"Cái cậu Sutherland đó đúng là một anh chàng khá," Belmont nói với Tori và Cammy trong lúc họ chơi bài chiều hôm đó. "Một anh chàng khá."
Những ngón tay của Tori nắm chặt, gần như làm nhàu các lá bài lại như một miếng giấy. Cả buổi sáng cô đã cố giấu sự tức giận về cuộc cãi cọ giữa cô với Grant và đã rất khó chịu ngay cả khi chủ đề câu chuyện không phải là Grant. Cô không nhìn lên, nhưng cô biết ông cô và Cammy đang nhìn cô dò xét. Cô buộc mình phải nói, "Cháu hiểu tại sao nhiều người lại có ý nghĩ đó." Cái ý nghĩ sai lầm đó.
Mặc dù Grant khá nhất là trong việc làm cô khổ sở và tức giận và đau đớn. May sao, không ai có thể làm cô giận như anh, và giờ thì anh ta đã biến khỏi đời cô... Tori nhíu mày vì những lá bài cong queo của cô không chịu duỗi phẳng lại.
"Đúng, đúng, cậu ta có danh tiếng kha khá," Ông thêm, kết thúc câu nói theo cách khiến cho nó nghe như một câu hỏi.
Tori tránh được phải trả lời nhờ khi đó ông nhận ra mình vừa thắng. "Xem chuyên gia làm việc đây này," ông nói khi ông xòe phần bài vừa thắng của ông ra. Tori không thể không mỉm cười.
Cammy cười khúc khích, rồi đứng dậy khi Tori yêu cầu chơi thêm một ván nữa. "Hai người sẽ phải chơi không có cháu thôi. Cháu nghĩ cháu sẽ đi dạo, duỗi chân cẳng ra chút," cô nói. "Hơn nữa, chị không thể chịu thêm một trận thua tan tác trước ông nữa." Cô chỉ vào ngài bá tước, người đáp lại bằng một nụ cười ranh mãnh. Cúi xuống, cô hôn lên trán ông. "Ông nhớ nhẹ tay với cô ấy," Cammy nói với qua vai khi bước đi.
Khi họ đã chia bài mới, ông cô tiếp tục với một giọng bâng quơ, "Ông đã hy vọng hai đứa sẽ hợp nhau hơn chút nữa." Đôi lông mày rậm của ông nhíu lại, cho thấy bài ông có vẻ xấu.
Cô thở dài. "Dầu và nước - chúng cháu giống y như vậy đấy. Hai con người không còn có thể kỵ nhau hơn thế nữa."
"Thật tệ." Ông cố cười thành tiếng. "Ông, ừm, ông đã nghĩ hai đứa có thể lấy nhau. Và sống ở đây tại gia trang."
"Nếu anh ta không ngoan cố và cứng đầu và không thể cười hay cảm giác, thì đó có thể là một khả năng."
Ông chăm chú quan sát phản ứng của cô, nhưng cô sẽ không để lộ thêm gì nữa. Biết nói gì bây giờ? Rằng cô yêu anh trên cả mọi thước đo, nhưng anh không đáp lại tình cảm đó? Rằng anh muốn một cuộc hôn nhân mà không có tình yêu? Rằng cô đã bỏ lỡ nhiều thứ đến nỗi cô quyết không từ bỏ khả năng được yêu?
"Thế thì chúng ta phải bắt đầu nghĩ ra ai đó để cưới cháu. Ông không thể chịu được cái suy nghĩ cháu và Camellia sẽ không được ổn định."
"Anh ta đã nói anh ấy không muốn khu gia trang này nữa."
"Gì cơ?" Với sự ngạc nhiên, ông hạ tay xuống cho đến khi cô có thể nhìn thấy tất cả các lá bài.
"Đó là điều anh ta đã nói."
"Tori, ông đã ký một thỏa thuận với cậu ấy. Và nó có hiệu lực." Ông vội giật bài lên và dẩu môi ra với cô. "Hãy hy vọng là những gì anh ta nói và làm là giống nhau."
Cô không muốn nghĩ về chuyện này bây giờ. Cô muốn nghĩ về chuyện làm sao để cho ông thắng mà không biết là cô đã cố tình thua. Cô muốn nghĩ về sự bồn chồn càng lúc càng tăng của Cammy và cách đối phó với chuyện đó.
Ngoài ra, cô hết việc với Grant rồi. Sự từ chối của anh đã quá đủ gây đau đơn. Cô đã cố kìm nước mắt sáng nay sau khi cô đóng sập cánh cửa trước mặt anh, bởi vì giờ đây cô biết là nó đã kết thúc mãi mãi. Ngay cả nếu anh có đến và cầu xin sự tha thứ, ngỏ lời yêu, cô cũng không chấp nhận anh. Họ đã có những điều đặc biệt với nhau - cô biết rõ điều đó đến từng ngón chân - vậy mà anh lại quay bước đi?... Anh không còn xứng đáng nữa.
Sau bữa chiều, Tori để ông ngủ thật yên, và đi xung quanh ngôi nhà, xem xét những cái phòng và sảnh trống rỗng. Cô gọi, "A!" trong phòng khiêu vũ, và nghe giọng cô trả lời. Cô tưởng tượng không biết nơi này ra sao lúc cha cô lớn lên tại đây hay lần cha mẹ cô về thăm mà mẹ cô rất nhớ và thích.
Cô quay lại chỗ phòng trẻ em mà bà Huckabee đã chỉ cho cô và một lần nữa phải trầm trồ vì độ rộng của những cửa sổ có song nhìn ra sân trên, để cho tia nắng hình lục lăng lọt vào. Nhưng ngay cả trong ánh mặt trời ấm áp đang chiếu vào, cô vẫn run lên. Căn phòng như khao khát được nghe tiếng trẻ em cười đùa.
Trong lúc đi thăm thú, cô thấy Cammy đang đứng bên một cửa sổ và một lần nữa lại choáng váng vì vẻ sống động của chị ấy. Mái tóc chị dày và bóng, và da chị có ánh như màu kem. "Cammy, chị trông đáng yêu quá."
Cô ấy quay lại. "Ồ! Em làm chị lo đấy."
"Em nghĩ là chị như thế khá lâu rồi, chỉ có điều giờ em mới nhận ra."
Cammy đỏ mặt, làm tăng vẻ hồng hào trên làn da. "Tori, đừng có vớ vẩn," cô nói, nhưng tay vuốt vuốt tóc như thể muốn tin rằng điều đó ít ra cũng đúng một phần.
Tori nhíu mày. Bạn cô đã nhìn ra ngoài cửa sổ suốt. Tori cũng nhận ra mình làm thế hầu như hàng này. Liệu có phải Cammy làm thế vì cùng một lý do, bởi vì chị ấy đang đợi chờ khắc khoải?
Cô ấy trả lời với một giọng thật nhẹ, "Chị nhớ vùng quê nước Anh. Tại sao em lại hỏi?"
Tori không trả lời. Chỉ nhìn kỹ gương mặt Cammy.
Nụ cười của chị ấy trở nên buồn bã. "Ngay cả một bà cô già như chị cũng có thể thấy cô đơn."
"Bà cô già?" Tori bật ra như không thể tin được. "Chị trông chẳng khác gì mới hai mươi! Chúng ta nhìn giống hệt như chị em, mà đúng là mình đã thành như vậy."
Cammy mỉm cười vì vẻ mặt của Tori, rồi ôm lấy cô. "Rồi. Chị thấy khá hơn rồi. Em là một người bạn và một người em gái tốt, Tori."
"Chị làm cho việc ấy trở nên thật dễ dàng," cô trả lời, vẫn còn lo lắng.
Trước khi cô có thể nói thêm, Cammy đổi chủ đề. "Chúng ta nên xem ông đã dậy chưa," chị khuyên, biết rằng Tori đã quyết dành mọi thời gian ở bên ông mà cô có thể.
Tori miễn cưỡng bỏ qua chủ đề vừa rồi và gật đầu. Họ đều sợ rằng ông không thể kéo dài hơn được.
"Đã mấy ngày rồi," Serena nức nở, những lọn tóc cuộn của bà rung lên vì xúc động. "Ian đã bảo dì là nó muốn cho dì gặp ai đó ngày hôm sau, nhưng nó chẳng bao giờ đến. Dì đã cho một người chạy việc đến chỗ căn hộ của nó, nhưng anh ta chẳng tìm thấy Ian. Một người hàng xóm đã bảo anh ta là họ thấy thằng bé của dì bị đưa đi." Bà than vãn nức nở sau chiếc khăn mùi xoa thêu ren. "Bởi một nhóm bắt cóc!"
Grant thấy Derek đang cố không cười. Và điều này cũng gần như là buồn cười thật. Traywick mà bị bắt cóc - người em họ hoang toàng, phóng túng của anh mà phải làm việc như một thủy thủ bình thường sao. Có khi đấy còn là hình phạt lý tưởng cho cái sự ngông cuồng của anh ta.
Amanda ngồi bên cạnh em gái bà, sát hết mức có thể bởi những cái vòng bên dưới chiếc váy satanh sáng màu của bà dì, và vỗ nhẹ lên bàn tay bà. "Serena, em phải bình tĩnh."
Grant cảm thấy muốn khịt mũi. Cứ như là bà dì dễ xúc động, hay lo của anh đã bao giờ có thể thực sự giống như cái tên của bà. (Serena - serene: trầm tĩnh, thanh thản)
"Chúng ta tìm ra cách để cứu nó."
"Ai đó phải làm thế, và nhanh lên! Em sẽ bị tai biến não trước khi chuyện này qua đi mất."
Grant nói thầm từ tai biến não về phía Derek, và anh trai anh ho vào nắm tay.
"Cháu biết Ian! Nó sẽ không chịu đựng nổi một tuần liền phải nghe lệnh người khác." Serena nhấn mạnh câu này với một tiếng nức nở.
Khi mọi con mắt đều hướng về Grant, anh thở ra thật chậm. Anh là lựa chọn hợp lý nhất để đi kiếm ông em họ về, vì anh mới ở rất gần với anh ta hơn một năm qua. Và anh đã lờ đi những lần Ian cố gắng tâm sự với anh. Cảm giác tội lỗi dội lên trong ngực anh.
Anh thở ra một hơi dài. "Thực tế là cháu đã thấy cậu ấy ở nhà đêm hôm đó bởi vì cậu ấy, ừm, đã say bí tỉ. Cháu chẳng biết có gì có thể làm cậu ấy ra ngoài trở lại trong tình trạng đó. Dì Serena, cháu sẽ đi tìm cậu ấy. Bọn họ không thể đi quá xa với một tàu hàng đầy."
"Đúng thế," Nicole nói. Quay về phía Derek, cô hỏi, "Khi nào thì hai người sẽ đi?"
"Em có thể lo vụ này một mình," Grant bảo chị. "Em chắc rằng Derek không muốn phải xa cách chị và cháu bé."
Derek nhìn có vẻ đã giãn ra, rõ ràng nghĩ rằng cuộc tranh luận đã chấm dứt.
"Ian cũng là em họ anh, Derek. Và sẽ tốt hơn nếu anh đi cùng với Grant sau bấy nhiêu lâu. Hơn nữa, cũng chỉ cần vài ngày để anh người có thể lần ra cậu ấy."
Derek thở ra thật to. "Dì Serena, dì không phải sợ gì đâu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT