(*) Tay khống: giống với “nhan khống” (cuồng người có sắc đẹp), tay khống có nghĩa là người cuồng tay đẹp.

Tô Minh Duệ không để ý đến vẻ mặt khổ bức (*) của An Cẩn Du, tiếp tục nói: "Sau khi đánh tôi, cậu ta đưa tay lấy ví tiền từ trong túi tôi. Cô phải biết, khi đó, trừ hai mắt ra, ngay cả một ngón tay tôi không thể nhúc nhích được, cứ như vậy mà nhìn tay cậu ta tới gần, cả người tôi đều sợ đến ngây ra."

(*) Khổ bức: Đau khổ, bức bách.

Nói tới chỗ này, Tô Minh Duệ quả thật giống như một thiếu nữ hoài xuân, gương mặt lộ một bộ hoa si khiến người ta không dám nhìn thẳng, cả người bao phủ một quầng sáng Mary Sue (*) hết sức mãnh liệt.

(*) Mary Sue: Một kiểu nhân vật (thường là nữ) hoàn hảo về mọi mặt. Kiểu nhân vật này thường là các nữ chính nhu nhược, tốt bụng trong ngôn tình, trừ các nữ phụ, nam phụ phản diện ra thì tất cả mọi người đều yêu quý cô ấy, muốn tôn cô ấy lên làm nữ thần đời mình =))

"…" Này này, anh Duệ, anh dù sao cũng là người đại diện chủ chốt số một của Tinh Thành, chú ý hình tượng một chút đi. Nếu để người khác biết anh cũng có thể lộ vẻ háo sắc đối với nghệ sĩ của mình, những người sùng bái anh sẽ hoàn toàn sụp đổ mất. Sao cô lại có cảm giác rằng cảnh tượng này chút quen thuộc nhỉ? Cô nên cảm thán rằng vật hợp theo loài người chia theo nhóm sao? Anh và Alie không hổ là bạn tốt, phát động bộ dạng háo sắc như vậy thấy thế nào? Trình độ mê trai cao ngất đó của các anh đều là hang nhân tạo sao?

Giờ phút này Tô Minh Duệ không hề biết một chút nào về chuyện An Cẩn Du độc thoại nội tâm, vẫn say mê nói: "Khi đó ánh trăng nhu hòa rơi trên ngón tay thon dài mà trắng nõn của cậu ấy, tựa như từng cây bạch ngọc, cực kì xinh đẹp. Lúc ấy tôi liền nghĩ, chính là nó, chính là đôi tay trắng như trứng bóc này, về sau tôi nhất định muốn để đôi tay này tới trước ống kính quảng cáo, khiến người của toàn thế giới thưởng thức đôi tay mỹ lệ này, quỳ gối vì nó." Dđ*l$q8đ

An Cẩn Du: "…"

An Cẩn Du bị khiếp sợ triệt để đã không biết nên nói gì. Lòng yêu mến này khiến cô choáng muốn chết rồi nha! Không nói tới chuyện người này là một tên tay khống, nhưng xét tới lần đưa tay khi đó của Niếp Quân Hạo hình như là vì móc ví tiền của anh Duệ đi? Anh cũng không thèm chú ý tới điểm này mà trực tiếp quỳ lạy tay của người ta. Đây thật sự là hành vi mà một đại trượng phu nên có sao? Sao trước kia tôi lại không nhìn ra bản chất của anh vậy anh Duệ? Tiết tháo của anh rơi đâu mất rồi?

An Cẩn Du đã không còn sức lực để châm chọc nữa. Khóe miệng co rút nửa ngày, đang định chạy đi chỗ khác, một chỗ cách xa con người đang đắm chìm trong thế giới của mình, yên lặng chờ Niếp Quân Hạo thay quần áo xong rồi ra ngoài.

Đợi gần mười lăm phút, đang lúc An Cẩn Du hoài nghi rằng có phải tên kia lại không biết mặc những trang phục kia như thế nào hay không, cửa phòng thay quần áo rốt cuộc vang lên một tiếng cọt két, dần mở ra dưới ánh nhìn chăm chú của một đám người.

Trong chớp mắt, bên trong phòng nghỉ vốn còn có chút huyên náo đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng cười nói biến mất, tất cả mọi người vốn còn đang làm việc cũng đều dừng tay lại.

Có vài người, chỉ cần vừa xuất hiện, mặc kệ bạn có muốn hay không, ánh mắt của bạn cũng sẽ không tự chủ mà chuyển theo người đó, mà người đàn ông vừa ung dung ra khỏi phòng thay đồ chính là một trong số đó.

Người đàn ông chậm rãi ra khỏi phòng thay đồ, mái tóc ngắn gọn lưu loát vốn rơi xuống nhưng vì đã được vuốt keo mà khẽ nhếch lên, lông mi cong dài. Mày kiếm dài rậm, mắt phượng hẹp dài, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ nhạt, làn da mềm nhẵn đến nỗi gần như không thấy được bất kỳ lỗ chân lông. Gương mặt này tuấn tú hoàn mỹ đến không có nửa điểm tì vết, cho dù dưới vô số ánh nhìn soi mói cùng với đèn flash, khuôn mặt đó vẫn không thể bắt bẻ một điểm nào.

Mà từ một khắc kia, khi Niếp Quân Hạo đi ra khỏi phòng thay đồ, An Cẩn Du mới hiểu rốt cuộc tại sao các nữ sinh đều nói rằng đàn ông mặc áo sơ mi màu trắng luôn đẹp trai nhất.

Để cho hợp với nội dung quảng cáo, Tô Minh Duệ chuẩn bị cho Niếp Quân Hạo một bộ tây trang Armani kiểu mới nhất màu trắng tinh. Không thể không nói, Tô Minh Duệ hoạt động trong làng giải trí nhiều năm như vậy, ánh mắt của anh ta, dùng một từ “tuyệt vời” cũng chưa thể hình dung hết. Bộ tây trang này mặc lên người Niếp Quân Hạo quả thật giống như là đồ đặc biệt làm cho anh, làm toàn thân anh, trong lúc phất tay cũng thoải mái tản ra quý khí (khí chất quý phái), khiến tầm mắt người ta không tự chủ được mà bị anh hấp dẫn, rồi lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ vì muốn tự nhắc nhở chính mình rằng sự tồn tại của mình cùng anh thật sự có sự khác biệt trên trời dưới đất. Die7nd8anl^e!qu&yd0n

Người này, bất luận đứng ở nơi nào, anh đều là một sự tồn tại khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng (nhìn ngắm trong ngưỡng mộ).

An Cẩn Du luôn biết rõ, thật ra thì Niếp Quân Hạo rất ưu tú, nhưng loại cảm giác trực tiếp bị dung mạo cùng khí thế của anh đánh thẳng vào tâm trí này thì vẫn là lần đầu tiên, ngay cả lần ở siêu thị cũng chưa từng mãnh liệt như vậy.

"Thịch thịch thịch thịch thịch…" Trái tim An Cẩn Du chợt có chút không thể khống chế mà bắt đầu nhảy lên kịch liệt. Cô chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra người luôn làm loạn trong nhà mình cũng có thể có một mặt như vậy, một mặt làm cho người ta không kiềm chế được mà động lòng.

"Quả thật là người đẹp vì lụa, hiện tại tôi coi như là đã hiểu được hàm nghĩa của câu nói này. Chỉ bằng vào khí chất cùng dung mạo như vậy, quả thật đã đủ để sánh với Nhan Mặc." Alie mở miệng vào đúng lúc này đã thành công kéo hồn phách đang treo ngược cành cây của An Cẩn Du trở lại.

Lúng túng vì sự luống cuống của bản thân khi nãy, An Cẩn Du cuống quít hít một hơi thật sâu, cố gắng kềm chế tâm bình không tĩnh tình của chính mình. Nhưng trong lòng thì hơi kinh ngạc, rốt cuộc hôm nay cô bị sao vậy, vậy mà lại nhìn chằm chằm một người lâu như vậy. Nhất định là bị mấy lời nói gây hiểu lầm của mọi người lúc trước, nhất định là vậy.

Cũng may vừa rồi mọi người đều bị thay sự thay đổi của Niếp Quân Hạo hấp dẫn, không có ai phát hiện sự khác thường của cô. D%Đ(L@Q!Đ

Tô Minh Duệ nghe được lời nói của Alie, vẻ mặt cũng trở nên vui mừng, rốt cuộc thì không có ai không thích việc người mình nhìn trúng được người khác công nhận: "Vai nam chính cùng nhiếp ảnh gia đều đã chuẩn bị xong, kế tiếp cũng chỉ cần chờ vai nữ chính tới là được."

Niếp Quân Hạo một tay chống nạnh, tìm kiếm An Cẩn Du trong đám người mà không biết rằng hiện tại chính mình đã sớm trở thành cảnh đẹp trong mắt người khác. Không đợi ánh mắt của anh cùng An Cẩn Du chạm nhau, anh đã nghe thấy lời nói của Tô Minh Duệ, nghi ngờ hỏi một câu: "Nữ chính?"

Tô Minh Duệ cho là Niếp Quân Hạo tò mò người quay quảnh cáo cùng anh, cười nhạt nói: "Là một người đã hoạt động trong nghề khá lâu, nhân phẩm cùng năng lực đều không cần lo lắng, cho nên một lát nữa chắc chắn sẽ đến."

Sắc mặt Niếp Quân Hạo trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến việc lát nữa mình có thể phải chụp ảnh này nọ cùng với một người phụ nữ xa lạ thì liền có chút không vui, nhưng nghĩ tới những lời dặn dò của An Cẩn Du trước khi chuẩn bị đi, rốt cuộc không nói gì nữa.

Chỉ là, trong lòng anh nghĩ rằng, người phụ nữ kia tốt nhất nên an phận một chút, không làm ra chuyện gì khiêu chiến ranh giới cuối cùng của anh, nếu không, trong từ điển của anh cũng không có từ gì gọi là không đánh phụ nữ. Di*enD#anl*eqU7yd8on

Niếp đại giáo chủ xưa nay có chút thích sạch sẽ bày tỏ, bình sinh ghét nhất phụ nữ động tay động chân với anh, ách, An Cẩn Du là một ngoại lệ, ngoại lệ…

Mà giờ khắc này, cảm giác kì lạ mà An Cẩn Du thật vất vả mới đè xuống, bởi vì cuộc đối thoại của hai người mà lại tăng lên.

Lần quảng cáo này, sản phảm chính là đôi nhẫn kim cương tình nhân, cho nên trừ Niếp Quân Hạo đảm nhận vai trò nam chính ra, còn phải có một người khác làm nữ chính. Dưới dung mạo khiến người khác kinh ngạc của Niếp Quân Hạo, sẽ có rất ít cô gái không bị anh che đi hào quang. Hơn nữa, quảng cáo này vốn là bởi Tô Minh Duệ cố ý nhận để Niếp Quân Hạo chính thức ra mắt, anh ta cũng không hi vọng có một người phụ nữ không xứng với Niếp Quân Hạo tới hạ thấp trình độ chung của quảng cáo.

Vì vậy, ngay từ khi thương lượng với Tô Minh Duệ về việc làm quảng cáo, tổ quảng cáo này quyết định chỉ chụp mặt của Niếp Quân Hạo cùng đôi tay trao đổi nhẫn của hai nhân vật chính, bởi vì cả quảng cáo nữ chính chỉ cần dùng mỗi tay, cho nên Tô Minh Duệ không mời người tai to mặt lớn gì trong giới, mà chỉ là một người có bàn tay đẹp.

Nhưng mà đâu được như vậy, đến khi tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play