không nộ mà uy, “Ông chủ Tần, ông anh đã được nếm mùi vị người đẹp này chưa? Nếm qua rồi đảm báo nhớ suốt đời đấy!”

“Ôi trời. Ông chủ Trương nói làm người ta ngượng chết mất, em xin phép ra ngoài bưng lên thêm ít món ngon, có được không ạ?” Tố Thu đỏ mặt đứng dậy, giao cây tỳ bà cho người làm đem ra ngoài.

“Món gì ngon thì cũng đợi đấy cái đã, em mau qua đây uống với bọn anh một ly.” Trương Tiếu Lâm quờ tay ôm rịt lấy Tố Thu, Tố Thu cười tủm tỉm đón lấy ly rượu uống cạn.

Tần Á Triết vẫn ngồi thẳng lưng, như thể không hề quen biết Tố Thu, rượu vang trong ly cũng không hề động đến một giọt: “Ông chủ Trương, tôi chỉ nhờ cậu nhường cho một đêm thôi.”

“Nghe thấy chưa?” Trương Tiếu Lâm bóp cằm Tố Thu, cười nói: “Ông chủ Tần kêu anh nhường cho một đêm thôi, Trương Tiếu Lâm này đâu phải kẻ nhỏ mọn, chỉ là một ả đàn bà thôi mà, nhường thì nhường, nhưng không biết ý Tố Thu em thế nào?”

“Ra ngoài.” Tần Á Triết mắt nhìn Trương Tiếu Lâm, nhưng lời lại nhắm đến Tố Thu.

Tố Thu mau chóng hiểu ý, vùng khỏi vòng tay Trương Tiếu Lâm, nói: “Em đi xem còn có món gì ngon, đợi lát quay lại rồi bàn tiếp nhé.”

Nói đoạn ả bèn lả lướt rời khỏi phòng.

“Ông anh xem, loại đàn bà này thành tinh rồi chắc? Nói đến điểm mấu chốt là cô ả lỉnh ngay!” Trương Tiếu Lâm mặt đỏ tía tai, chóp mũi bóng loáng dầu, có vẻ đã phấn khích đến cực điểm.

“Ông chủ Trương, cậu hiểu ý tôi mượn một đêm là mượn gì rồi đấy.”

“Chồi ôi chồi ôi! Ông chủ Tần nghiêm cả mặt lại rồi!” Mùi rượu nồng nặc trên người Trương Tiếu Lâm thậm chí cũng hung hăng phách lối, “Mượn Tố Thu ấy mà, nói luôn cho nó vuông, đàn bà cũng chẳng khác gì quần áo mặc trên người, cho ông anh cũng chẳng sao. Nhưng mà mượn thứ khác thì không phải mình Trương Tiếu Lâm tôi quyết là được, phải xem ý anh em thế nào đã.”

Tần Á Triết nhấp một ngụm vang đỏ, nói: “Ông chủ Trương, giờ không phải tôi đến đàm phán với cậu, mà chỉ là thông báo cho cậu một tiếng, tối nay tôi mượn.”

“Ông chủ Tần nói câu này có hơi quá đáng rồi đấy.” Trương Tiếu Lâm dài dòng nói, “Anh em tôi đã ở trên thuyền, giờ lại bảo bọn họ quay về thì e không hay lắm.”

“Không vấn đề gì, tôi đã cho mấy anh em của cậu quay về cả rồi.” Tần Á Triết lại nhấp một ngụm rượu vang, hai hàng lông mày rậm ngang ngược dãn ra thư thái.

“Là ý gì?” Trương Tiếu Lâm 

mặt, hơi men cũng tức thì bay đi quá nửa.

“Ý là, lần trước cậu cho người của tôi ăn ‘vằn thắn’ thì lần này ít nhiều gì tôi cũng phải đáp lễ chứ.” Tiếng Tần Á Triết không to, nhưng từng từ từng chữ đều đâm vào thần kinh Trương Tiếu Lâm.

“Tôi đã giải thích với ông anh rồi, chuyện lần trước không liên quan đến Trương Tiếu Lâm này! Số vàng thỏi đó cũng không phải người của tôi động đến...”

“Đấy là vì số lượng chẳng đáng là bao, không lọt nổi mắt cậu, nếu như lần đó tôi thực sự bỏ đầy hòm, e hôm nay cậu đã chẳng cùng tôi ngồi đây uống trà được rồi.”

“Tôi đi trước, kính ông anh!”

“Muốn tìm đại ca tôi phân xử đúng sai à? Tôi khuyên cậu nên cân nhắc cho kỹ...” Nụ cười khẩy trên môi Tần Á Triết lạnh như băng, đây là biểu cảm của kẻ thắng.

“Chuyện này trước đây chúng ta đã thống nhất rồi, sao giờ ông anh lại nuốt lời?” Trương Tiếu Lâm lập tức tái mét mặt mày, nhưng giọng nói vẫn nguyên vẻ hung hãn.

“Không phải tôi nuốt lời, mà là có người bất nghĩa trước, tôi cũng chỉ vạn bất đắc dĩ thôi. Phải rồi, ông chủ Trương còn muốn ăn sơn hào hải vị mà? Sắp đưa lên ngay giờ đây, đừng vội.”

Dứt lời, tấm rèm bên ngoài liền được vén lên, người bước vào là Tố Thu, trên tay bưng một âu canh nắp bạc, trông thấy hai người đàn ông đang đằng đằng sát khí, ả bèn cười khúc khích nói: “Sao thế? Đợi đồ ăn lâu quá mặt mày 

cả lại hả...”

Ả vừa cười vừa bày âu canh lên bàn, đang định mở nắp thì bị Tần Á Triết giữ tay lại: “Ra ngoài đi.”

Tố Thu còn định cợt nhả mấy câu, nhưng thấy tình thế có vẻ không ổn, bèn câm như hến rụt cổ lui ra.

Tần Á Triết bấy giờ mới thong thả nói: “Chuyện ông chủ Trương cho tôi mượn đêm nay, Tần Á Triết này suốt đời không quên, đây chỉ là chút lễ mọn không tỏ hết thành ý.”

Nắp âu được mở ra, bên trong là nửa âu tai người máu me be bét, tím ngắt kỳ dị.

“Mỗi người một cái, phiền cậu đếm xem,” Tần Á Triết nói, “có khớp với số anh em của mình không?”

Đường Quân Dịch nằm ở đoạn phía Đông khu phố cổ Thượng Hải, Đường Huy đã quá quen thuộc nơi này, bao gồm cả chỗ bà quả phụ Tô thị mở tiệm thêu, nơi A Tam bán “xôi nắm A Tam”, quán trà có lò đất bị củi lửa hun đen thui, đều từng lưu dấu chân anh ta, nơi đó có ký ức tuổi thơ của anh ta, cùng với sự cám dỗ không sao thoát nổi của hiện tại. Lần đầu anh ta đến ổ thuốc phiện là do một người bạn lôi kéo, nói là còn kích thích hơn nhiều đi nhà chứa uống rượu tay vịn, rủ anh ta tới thử. Không hiểu sao, mỗi lần đi qua những nơi tường hoa ngõ liễu, hình ảnh Kim Ngọc Tiên hay Thượng Quan Giác Nhi sẽ luân phiên hiện lên trước mắt anh ta.

Hiện giờ, bọn họ lại đang hiển hiện trong làn khói mù dày đặc cay sè. Thượng Quan Giác Nhi người lõa lồ lạnh buốt, núm vú màu nâu nhạt và nốt ruồi son trên ngực từ từ áp sát anh ta, anh ta đưa tay ra sờ nắn, thì nàng thoắt cái đã rời đi, rưng rưng nước mắt bi thương.

“Anh không được quên đâu đấy...” Kim Ngọc Tiên ghé tai anh ta nỉ non.

“Quên gì?” Tim anh ta đập thình thịch.

“Anh không được quên đâu đấy...” Kim Ngọc Tiên lại nói. Anh ta có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng ấm áp trên người cô, lông măng trên cổ cũng đang cảm nhận được hơi thở dịu dàng của cô.

Quên... Anh ta cười khổ, hít sâu khói thuốc vào phổi, cơ thể bỗng chốc lơ lửng trên không trung, giẫm lên áng mây hồng bước vào một căn nhà mặt tường loang lổ. Thượng Quan Giác Nhi đang ngồi trong đó, tay bưng bát cháo hạt sen, tóc uốn từng lọn rất tỉ mẩn, vẫn nguyên dáng vẻ lúc bọn họ giao hoan trong phòng khách sạn. Nàng trông thấy anh ta, sắc mặt tươi nhuận óng ánh, rõ ràng là màu tường vi được người khâm liệm trang điểm cho vào hôm tổ chức tang lễ.

“Ông chủ Hà về cẩn thận! Kìa, tiễn ông chủ Hà đi!”

Một tiếng chào hỏi lanh lảnh cắt đứt dòng suy tưởng của Đường Huy. Anh ta mở trừng mắt, thấy một lão già lưng còng gập đang bước ra ngoài, tuy trang phục trên người không có vẻ gì khá giả, nhưng dử mắt bọt mép đều lồ lộ cả ra, vừa trông đã biết chất độc đã đục khoét vào tận xương tủy, không cứu nổi nữa. Đường Huy trở người trên sập, định đắm mình vào trong làn hơi nâu lần nữa, nhưng lòng không hiểu sao vẫn canh cánh, cảm giác đã từng đụng mặt người này mấy lần ở tiệm thuốc phiện, nhưng trước đó, hình như còn từng gặp ở đâu nữa... là chỗ nào nhỉ?

Đường Huy bỗng sáng bừng hai mắt, đặt tẩu thuốc xuống “ồ” lên đứng bật dậy, tức thì hoa mày chóng mặt, cơ thể không tự chủ được lại ngồi phịch xuống.

“Khách quan cẩn thận! Đừng vội, cứ từ từ đứng dậy.” Một tay chạy việc vội bước tới đỡ anh ta.

Anh ta vứt lại một xấp tiền rồi lao ra khỏi cửa, đi quá nửa con ngõ mới trông thấy người kia đang co ro rúm ró bước tới một hàng vải bông.

“Quản gia Hà!” Đường Huy gọi to.

Bóng người kia quả nhiên khựng lại, sau đó tiếp tục rảo bước.

“Quản gia Hà!” Đường Huy đuổi mấy bước đã dễ dàng bắt kịp, tóm lấy cánh tay phải lão.

“Cậu nhận nhầm người rồi!” Lão Hà yếu ớt vùng cánh tay ra, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.

“Không nhầm được, trước kia ông từng làm việc trong nhà ông chủ Nguyệt!” Đường Huy bỗng thấy kích động lạ lùng. Một là vì nghĩ đến cả nhà họ Nguyệt chết thảm không còn ai, hai là bởi vẫn luôn canh cánh chuyện bản thân còn chưa báo thù rửa hận được cho ông chủ Nguyệt mà hai người bạn bên cạnh lại đang bán mạng cho kẻ thù.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play