Đỗ Xuân Hiểu trải bộ ẩn chính lên bàn, sau đó ngồi thần người nhìn dán vào mấy lá bài, điếu thuốc sắp cháy đến đốt ngón tay vẫn không hay biết.

Lá kẻ địch: Hoàng hậu.

Lá quý nhân: Người treo.

Lá chướng ngại: Sức mạnh.

Đều là những gợi ý không đầu không cuối, huống hồ cô trước nay vốn không thực sự dựa vào bài để suy đoán tình thế, chỉ có bị ép đến đường cùng mới mang mấy lá bài ra trút giận. Lúc này, cô đang coi lá Hoàng hậu kia là Tần Á Triết, nghiêm túc mà nói, ông ta chính là tiền tài của cô, nhưng đồng thời cũng là kẻ địch lớn nhất. Không những ông ta xem thường mạng sống của cô và Hạ Băng, mà rất có khả năng sau khi tìm được Tất Tiểu Thanh rồi, ông ta sẽ tính đến chuyện xử lý một vài rắc rối không cần thiết, “rắc rối” này là gì, cô không biết, nhưng mơ hồ cảm thấy hẳn là có liên quan đến mình. Lá chướng ngại không ai khác chính là Hình Chí Cương, hiện vẫn chưa tìm ra chỗ gã đang ẩn náu, nhưng Tần Á Triết đã giăng thiên la địa võng, muốn thoát khỏi Thượng Hải gần như là điều không thể, nếu vẫn còn ở đây thì gã có thể đi đâu? Cô chợt nhớ tới gã người Quảng Đông hiện đang bị treo ngược trong kho chứa củi ở sân sau nhà Tần Á Triết, xương cốt cũng cứng ra trò, mười ngón tay đã bị cắt mất ba mà vẫn không ho he tiếng nào. Hạ Băng hôm đó sau khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng kẻ này chịu cực hình, về nhà ba ngày liền không ăn nổi một miếng thịt.

Rốt cuộc là thế lực nào đang chống lưng cho Hình Chí Cương? Gã có thể chạy tới đâu?

Cô càng nghĩ càng thấy lòng nguội ngắt bởi đã hoàn toàn mất phương hướng. Gay go hơn nữa là, thời hạn Tần Á Triết cho cô để tìm ra Hình Chí Cương chỉ có ba ngày, sau ba ngày, hậu quả cô và Hạ Băng phải gánh chịu đã rõ như ban ngày. Phàm những nhân vật có quyền có thế, một khi bị chọc vào đều sẽ trút giận lên sinh linh vô tội, đây là quy luật thường thấy.

“Xuân Hiểu, chúng ta bỏ trốn đi? Đi Bắc Kinh, hoặc Nam Kinh, hoặc xa hơn nữa, tới Hồng Kông.” Hạ Băng tùy tiện nêu ý kiến, giống như chỉ đang chọn địa điểm đi dã ngoại.

Cô hiểu rõ nỗi lo lắng của anh, nên ngoài mặt vẫn dửng dưng, tỏ thái độ xem anh như trẻ con: “Cậu nói xem, Hình Chí Cương sẽ trốn ở đâu? Gã ta ngoài chị Yến ra, đâu còn tri kỷ nào khác. Húc Tử cũng bị nhốt lại rồi, một mình vừa muốn bắt cóc Tất Tiểu Thanh, vừa muốn đòi tiền chuộc, chẳng phải quá khó cho gã sao?”

“Chắc chắn còn có người bí mật phối hợp với gã, nhưng là ai được nhỉ? Cậu đã bao giờ nghĩ, thực ra Hình Chí Cương, Gavin, Stephen, Jenny, có thể còn cả Thượng Quan Giác Nhi và cha con họ Thi nữa, đều vì dính dáng đến cùng một chuyện nên mới rơi vào bước đường này không? Tôi chỉ không sao hiểu được, Hình Chí Cương rốt cuộc...” Cô cầm lá bài Người treo, gảy qua gảy lại dưới cằm, “Nếu đổi cậu là Hình Chí Cương, cậu sẽ trốn ở đâu?”

Hạ Băng cười ngây ngô, đáp: “E là tôi chẳng trốn nổi ở đâu cả, một là tôi không tiền không thế, không thể mua chuộc bất cứ ai; hai là cũng không phải mỹ nam, đi đâu cũng chẳng ma nào chịu chứa chấp...”

Hai từ “mỹ nam” vừa thốt ra miệng anh, Đỗ Xuân Hiểu đã nhảy dựng khỏi xô pha, hai mắt sáng trưng, reo lên lanh lảnh: “Đúng rồi! Với khuôn mặt như của Hình Chí Cương, tuy không trẻ trung bằng Đường Huy, nhưng cũng có thể làm cho đàn bà con gái chết mê chết mệt, hơn nữa trong hộp đêm của gã còn có bao nhiêu là đàn bà như thế!”

Kết quả, hai người lập tức tới Bách Lạc Môn, song chỉ thấy nơi đó đóng cửa im ỉm, Đường Huy đang đứng bên ngoài chụp lại quang cảnh này.

“Thế là đóng luôn hả?” Đỗ Xuân Hiểu bước tới hỏi Đường Huy.

“Làm gì có chuyện. Chẳng qua đang đợi người khác tới tiếp quản thôi.” Đường Huy không hiểu sao có vẻ xanh xao, nhưng ánh mắt lại rất sáng.

“Ai tiếp quản? Ông chủ Tần?”

“Có thể.” Anh ta không khẳng định, chỉ băn khoăn đứng nhìn ba chữ “Bách Lạc Môn” uốn bằng thanh sắt và dây điện giờ đã tối mù.

“Thế nên ông ta lại càng phải tìm cho ra Hình Chí Cương, nếu không làm sao giải quyết việc chuyển nhượng.” Đỗ Xuân Hiểu ngây thơ tiếp lời anh ta, đoạn cười hỏi, “Chắc anh biết mấy cô vũ nữ ở đây đã đi đâu rồi chứ?”

“Làm sao tôi biết được?” Đường Huy bất đắc dĩ nhún vai. So với một tháng trước, anh ta rõ ràng đã gày sọp, xương gò má ngày càng nhô lên, nhưng khuôn mặt cũng lại đẹp lên rõ rệt.

“Cá nhân thì chắc là biết chứ? Ví dụ như Mễ Lộ Lộ?”

Đường Huy lắc đầu ngay, không mảy may nghĩ ngợi.

“Chu Viên Viên thì sao?”

Đường Huy vẫn lắc đầu.

“Anh biết Chu Viên Viên là ai à?”

“Không biết.” Anh ta sốt ruột nhíu mày, “Tôi còn phải chạy đằng này lấy tin, đi trước đây.”

Đường Huy vừa rời đi, Đỗ Xuân Hiểu liền cười bảo Hạ Băng: “Anh ta hôm nay lạ nhỉ, chẳng thấy hỏi xem vì sao chúng ta lại muốn nghe ngóng tung tích mấy cô vũ nữ kia? Còn nữa... tôi nhớ chuyên môn của anh ta là săn tin giới diễn tiên, sao lại tới đây?”

Hạ Băng đẩy gọng kính, đáp: “Nhưng cũng chẳng sao, chúng ta còn có Tiểu Tứ.”

Đúng như dự đoán, chiều hôm sau, Tiểu Tứ xuất hiện, chỉ nói đúng một câu “Chu Viên Viên đang làm việc ở hộp đêm Kim Đế Hào Môn” rồi định đi luôn.

“Sao không ngồi xuống nói chuyện cái đã?” Đối diện với ân nhân cứu mạng, Đỗ Xuân Hiểu đặc biệt khách khí.

“Thôi khỏi.” Tiểu Tứ có vẻ nghiêm túc lạ thường, như thể đang phải gánh áp lực nặng nề, “Với cả cô Đỗ này, từ nay về sau, tôi cũng không thể làm việc cho các vị được nữa đâu.”

“Sao thế?”

“Tôi có việc quan trọng cần giải quyết.”

Cô muốn hỏi là chuyện gì nhưng cố nhịn, bởi biết gã chắc chắn sẽ không nói, đành bảo: “Vậy thời gian vừa rồi vất vả cho anh quá.” Nói đoạn định rút ra mấy tờ tiền trong ví thì bị gã chặn lại, kêu “Không cần đâu”, rồi quay người đi thẳng.

Không hiểu sao, Đỗ Xuân Hiểu chợt có cảm giác Tiểu Tứ đi lần này, nhất định sẽ không còn gặp lại họ nữa, lòng càng thêm phần ảo não. Người có cá tính quá trầm lắng, thường vì nỗi lòng quá đỗi thầm kín mà khiến bản thân rơi vào ngõ cụt của số mệnh.

Kim Đế Hào Môn thực chất quy mô còn nhỏ hơn Bách Lạc Môn, mở ở khu vực sầm uất thuộc tô giới Pháp, khách khứa đa phần là thương nhân buôn vũ khí đạn dược, hoặc những băng nhóm lừa đảo muốn thừa nước đục thả câu. Vì vậy khi Chu Viên Viên xoay sang bàn Hạ Băng, vừa trông thấy anh là một chàng trai trẻ nghèo kiết hủ lậu, bèn trọ trẹ xẵng giọng: “Anh giai ơi, anh... anh tới đây vui vẻ... ghẹo gái thì được, nhưng đừng có làm ba cái chuyện tầm bậy, biết chưa hả?”

“Viên Viên, lâu rồi không gặp, ăn nói cũng có gang có thép hơn nhiều đấy nhỉ.” Sớm đã nghe Đỗ Xuân Hiểu kể về bản tính khờ khạo thẳng ruột ngựa của cô ta, nên Hạ Băng cũng không buồn so đo, trái lại còn nảy sinh thiện cảm, “Đỗ Xuân Hiểu nói lâu rồi không gặp cô, rất nhớ cô, rủ cô hôm nào tới chỗ cô ấy chơi một chuyến?”

Chu Viên Viên nghe thấy cái tên “Đỗ Xuân Hiểu” lập tức mặt mày rạng rỡ hẳn, trở lại vẻ ngây thơ vốn có, cười nói: “Anh... anh là bạn... bạn của Xuân Hiểu hả? À, không phải, là... là chồng cô ấy, đúng không?”

Hạ Băng thấy ở cô ta thấp thoáng ít nhiều vẻ ngây thơ của Đỗ Xuân Hiểu thuở còn thiếu nữ, nên không khỏi có chút mê mẩn, đáp: “Phải, hôm nào cô tới chơi nhé.”

“Được thôi!” Cô ta vui vẻ đồng ý.

“Cô chắc biết ông chủ cũ của các cô hiện đi đằng nào chứ?”

“Không... không biết.” Chu Viên Viên tức thì lắc đầu quầy quậy, “Lần trước... có... có mấy người ăn mặc cứ như dân lưu manh cũng tới hỏi tôi, tôi không biết... không biết... thì vẫn không biết thôi.”

“Vậy cô có nghe các chị em từng ở Bách Lạc Môn nhắc nhỏm gì đến ông chủ Hình không?”

Chu Viên Viên nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rồi nói: “Quả thật là tôi không... không biết đâu, anh... anh ấy cứ vậy biến mất thôi, về sau có toán người... người lật tung cả Bách Lạc Môn lên, nghe nói Húc Tử cũng bị bắt đi rồi. Với cả tôi... tôi ở bên đó, thực ra không chơi với ai cả.”

Nói xong, bờ mi dài chớp lên chớp xuống như cánh bướm của cô ta cơ hồ muốn phủ rợp mi mắt dưới, dung mạo xinh đẹp quả nhiên có lợi, ngay cả khi cô đơn đến thảm hại trông vẫn xinh đẹp.

“Vậy trong mấy... mấy đồng nghiệp của cô trước đây, nhất định là có ai đó được ông chủ Hình đặc biệt yêu thích chứ?”

“Chắc không... không có ai được anh ấy thích đâu, trong mắt anh ấy chỉ có chị... chị Yến, chúng tôi đều biết vậy. Người thích anh ấy thì... thì đầy, nhưng chỉ là đơn phương vậy thôi, anh ấy cũng tiếp nhận cả, đàn ông bình thường có ai mà từ chối mỡ dâng miệng mèo.” Không thể ngờ một Chu Viên Viên đầu óc đơn giản lại có thể thốt ra những lời lõi đời như vậy.

“Vậy có những ai thích ông chủ Hình, chắc cô nhớ chứ?”

Sau vài vòng đảo mắt, cô ta bắt đầu gập ngón tay đếm: “Có Tiết Tố Phương, nhưng về sau chị ta cưới được một lái buôn gạo, bỏ nghề lâu rồi; với Hồng Nguyệt năm kia nhảy sông tự vẫn, do nghiện ma túy nặng quá, không xoay nổi tiền, bị đám đòi nợ bức chết; với cả một người nữa... à, người này không nói được...”

“Sao mà không nói được? Cô nói đi mà.” Hạ Băng túm ngay lấy điểm mấu chốt trong lời nói của cô ta.

“Thực... thực ra là không tiện nói, nhưng mà có... có nói ra cũng không ai tin.”

“Vậy thì nói đi, dù gì cũng không sợ có người tin.”

“Tôi cũng chỉ nghe nói thôi, vì lúc tôi vào làm thì chị ta đã đi rồi. Về sau nghe bọn Lộ Lộ tán chuyện với nhau lúc uống rượu, người này chẳng tài cán gì, nhưng tâm cơ thì lớn lắm, định tranh giành ông chủ Tần với Bươm Bướm Nhỏ, đương nhiên là không lại. Nhưng Lộ Lộ cũng nói, thực ra chị ta thua là bởi trong lòng chỉ có ông chủ Hình, nên diễn không đạt. Có điều cũng hay lắm, về sau chị ta không làm nữa, mà bỏ đi đóng phim, anh nói có buồn cười không?”

“Ồ? Người này là ai thế?”

“Minh tinh nổi tiếng hiện giờ, Kỳ... Kỳ Vân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play