Editor: Trịnh Phương.

Có lẽ ánh mắt của Niếp Quân Hạo quá mức rõ ràng, cũng có thể là do Alie vốn tinh tế hơn so với người bình thường, trước lúc một bụng lửa giận của Niếp Quân Hạo sắp bùng nổ, Alie bỗng thu bàn tay đang sỗ sàng trên người An Cẩn Du lại, ho nhẹ một tiếng, mặt nghiêm túc nói: "Cứ như vậy là được. Cô bé đáng yêu, em cứ làm đi, người ta ở bên cạnh nhìn, nếu em làm sai thì người ta sẽ nhắc." Ngay sau đó, anh ta nhanh nhẹn như một con thỏ mà lui về phía sau vài bước, thoát khỏi khu vực đang ầm ầm phát ra tiếng chuông cảnh báo nguy hiểm.

Niếp Quân Hạo tức giận không có chỗ xả: "…"

"Oh." An Cẩn Du vô cùng khó chịu mà phủi phủi da gà đã nổi lên khắp người. Mọi người nói xem, một đấng mày râu nhìn qua thì cao lớn thô kệch, phong cách ăn mặc vô cùng độc đáo lại dùng giọng nói nũng nịu có thể khiến người khác phát bực mà nói ra hai chữ “người ta”, cảm giác này thật đúng là không phải lôi nhân (*) bình thường.

(*) Lôi nhân: Những người chuyên phát biểu, làm những hành động gây sốc.

Bất luận thế nào, Alie rất có ánh mắt đã tránh khỏi một cuộc tai bay vạ gió, thời gian tiếp theo, bên trong phòng hóa trang nho nhỏ liền chỉ loáng thoáng có thể nghe thấy một vài tiếng va chạm của chai chai lọ lọ.

Alie chỉ ở hướng dẫn An Cẩn Du mấy câu ở lúc đầu thì liền lui về phía sau, đứng tại một chỗ ở bên cạnh mà vuốt cằm, vẻ mặt nghiêm túc như có điều suy nghĩ, An Cẩn Du thỉnh thoảng hỏi xem có phải Niếp Quân Hạo cảm thấy khó chịu hay không. Cùng với đó, dưới sự trấn an tỉ mỉ của An Cẩn Du, Niếp Quân Hạo dần thu lại hơi thở có chút sắc bén quanh thân, ánh mắt cũng gần như đã ôn hòa trở lại.

Hồi tưởng lại trước đây không lâu người đàn ông này còn thỉnh thoảng lộ ra thái độ đối địch với mình, đáy mắt Alie bỗng lướt qua một tia sáng thú vị. Nhìn tóc của Niếp Quân Hạo đã được làm gần xong, lúc này mới cười nhạt, mở miệng phá vỡ không khí mập mờ giữa hai người: "Hai người có quan hệ như thế nào?"

Nghe vậy, bàn tay đang chuẩn bị cho vào chậu nước của An Cẩn Du liền dừng lại, hiển nhiên là có chút kinh ngạc với câu hỏi này của Alie. Chưa kịp giải thích, cô đã nghe thấy người khác nói ra một câu làm cô không kịp ứng phó: "Quan hệ thế nào? Tôi là bạn trai của cô ấy."

An Cẩn Du: "…"

Câu trả lời giống như lẽ đương nhiên của Niếp Quân Hạo khiến cả người An Cẩn Du đều Sparta (*) rồi. Không thèm để ý tới bên cạnh còn có những người khác, mặt cô đen thui nhìn về phía Niếp Quân Hạo, gầm nhẹ một câu: "Bạn trai cái gì? Bạn trai cái đầu anh đấy! Đã nói chỉ là bạn bè bình thường, bạn là con trai, không phải là bạn trai!"

(*) Sparta: Ngôn ngữ mạng của giới trẻ Trung Quốc, dùng để chỉ trạng thái kích động tới độ gào thét như điên ấy =))

Niếp Quân Hạo bị An Cẩn Du đột nhiên nổi đóa làm cho sợ hết hồn, sắc mặt cũng trở nên có chút khó coi trong nháy mắt, vẻ mặt tố cáo nhìn An Cẩn Du, nói: "Không phải cô nói sao? Bạn trai chính là bạn là con trai, hiện tại lại nói khác, quả nhiên là lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, không thể nói lý."

"…" An Cẩn Du nghẹn lời, lúc này mới nhớ tới mấy lời qua loa mà lúc trước mình nói với Niếp Quân Hạo. Ặc, quả nhiên là muốn làm người thì phải thành thật, không thể tùy tiện loạn nói láo, nếu không thì rất dễ gặp báo ứng. Hiện tại cô đúng là tự nâng đá đập chân mình. Hu huh u, đột nhiên cảm thấy chân đau quá, rách chân rồi sao? QAQ

An Cẩn Du không để ý đến Niếp Quân Hạo tức giận bất bình mà mang vẻ mặt cương cứng quay đầu lại xem Alie, lại thấy hai mắt anh ta ẩn chứa sức sống tràn đầy, vẻ mặt ngượng ngùng nhộn nhạo, khi thấy An Cẩn Du nhìn tới thì càng thêm cợt nhả mà uốn éo Hoa Lan chỉ của mình, không ngừng cười khanh khách, nói: "Người ta hiểu, hiểu. Hai người chỉ là bạn bè, bạn bè bình thường, không có quan hệ đặc biệt khác, cho nên vợ chồng son hai người chớ giận dỗi vì cái này, người ta biết da mặt hai người rất mỏng mà… Ngoan."

"…" Vợ chồng son, vợ chồng son, vợ chồng son… Trong đầu An Cẩn Du lặp đi lặp lại mấy chữ này, cuối cùng xác định mình và Niếp Quân Hạo hiện tại thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội. Vợ chồng son em gái anh, cả nhà anh đều là vợ chồng son! QAQ

Trước trước sau sau giằng co đại khái khoảng hơn một giờ, cuối cùng An Cẩn Du cũng thoát khỏi bể khổ, gần như chạy trốn mà chạy ra khỏi cái phòng hóa trang làm người ta khó thở này.

Cảm thấy ánh mắt mập mờ sau lưng khiến cô đứng ngồi không yên đã hoàn toàn biến mất, An Cẩn Du mới không nhịn được khẽ thở phào một hơi, tìm một chỗ ở bên ngoài rồi kiên nhẫn chờ đợi.

Tô Minh Duệ nhận thay Niếp Quân Hạo một chương trình quảng cáo nhẫn, hơn nữa còn là nhẫn dành cho tình nhân trong truyền thuyết.

Lúc nghe được tin tức này, An Cẩn Du cũng lấy làm kinh hãi, cố gắng muốn coi thường cảm giác kì lạ trong lòng vì nghe thấy tin Niếp Quân Hạo phải đi đeo nhẫn cho một người phụ nữ khác, nhưng ngược lại càng để ý hơn.

Nhưng cô lại nghĩ, có lẽ một cổ nhân (*) thông thái rởm như Niếp Quân Hạo chỉ sợ cũng không biết hàm nghĩa đại biểu của nhẫn đôi tình nhân là gì, chứ đừng nói chi là hiểu chuyện một người đàn ông đeo nhẫn cho một người phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu mập mờ.

Nhưng cho dù nghĩ như vậy, cảm giác kì lạ ở đáy lòng An Cẩn Du vẫn không hề giảm đi. Bởi vậy, cô chỉ đành phải dời lực chú ý của bản thân lên chuyện khác, ví dụ như hỏi Tô Minh Duệ: "Anh Tô, sao anh lại nghĩ đến việc nhận một quảng cáo về nhẫn cho anh ấy? Mặc dù tôi không phải là người trong giới giải trí, nhưng cũng biết loại quảng cáo này bình thường cũng phải có yêu cầu nhất định đối với người phụ trách việc phát ngôn."

Tô Minh Duệ nhìn chằm chằm cô gái này. Khi chưa quen thì cảm thấy anh ta là loại người nghiêm túc, chỉnh tề, nhưng khi đã quen biết, bạn sẽ phát hiện thật ra anh ta là một người vô cùng nhiệt tình, vả lại còn vô cùng thích tám chuyện.

Nghe An Cẩn Du hỏi việc này, anh bạn này rất hài lòng, lại nhộn nhạo bưng mặt nói: "Về sau đều là người trong nhà, gọi tôi một tiếng anh Duệ là được rồi, đừng kêu ngài Tô này ngài Tô nọ nữa, tôi cũng gọi cô là Tiểu Du. Nói đến quảng cáo này nha, còn phải nói từ đêm nguyệt hắc phong cao (*) kia."

(*) Đêm nguyệt hắc phong cao: Đêm không trăng, gió lớn, ngầm chỉ thời điểm thích hợp để làm chuyện xấu.

"Đêm nguyệt hắc phong cao?" An Cẩn Du bị lời dạo đầu này tạo cảm giác rất 囧, sau đó lại giống như là nhớ ra cái gì đó, thử hỏi một câu: "Chẳng lẽ đêm hôm đó anh bị ăn đòn?"

Tô Minh Duệ nghe vậy, trên mặt nổi lên mấy phần lúng túng, nhưng chuyện này cũng không hề đủ để ảnh hưởng tới sự nhiệt tình của anh ta: "Không sai, chính là đêm đó. Cô không phải biết vị kia nhà cô có bao nhiêu lợi hại đâu, vậy mà chỉ dùng một quyền đã có thể đánh ngã tôi, làm cho người ta hoàn toàn không có đường trở tay, quả thật là còn lợi hại hơn so với cao thủ võ lâm trong truyền thuyết."

"…" Đó là bởi vì anh ta vốn chính là cao thủ võ lâm. Còn có, cái gì gọi là vị kia nhà cô? Thật sự không phải là của nhà cô, giữa bọn họ thật sự không có một xu quan hệ nào cả. Vì sao là tất cả mọi người chỉ thích ghép bọn họ vào với nhau vậy?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play