Kim Ngọc Tiên giơ ra một cánh tay trắng ởn, túm chặt lấy ống tay áo Đường Huy, anh ta cố sức vùng ra, nào ngờ lại càng bị túm chặt hơn. Vết rạch giữa cổ họng của cô ta chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ đậm, từng giọt nhỏ xuống mu bàn tay anh ta.
“Không cứu em?”
Âm thanh ấy tựa hồ phát ra từ vết thương giữa cần cổ.
Toàn thân lạnh buốt, anh ta chỉ biết nhắm nghiền hai mắt, sợ nhìn thấy hai hốc mắt sắp nứt toác của Kim Ngọc Tiên. Sự phẫn nộ và tiếng kêu khóc của cô ta như hòa cả vào đôi bàn tay ấy, vết thương ấy.
“Tôi đâu phải người hại em, sao lại đến tìm tôi?” Anh ta không nhịn được lên tiếng phản kháng, nhưng lại bị một giọng nói chặn đứng.
“Tỉnh dậy đi mà!”
Đường Huy choàng tỉnh, mở trừng mắt, nhận ra chủ nhân của giọng nói vừa rồi là Thượng Quan Giác Nhi, lòng bàn tay tức thì trào lên một luồng khí ấm.
“Anh ngủ mê nói mớ đấy, có cần uống ngụm trà cho tĩnh tâm không?”
Anh ta nhận lấy ly trà nàng đưa, nàng lại nhanh chóng quay người đi, tiếp tục soi gương kẻ mày, xóa rồi lại kẻ, kẻ rồi lại xóa, cứ thế lặp đi lặp lại.
Còn anh ta đã lạc lối trước dung nhan với hai hàng lông mày lúc nhẵn thín lúc cong cong duyên dáng trong gương, mơ hồ đem Thượng Quan Giác Nhi tưởng tượng thành oan hồn trong mơ.
Chẳng qua vào giây phút cuối trước khi xảy ra chuyện, Kim Ngọc Tiên đang cùng anh ta đại chiến trên bàn mạt chược…
“Anh đã sắp ù rồi mà còn để vuột, thôi mau đi mua bánh kem về chị em em ăn cho rồi.” Kim Ngọc Tiên một mặt chê cười Đường Huy, một mặt lại nhìn anh ta bằng ánh mắt ngọt hơn mật. Cái thói nói một đằng nghĩ một nẻo của đàn bà, anh ta đã được lĩnh giáo từ lâu, nên càng ngồi ỳ ra đó.
“Bảo anh đi đi, anh còn không đi?” Tiểu Lâm Đại Ngọc người mỏng dính chỉ nhỉnh hơn đống xương nũng nịu hùa theo.
Đường Huy vẫn mặc kệ, chăm chăm ra bài: “Bài của tôi còn chưa hết nước, không muốn chạy ra ngoài, hơn nữa giờ xem ra ván này tôi thắng chắc rồi. Em bảo tôi đi mua bánh kem là em thiếu một chân đấy!”
Kim Ngọc Tiên chỉ cười không đáp, chỉ ngồi đó xoa bài. Trái lại Tiểu Lâm Đại Ngọc lên tiếng vạch trần: “Anh ấy vẫn không biết lát nữa chị phải ra ngoài hóng gió à?”
“Ừ, anh ấy không biết.” Mấy thỏi vàng trên tay Kim Ngọc Tiên sáng lên lấp lánh, càng tôn thêm gương mặt phấn son trắng bóc.
Quả nhiên lúc này một người đàn ông mặt vest xanh sẫm, đầu đội mũ phớt từ ngoài bước vào, mắt sáng răng trắng, còn thanh tú hơn cả phụ nữ; đi theo sau là một gã cao gầy trên mí mắt trái có một cái bớt đỏ cỡ móng tay, nhưng mày rậm mắt to, cũng rất ưa nhìn.
“Ngọc Tiên, chơi vui quá nhỉ?” Người đàn ông thanh tú cất giọng nhẹ nhàng, như sợ đánh thức đứa bé nào đó.
“Vâng vui lắm, em đi thay áo đã.”
Kim Ngọc Tiên lập tức đứng dậy, bị Tiểu Lâm Đại Ngọc giữ lại, nói: “Em sắp ù rồi, giờ chị mà đi thì tiền nong tính thế nào?”
“Em ranh quá đấy nhé!” Kim Ngọc Tiên tủm tỉm cười nhặt mấy đồng trong số bạc lẻ thắng được vứt cho cô ta, rồi quay người đi lên tầng. Đường Huy mời hai người đàn ông vào ngồi đợi một lúc nhưng cả hai đều từ chối, gả đàn ông có cái bớt châm một điếu thuốc hút, hút được nửa thì dụi vào bồn cây cảnh bày ở sảnh ra vào.
Không lâu sau, Kim Ngọc Tiên quấn khăn choàng lông cáo bước ra, trên bộ xường xám lụa viền vàng thêu kín hoa mẫu đơn, diễm lệ đến nỗi có phần quá đà nên cô chỉ đeo thêm một đôi khuyên tai ngọc trai, tạo cảm giác như tiểu thư khuê các, đặc biệt mái tóc còn được buộc bằng một dải lụa màu lam nhạt, càng toát lên vẻ nhẹ nhàng thanh thoát.
“Giờ thì thiếu một chân thật rồi, làm sao đây?” Tiểu Lâm Đại Ngọc đẩy bài ra giữa bàn, khóe miệng trễ xuống tận thảm trải sàn.
Kim Ngọc Tiên kẹp chiếc xắc da dưới nách, cuối người nói khẽ vào tai Tiểu Lâm Đại Ngọc: “Em gọi điện kêu bạn trai tới chơi bài đi.”
“Hứ!” Tiểu Lâm Đại Ngọc cười khẩy đáp, “Chị vờ vịt cái nỗi gì thế hả? Chị mà đi thì người còn lại cũng mất hút ngay thôi.” Nói đoạn đưa mắt liếc sang Đường Huy, Đường Huy đành ngượng ngùng ngồi tại chỗ tráo bài.
“Thôi không nói chuyện tào lao với hai người nữa, hai người tự tìm chân thế vào đi!” Kim Ngọc Tiên lườm xéo cô ta, đi thẳng khỏi cửa, hai người đàn ông kia vội vàng theo sau.
Kim Ngọc Tiên vừa đi, Đường Huy liền hỏi Tiểu Lâm Đại Ngọc: “Mấy người đó là ai?”
“Em cũng không quen, nghe nói là cậu cả Tô Minh nhà đại gia bông vải Tô Thế Xương, thế nên chị ấy không đi không xong.”
Đường Huy nghe vậy lập tức nhíu mày, hồi lâu mới trầm ngâm: “Tôi từng phỏng vấn Tô Thế Xương, con trai cả của ông ta hình như trông không giống thế này.”
Tiểu Lâm Đại Ngọc bĩu môi nói: “Ai mà biết? Dù sao lái con xa oách thế tới đón, nhất định là khách quý. Có điều em cũng thấy ánh mắt hai người này cứ kỳ kỳ, hơi hung ác, anh có cảm thấy không?”
Đường Huy lắc đầu.
Khuôn mặt dài xương xương của Tiểu Lâm Đại Ngọc liền ghé lại gần tai anh ta: “Quả thật em thấy hơi bất an, vừa nãy lúc Ngọc Tiên đứng dậy định đi, em còn khẽ đá chị ấy, ý bảo chị ấy đừng có đi, nhu7ngf sao mà ngăn nổi.”
“Cô đúng là hay đa nghi mà!”
Nói câu này là người mới tới góp chân chơi bài, Jenny, gái hạng sang người Anh của phường Quần Ngọc. Trước đây cô ta vốn lăn lộn ở tám con ngõ nhà chứa nổi danh Bắc Kinh, về sau được một thương gia Thượng Hải giàu có chuộc thân nên theo ông ta tới đây, nào ngờ ta thương gia đó làm ăn thất bát, bỏ cô ta lại trốn biệt tăm biệt tích. Jenny không còn cách nào đành ngựa theo đường cũ, nhờ vậy mới kết bạn với bọn Kim Ngọc Tiên. Xét theo tiêu chuẩn của người Tây, Jenny không hẳn là đẹp, có chăng là ngũ quan cân đối mà thôi, nhưng cơ thể nảy nở cùng làn da trắng hồng chi chít tàn nhang của cô ta lại thỏa mãn được thói hám của lạ của không ít khách làng chơi, thành ra không bao giờ lo vãn khách. Sở dĩ có thể trở thành bạn đánh bài với nhau là vì cô ta nói chuyện được với Kim Ngọc Tiên, Kim Ngọc Tiên phát âm tiếng Anh chuẩn, lại biết làm bít tết; nên hai người mau chóng trở thành chị em tốt.
“Không đa nghi thì sao mà làm được cái nghề này?” Tiểu Lâm Đại Ngọc liếc xéo Jenny, bắt đầu đếm thẻ bạc trong ngăn kéo của mình. Cô ta và Jenny không vừa mắt nhau, nên rất ít nói chuyện qua lại.
Chỉ có Đường Huy vẫn đang cố gắng nhớ lại mặt mũi cậu cả nhà họ Tô, nhưng cuối cùng chỉ láng máng nhớ ra một khuôn mặt cân đối bình thường, có thể người kia chính là y, song ấn tượng của anh ta bị thời gian mài mòn, đến nay gặp lại đúng người mà vẫn ngờ ngợ như không quen. Ý niệm cảnh giác từng sượt qua đầu anh ta vốn dĩ có thể cứu được mạng Kim Ngọc Tiên, đến giờ đã hoàn toàn biến thành niềm hối hận. Sau khi chuyện xảy ra, Tiểu Lâm Đại Ngọc từng nói: “Phụ nữ một khi đã hạ quyết tâm, thường đều phải đi vào đường chết.”
Anh ta không biết cái “quyết tâm” trong lời cô ta ám chỉ điều gì, sau tang lễ hỏi kỹ lại thì cô ta nhất quyết khong chịu nói.
Đỗ Xuân Hiểu sau đó khuyên anh ta đừng hỏi tới cùng nữa, cười mà rằng: “Chẳng qua chỉ là một ả gái điếm trông giống Bươm Bướm Nhỏ thôi, anh việc gì phải cố chấp?”
Anh ta xua tay nói: “Tôi cứ có cảm giác có vấn đề ở đâu đó, lỡ như cái chết của cố ấy cũng liên can đến chuyện Bươm Bướm Nhỏ thì sao?”
Cô chỉ biết nhìn anh ta, mỉm cười. Nụ cười ấy khiến anh ta căng thẳng, tự biết cô đã nhận ra cảm giác tội lỗi của mình.
Lúc này ngoài cửa vang lên mấy tiếng gõ, Hạ Băng bước ra mở cửa, dẫn Tiểu Tứ vào.
Đỗ Xuân Hiểu không mời gã ngồi, mà chăm chăm gặm chiếc bánh mì Pháp trong tay, nhíu mày nói: “Hết hạn rồi đúng là cũng khó ăn hơn hẳn.”
Tiểu Tứ không bận tâm đến cô, chỉ báo cáo với Hạ Băng: “Tôi nghe từ bển, đêm trước khi mất tích, Bươm Bướm Nhỏ có lén lút gặp gỡ một người đàn ông lúc nửa đêm.”
“Người đàn ông đó là ai?”
“Không biết.” Tiểu Tứ lắc đầu, nhưng bản mặt rất tự đắc. Hạ Băng thức thời nhét cho gã một cuộn tiền, gã lại mở miệng: “Nghe loáng thoáng có kẻ gọi người đó là ông chủ Hoa.”
“Anh không biết gì về lai lịch của ông ta à?”
“Không rõ.” Động tác xoa cằm của Tiểu Tứ làm Đỗ Xuân Hiểu lấy làm bức bối, hận không thể xông lên cho gã cái tát, nhưng Hạ Băng đã lại dúi cho gã thêm hai tờ bạc năm đồng.
“Nhớ ra rồi.” Tiểu Tứ ngừng xoa cằm, nói, “Tuy không rõ ông chủ Hoa từ đâu chui ra, nhưng ông ta hình như cũng chính là người từng bí mật gặp gỡ Chu Phương Hoa, con dâu cả nhà hiệu thuốc Tế Mỹ ở trường đua chó Dật Viên.”
“Sao anh biết được?” Đường Huy không kìm được hỏi.
Tiểu Tứ không thèm đếm xỉa đến anh ta, quay người di thẳng, chẳng buồn chào hỏi một câu.
Đỗ Xuân Hiểu bây giờ mới bực bội hỏi Đường Huy: “Anh không ưa gã này đúng không?”
“Sao cô biết được?” Đường Huy ngỡ ngàng hỏi, mắt vẫn dán chặt vào bóng lưng Tiểu Tứ.
“Vì chuyện mà một phóng viên như anh không moi ra nổi, gã ta lại moi ra được!”
Đường Huy bấy giờ mới hiểu Đỗ Xuân Hiểu chỉ đang nói vòng vo bỡn cợt mình, tức thì đỏ mặt ngượng nghịu đáp: “Tôi đâu phải đám săn tin ấy…”
Theo Kim Ngọc Tiên nghe ngóng lâu như vậy, tôi còn tưởng anh sắp kiêm thêm nghề săn tin rồi chứ.” Trong lời nói của Đỗ Xuân Hiểu lồ lộ vị chua chát kì quặc.
Anh ta chỉ cúi gằm đầu không nói. Nào ngờ cô lại gí sát mặt lại nhìn chòng chọc, làm anh ta lần nữa phải tránh sang một bên.
Cô cất tiếng thì thầm, nói ra mấu chốt vấn đề: “Thực ra, Kim Ngọc Tiên và Bươm Bướm Nhỏ là cùng một người phải không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT