Edit: Nhật Dương

Còn không đợi cô hoàn toàn tỉnh táo đã nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng ‘đinh’, cuối cùng thì thang máy cũng tới lầu một.

"Niếp…" An Cẩn Du giật mình, vừa định mở miệng, Niếp Quân Hạo đã buông cô ra trước, lanh tay lẹ mắt  lôi An Cẩn Du ra khỏi thang máy.

"Tại sao?" Vừa mới bước ra khỏi thang máy, Niếp Quân Hạo đã kề mặt sát vào mặt của An Cẩn Du, trầm giọng hỏi.

"Cái…cái gì tại sao?" Mặt An Cẩn Du vất vả lắm mới hạ nhiệt thì bởi vì mặt Niếp Quân Hạo đột nhiên phóng đại trước mắt mà lập tức nóng lên lần nữa.

Niếp Quân Hạo có chút bất mãn hừ một tiếng, đứng thẳng lên quay mặt sang chỗ khác nói: "Trước đó rõ ràng cô cũng không nhận biết những người đó, tại sao muốn nói chuyện với bọn họ, tại sao muốn đồng ý với bọn họ chuyện đó?"

An Cẩn Du ngẩn ra, sửng sốt một lúc mới hiểu Niếp Quân Hạo nói là chuyện cô vừa mới đồng ý với Đoạn Thấm Nhã: "Đây là về vấn đề lễ phép, người khác chủ động nói với anh, chẳng lẽ anh còn có thể mặt lạnh khó gần sao, về phần chuyện vừa rồi nói với dì Thấm thì sau này ai biết được, dì Thấm thích con gái, ai biết sau này tôi có thể sinh con gái hay không, xem như đến lúc đó tôi thật sự sinh con gái, có thể bọn họ cũng chỉ xem trước đó là chuyện đùa mà thôi. Lui vạn bước mà nói, nếu bọn họ thật sự nghiêm túc, nhìn đám người dì Thấm cũng đều không phải là người xấu, để con gái tôi làm con gái nuôi của bọn họ cũng không có gì…"

An Cẩn Du nhìn thẳng vào mắt Niếp Quân Hạo, cũng dưới ánh mắt càng lúc càng rét lạnh của đối phương mà không tự chủ được hạ thấp giọng, có chút chột dạ.

Nhưng nghĩ lại, cô nói là con gái của cô, đây là xảy ra chuyện gì, cô thích nói với người khác cái gì thì nói cái đó, làm gì phải ở chỗ này chột dạ.

Nghĩ như vậy, An Cẩn Du tự bơm hơi đủ, vừa định ngẩng đầu ưỡn ngực rống trở lại thì nghe được tiếng bước chân dồn dập từ nơi không xa truyền đến.

Hai người An Cẩn Du quay đầu nhìn lại thấy Tô Minh Duệ từ bên kia đang nhanh chóng vọt tới, thở hổn hển chạy tới trước mặt hai người, khom người chống lên đầu gối, thở không ra hơi, tức giận nói: "Sao hai người có thể không đợi tôi đã tự chạy đi rồi, chạy mệt chết tôi rồi."

Đáng thương vị người đại diện đại nhân kia bị hành động bất ngờ của Niếp Quân Hạo chấn ngay tại chỗ, dưới sự nhắc nhở của Hình Tân mà phục hồi tinh thần lại thì đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn thang máy khép lại trước mặt mình.

Bất đắc dĩ, chỉ có thể chạy từ cầu thang xuống vài tầng để sử dụng thang máy nhân viên, lại một đường chạy như điên tới trước mặt hai người.

Rốt cuộc tìm thấy hai người Niếp Quân Hạo trước thang máy chuyên dụng, Tô Minh Duệ bày tỏ, đầu năm nay còn có người đại diện nào bi ai như anh không, đã thay nghệ sĩ chạy trước chạy sau, bận trước bận sau, vậy mà cuối cùng vẫn còn bị nghệ sĩ ghét bỏ, dẫn theo trợ lý rời đi bỏ lại anh, lưu lại mình anh một người ngàn dặm đuổi theo nghệ sĩ, hỡi ơi…

An Cẩn Du nghe Tô Minh Duệ nói như vậy thì mới nhớ vừa rồi Niếp Quân Hạo đi quá nhanh bỏ anh lại trên lầu, hơi ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh, vừa rồi đi gấp, không có lo lắng kéo theo anh Duệ, anh Duệ, anh không có sao chứ?"

Tô Minh Duệ khó khăn hô hấp lại bình thường xong thì khoát tay nói: "Được rồi được rồi, anh đưa bọn em về nhà trước."

"Cứ như vậy đi về." An Cẩn Du sửng sốt một chút, không phải tới nói quảng cáo sao, sao lại lập tức đi về.

Tô Minh Duệ giảo hoạt cười một tiếng nói: "Em cũng thấy đó, nói cũng đã nói, còn ở lại chỗ này làm gì, đương nhiên là trở về chờ tin tức thôi."

"À." An Cẩn Du im lặng gật đầu, sau đó giống như nhớ ra điều gì đó, thử hỏi một câu, "Anh Duệ, anh đưa tụi em về bằng cách nào, không phải sẽ lại dùng chiếc xe ba bánh kia chứ?"

"Cái gì xe ba bánh." Tô Minh Duệ không vui đổi sắc mặt, "Đó là chiếc xe đạp hàng hiệu anh cố ý tìm ra đó, hàng hiệu đó."

An Cẩn Du: "…" Đó còn không phải là xe ba bánh sao, thật sự cho rằng đổi một cái nhãn hiệu thì tụi em cũng không biết là xe ba bánh sao, mặc dù tụi em ít đọc sách nhưng cũng không phải không có kiến thức thông thường. ///n/d//

Tô Minh Duệ lắc đầu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cất bước chuẩn bị đi thì chợt ngừng chân, như có cảm giác hỏi: "Lúc này hai người giống như đang thảo luận cái gì phải không?"

Niếp Quân Hạo nhìn Tô Minh Duệ một cái, nhớ tới người này vừa rồi đúng lúc cắt đứt hai người thảo luận, lại nghĩ đến chuyện Đoạn Thấm Nhã trăm phương ngàn kế muốn tác hợp hai người này thì sắc mặt lúc này cũng trở nên âm trầm, hừ lạnh một tiếng, cũng không trả lời.

An Cẩn Du cười cười lấy lệ: "Không có gì, không có gì."

Tô Minh Duệ lướt nhìn tìm tòi nghiên cứu hai người một cái, cảm nhận khí tức người lạ chớ gần đáng sợ trên người Niếp Quân Hạo thì cả người run lên, rốt cuộc không nói gì, dẫn hai người An Cẩn Du ra khỏi trụ sở Tô thị.

Một khắc trước khi ra khỏi trụ sở Tô thị, An Cẩn Du không tự chủ được mà quay đầu liếc mắt nhìn cầu thang có chút đặc biệt này, trong đầu cũng không tự chủ được mà hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia của Đoạn Thấm Nhã.

An Cẩn Du không có nói cho Niếp Quân Hạo biết, sở dĩ lúc nãy đồng ý đề nghị của Đoạn Thấm Nhã, ngoài những nguyên nhân vừa rồi nói kia là một phương diện thì trên một phương diện khác cũng không biết thế nào, cô cảm giác vị Tô phu nhân kia khá quen, quen thuộc đến mức khiến cô không tự giác được muốn gần gũi với cô ấy. Thật sự muốn nghĩ kĩ lại xem đã gặp qua cô ấy ở đâu nhưng rồi lại nghĩ không ra, càng không biết phần cảm giác quen thuộc này rốt cuộc đến từ đâu.

An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo ngồi trên chiếc xe ba bánh "phong cách" kia của Tô Minh Duệ, sau khi chào tạm biệt Tô Minh Duệ thì trở về nhà của mình.

Bận rộn suốt một ngày, đầu tiên là gặp gỡ tiểu thịt tươi khiêu khích; còn gặp được Nhan ảnh đế hoàn toàn xứng đáng là siêu sao trong giới điện ảnh, nam thần quốc dân bây giờ; cuối cùng còn gặp được hoàng thái tử của tập đoàn Tô thị, biết được quan hệ của Nhan ảnh đế còn có anh Duệ người đại diện của mình và tập đoàn Tô thị. Những chuyện này chỉ cần tùy tiện chọn ra một đưa cho đám chó săn truyền thông cũng đủ để lên trang đầu báo giải trí sáng mai nhưng lại cố tình để bọn họ đụng phải tât cả chỉ trong vòng một ngày.

Bởi vì sự giày vò này mà An Cẩn Du hoàn toàn mệt rã rời, cô giống như đã có thể đoán được sau này Niếp Quân Hạo sẽ không quá mức thuận buồm xui gió trong giới giải trí, không phải có một câu nói thật hay sao, có một số việc biết càng nhiều chết càng sớm, hôm nay trong lúc vô tình cô lại biết nhiều chuyện không muốn người bên ngoài biết như vậy, có thể chợt một ngày nào đó bị giết người diệt khẩu hay không đây.

Cuối cùng cũng kết thúc một ngày bôn ba, An Cẩn Du vừa móc chìa khóa mở cửa nhà xong thì trực tiếp ném mình lên ghế sô pha, thoải mái khẽ rên một tiếng, nhắm mắt lại, chuẩn bị nằm ngay đơ trong chốc lát rồi mới nghĩ đến biện pháp giải quyết vấn đề no ấm.

Nào có thể đoán được, An Cẩn Du vừa mới nằm lên ghế sô pha không bao lâu đã bất chợt cảm thấy trên người bị đè nặng, kinh ngạc mở mắt ra thì đã thấy gương mặt điển trai không thể bắt bẻ của Niếp Quân Hạo ngay trước mắt.

An Cẩn Du hít vào một ngụm khí lạnh, cười hắc hắc nói: "Đói bụng rồi hả, nghỉ ngơi trước đi rồi tôi lại đi nấu cơm."

Thái độ Niếp Quân Hạo đè trên người An Cẩn Du cũng không có chút biến hóa nào, ánh mắt nhìn cô vẫn sâu thẳm giống nhau mấy lần trước.

Nụ cười trên mặt An Cẩn Du trở nên cứng ngắc, còn không kịp nói gì đã nghe thấy người phía trên sâu kín trả lời: "Tôi không đói bụng."

An Cẩn Du: "…"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play