Khi cỗ xe của Grant lăn bánh trên con đường dẫn vào gia trang Belmont, những con chó chăn cừu nhảy tưng lên trên lớp tuyết ở hai bên, Victoria và Camellia rất thích thú với tất cả những cảnh vật mới mẻ.

Màu trắng phủ trên tòa trang viên và những quả đồi bao xung quanh nó, vẽ nên một bức tranh thật bình dị - và giấu đi sự đi xuống của gia đình ngài bá tước. Grant đã đến đây trước chuyến đi và đã rất choáng váng vì thấy tòa nhà đá xám này rất cần được sửa sang, với khu vườn khô héo vì bị bỏ quên.

Nhưng, trong ngày hôm nay, khu trang viên trông chẳng khác gì những khu đất lớn khác. Những cái cây oai nghiêm xếp thành hàng bên con đường quanh co dẫn vào nhà. Xa hơn nữa, những quả đồi và thung lũng, được làm mềm mại bởi tuyết, tất cả đều nghiêng xuống phía bờ con sông.

Cánh cửa chính sứt sẹo đưa anh về với hoàn cảnh thực tại. Khu điền trang này đang chết dần và cần được rót vốn để có thể tồn tại. Anh với tay lấy vòng gõ cửa, và như lần trước, nó vẫn sáng, được lau chùi cẩn thận. Những gì còn lại được người của ngài bá tước chăm chút đến hết mức họ có thể.

Cửa mở và một người đàn ông lớn tuổi xuất hiện. Ông ta có một búi tóc đỏ - đỏ gần gần như màu cam - đang bạc dần ở hai bên và xuống đến tận gần hai chòm râu cong xuống.

"Ôi trời, ôi trời. Đúng là cô thật sao. Chúng tôi gần như không thể tin người đưa tin. Vào đi, vào đi. Tôi là Huckabee, người quản lý của điền trang," người đàn ông nói và hơi cúi đầu. "Và đây là Bà Huckabee, quản gia chính." Ông ta vòng tay quanh một người đàn bà tròn trịa, phúc hậu vừa lạch bạch bước đến cạnh ông ta. Tóc bà ta đã muối tiêu hết mặc dù trên mặt chẳng có nếp nhăn nào. "Chắc cô không nhớ chúng tôi đâu nhỉ?"

Victoria nghĩ ngợi một lúc, rồi nói, "Có phải hai bác có rất nhiều con?"

"Cô ấy có nhớ chúng ta," Bà Huckabee nói, vỗ tay thích thú.

Victoria giới thiệu Camellia - Grant họ đã biết rồi. Trước khi Huckabee đóng cánh cửa lại sau lưng họ, ông ấy chỉ một cậu bé tóc đỏ đang chạy qua sân. "Đó là đứa bé nhất trong chín người nhà Huckabee - nó là thằng cu coi chuồng ngựa, và cũng mới đây thôi."

Người làng gọi nó là Huck," Bà Huckabee nói thêm. Rồi, với một cái nhìn vẻ lo lắng với Camellia, người đang tái xanh tái xám vì chuyến đi xóc nẩy vừa rồi, bà nói, "Mọi người chắc đã đau hết cả người vì phải đi quá xa và đường xá quá tệ rồi. Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối và Ông Huckabee sẽ dẫn mọi người lên phòng luôn."

Khi họ đi theo Huckabee lên trên những bậc thang trần trụi, Victoria hỏi, "Chỗ nào xây được bao lâu rồi? Cháu không nhớ là nó lại trông... cũ đến thế này."

"Khu điền trang được xây dựng giống như bây giờ là vào khoảng đầu những năm một ngàn bảy trăm, nhưng một căn nhà đã tồn tại ở đây từ cuối những năm một ngàn bốn trăm," Huckabee trả lời.

Thiết kế của khu nhà luôn làm Grant ấn tượng. Bởi vì nó trống ở giữa, được xây quây xung quanh hai cái sân trong, phần lớn các phòng nằm trên ba tầng nhà đều nhìn ra sân trên hoặc sâu dưới, như cách họ gọi, hoặc là nhìn ra khung cảnh miền quê ở chung quanh. Nhưng giờ khu nhà chỉ còn là cái vỏ, thậm chí còn trống rỗng hơn cả vùng đất ở bên ngoài. Trong khi Huckabee dẫn họ đi, Grant một lần nữa nhận ra những bức tường trống trải không có thảm tường. Sau khi họ tháp tùng những qu‎ý cô lên phòng và đến căn phòng rộng rãi nhưng rỗng tuếch của Grant, anh nhướng mày lên với Huckabee. Người đàn ông nghênh cằm lên vẻ tự hào và tỏ ra chẳng có gì thiếu hụt ở đây hết.

Grant rửa ráy và gặp lại bốn người kia dưới lầu trong một căn phòng ngay cạnh bếp, có thể là căn phòng ấm nhất trong nhà.

Victoria đã thay váy và chải tóc lại thành một búi to sau gáy. Cô trông thật đẹp - anh thì luôn nghĩ thế rồi - nhưng trông cô cũng có vẻ lo lắng. Grant hy vọng là cô và ông cô, người mà cô sẽ gặp ngay bây giờ, sẽ hợp nhau.

Với nhà Huckabee đang bận rộn trong bếp, Victoria nhìn ra tiền sảnh vắng vẻ. "Chỗ này thật khác với Whitestone," cô thì thầm với Camellia. "Em nhớ là khu điền trang từng ấm áp và đầy những đồ đạc đẹp đẽ."

Grant giải thích, "Nó đã không duy trì được như thế. Ngài bá tước đã tiêu hết gia sản để tìm kiếm cả gia đình."

Victoria nhún vai. "Thế thì tôi sẽ giúp ông làm cho nó đẹp đẽ trở lại."

Grant phải nhìn đi chỗ khác. Cô ấy không thể hiểu được.

Vừa qua tuổi tám nhăm, Edward Dearbourne là một người ốm yếu, cơ thể ông lọt thỏm trong cái giường to tướng. Tori biết ông đã nằm liệt giường, biết ông vẫn chưa bao giờ hồi phục từ sau khi gia đình cô biến mất, nên cô hơi lo lắng khi nhìn vào mắt ông. Dù đôi mắt đã mờ đi vì tuổi tác, chúng vẫn ánh lên vẻ thông minh và nghị lực.

"Tori! Có phải cháu không? Đúng cháu rồi!" Ông chỉ hơi rướn người lên trên chiếc gối.

"Cháu đây." Cô cảm thấy lo lắng với ông, người thân máu mủ cuối cùng của cô.

"Ngồi, ngồi đi."

Tori kéo một cái ghế lại bên giường ông, ngồi xuống và không biết nên nói gì.

Ông cô không để phí chút thời gian nào. "Cháu có nhớ ông không? Cháu còn quá bé khi cháu về đây thăm lần trước. Lúc đó cháu bao nhiêu tuổi nhỉ? Mười một hay mười hai?"

"Mười một, nhưng cháu vẫn nhớ ông. Ông đã dựng một ngôi nhà cây cho cháu. Chúng ta đã chôm gỗ của ông đầu bếp."

Tiếng cười sảng khoái của ông bị ngắt khi ông ho lên thật sâu. Tori có thể nói rằng ông đã cố kìm nó lại. "Cháu có nhớ thật," cuối cùng ông cũng nói được. "Chuyện gì đã xảy ra ở đó vậy, cháu yêu? Ông đã thức không biết bao đêm và tự hỏi."

Tori hít một hơi thật sâu và kể thật nhanh về vụ đắm tàu. Cô đã nhấn mạnh sự dũng cảm và nhanh trí của cha cùng với sự can đảm của mẹ, và, tất nhiên là, làm giảm nhẹ sự khiếp sợ của cô và Cammy khi họ phải chật vật để kiếm nước và thức ăn. Nhưng cô không nghĩ cô đã lừa được người đàn ông trước mặt cô, với cái nhìn thật trong và minh mẫn.

"Cậu bé của tôi. Anne tội nghiệp của tôi..." Giọng ông ngắt quãng, đôi mắt ông nhòe nước. Mặc dù cô từng nghĩ chuyện này đã xa xăm trong quá khứ rồi, đôi mắt Tori cũng ướt nhòe. "Và những gì các cháu đã phải trải qua."

"Lúc đầu cũng vất vả. Nhưng sau một thời gian thì sống ở đó cũng rất thoải mái."

Ông nhìn cô như muốn xác định xem cô nói thật đến mức nào. Thỏa mãn, ông nằm xuống sâu hơn giữa những chiếc gối.

"Họ yêu ông lắm," Tori nói. "Trước khi mẹ chết, mẹ nói với cháu là ông sẽ lần theo chúng cháu và sẽ không dừng lại cho đến khi ông tìm thấy."

Điều này có vẻ làm ông rất hài lòng. "Mẹ cháu đã nói thế?"

"Nói rằng cháu có thể hoàn toàn trông cậy vào điều đó."

Cô có thể thề là ngực ông đã ưỡn lên vì tự hào. Nhưng rồi một đám mây phủ lên trên khuôn mặt ông. "Ông sợ là ông đã dùng hết những gì có thể để lại cho cháu và con cái cháu." Ông nhìn đi chỗ khác. "Gần như là một điều may mắn vì Edward đã không trở về. Việc phải từ bỏ nơi này sẽ làm nó sụp xuống mất. Nó quá yêu nơi này." Ông trở nên im lặng, một mình với những suy nghĩ cho đến khi ông quay về phía Tori. "Cháu có biết là ông đã hứa cho Sutherland khu trang viên này?"

"Cháu biết," Tori nói với một nụ cười khô khốc. "Tin cháu đi, cháu biết chuyện đó."

Ông nhăn mặt nhìn cô, rồi nói, "Khi ông chết, anh ta sẽ lấy nó. Ông sẽ phải nhìn thấy cháu lấy chồng và ổn định trước lúc đó. Ông không đưa cháu về tận đây để rồi bỏ mặc cháu trong một tình cảnh khổ sở."

Tori cảm thấy trái tim mình chùng xuống. Cô không muốn cưới một người lạ nào đó. Cảm xúc của cô quá mạnh, và cô không thể suy nghĩ nghiêm túc về một người chồng. Cô cố cười và nói, "Chúng ta còn rất nhiều thời gian để lo chuyện đó. Ngay bây giờ thì cháu đang băn khoăn không biết cái nhà cây có còn..."

Và thế là hai giờ liền sau đó, Tori và ông cô hỏi và trả lời những câu hỏi, cho đến khi cô nhìn thấy ông đang cố chống lại giấc ngủ và chịu thua. Cô ngắm nghía người ông già nua của mình trong lúc ông ngủ. Đây là người đàn ông đã cử Grant vào đi làm cái công việc không biết mệt mỏi kia.

Ông đã thay đổi cuộc đời cô, đã hy sinh tất cả vì họ, và cô, lần đầu tiên, cảm thấy phải nghiêng mình vì món quà của ông. Cô mỉm cười, nhớ lại lần họ đồng mưu cùng nhau trồng những bụi cây gai để bảo vệ pháo đài của họ, hay là bàn kế chôm bất cứ cái gì nóng và ngọt đang được để cho nguội lại trên bậu cửa sổ nhà bếp.

Cô cúi xuống và hôn má ông, rồi bước ra để ông lại với những giấc mơ.

Khi cô bước ra sảnh, cô nhận ra cả nhà đã đi ngủ. Cô vẫn còn quá lạ chỗ để có thể ngủ, nên cô đi qua xem Cammy, gặp chị ấy đang ngáy nhẹ nhẹ, rồi đi khám phá phần chính của ngôi nhà trong ánh sáng mờ mờ. Cô thấy một cái lọ sứt mẻ được bày nổi bật chính giữa một cái bàn trong một phòng khách trống.

Nhìn thấy nó làm những ký ức chợt ngập tràn. Cô nhớ mẹ cô từng nhắc cô không được chơi đùa trong nhà. Tori đã không vâng lời và làm vỡ một chiếc lọ chắc là rất cổ. Ông đã đến nơi trước - Mẹ và Ba một chút sau đó. Mẹ nhìn miệng há hốc trước cái đống mảnh vỡ tan hoang. "Victoria Dearbourne! Tôi đã bảo cô không được chơi trong nhà."

Ông đã ngắt lời, "Anne, đấy là do ba. Già rồi nên ba hay va vào các thứ." Mẹ nhìn ông vẻ nghi ngờ, nhưng trước khi mẹ kịp nói gì đó, ngài bá tước đã túm lấy tay Tori và kéo cô đi gọi người để dọn dẹp chỗ đó. Tori gần như đã quên cái tối hôm sau khi họ đều đang ngồi trong phòng khách, ông đã nháy mắt với cô và đẩy một cái lọ khác rơi khỏi cái bàn để khẳng định câu chuyện của mình. "Rồi, tôi lại thế nữa rồi..."

Nhưng cô đã cảm thấy rất tệ vì làm vỡ đồ của ông. Để làm cô thôi nước mắt, ngài bá tước đã thu thập tất cả các mảnh vỡ của cái lọ đầu tiên, và suốt mùa hè đó họ bỏ ra tất cả các buổi tối cùng nhau chắp chúng lại, thành một cái bản sao thô kệch của cái lọ ban đầu, nhưng cũng được trở lại liền một khối.

Khi Grant thức dậy, anh nằm đó một lúc dưới tấm chăn cũ kỹ, nhìn lên trần nhà đã bong tróc trên đầu. Ở trong tòa nhà này, đầy tiềm năng, và về cơ bản đã là của anh, thật kỳ quặc. Anh lẽ ra phải cảm thấy mừng vì nhiệm vụ của anh cuối cùng đã hoàn thành, nhưng cũng giống như bình thường từ khi anh gặp Victoria, anh cảm thấy không yên tâm, xáo trộn.

Đó là cách khi mà cô có mặt trong cuộc đời anh.

Đó không phải là cách anh muốn sống cuộc đời anh.

Sau khi mệt mỏi thức dậy và mặc quần áo, anh đến phòng của ngài bá tước và gặp Victoria và Belmont đang chơi cờ, với Camellia ngồi đọc sách bên ngọn lửa. Grant có lẽ đã có thể thấy thỏa mãn khi xem họ chơi, hay là dành cả buổi sáng với họ. Anh phải thừa nhận là anh thích ông bá tước già. Thế nhưng, bản năng tự vệ nào đó kêu gào anh phải rời xa Victoria.

"Ngài Belmont, tôi chuẩn bị phải cáo từ thôi."

"Không ăn sáng sao, Sutherland?"

"Tôi đã xa nhà hơn một năm rồi. Tôi phải về để sắp xếp các công việc của mình. Tạm biệt, thưa ngài." Anh cúi mình. "Camellia, Victoria."

"Thực ra," Belmont nói, "Tôi đang muốn hỏi Camellia về quê hương của cô ấy ở Kent. Người bạn thân nhất của tôi chui ra từ vùng đó. Tori, sao cháu không tiễn khách hộ ông nhỉ?"

"Tất nhiên rồi. Cháu sẽ tiễn anh ta." Cô cười với Grant, quá ngọt ngào.

Tại cửa trước, Grant lưỡng lự. "Các cô sẽ ổn ở đây chứ?"

"Vâng, tôi tin thế." Anh biết cô đủ rõ để đoán được rằng cô không nói thật những gì cô đang nghĩ. Cô đang nghĩ gì đây? Có phải cô đang nuối tiếc đã đẩy anh ra hôm trước? Mặc kệ anh đã hứa chắc, anh quyết định nói về chủ đề đó một lần nữa. "Tôi có thể thuyết phục cô cưới tôi được không?"

"Tôi có thể thuyết phục anh yêu tôi được không?" cô đáp trả.

Anh đặt tay lên bậu cửa. Sao anh có thể mơ giải quyết chuyện này bằng một cuộc nói chuyện chóng vánh cơ chứ? "Chúng ta đã nói về điều đó rồi."

"Ừm, và tôi không thỏa mãn với những gì chúng ta đã nói."

"Vậy là thôi hả. Chấm dứt tại đây. Cô đã có quyết định của cô."

"Và tôi sẽ giữ quyết định đó."

Anh thẳng người dậy. "Một khi tôi bước đi lúc này, sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa đâu. Chuyện này, bất kể là cái gì đã có giữa chúng ta, sẽ kết thúc."

Mắt cô hé ra. "Tốt. Bởi vì tôi không vui vẻ gì khi phải chịu đựng những tên ngốc. Và tôi không muốn một người chồng cứng đầu đến mức không thể nhận ra cái ở ngay trước mắt anh ta. Và về cái cơ hội thứ hai, chẳng cần thiết đâu. Chúng ta đã nói tất cả những gì cần nói, tôi nghĩ vậy, trừ lời tạm biệt."

"Tốt thôi, Victoria. Cô sẽ tự sắp xếp lấy chuyện của mình," anh gằn giọng, nhưng không xoay người để đi.

"Anh không đi à?"

"Tôi sắp."

"Sao anh không đi?" Trước khi anh kịp, anh đã nhận ra vẻ mặt cô trở nên như thể vừa hiểu ra điều gì đó. "Cái gia trang," cô lầm bầm. "Làm ơn, anh sẽ phải đợi đến khi ông tôi mất. Có lẽ anh nên đếm cừu đi, để cảm thấy khá hơn."

Grant rất sửng sốt với câu nói của cô. Mặc dù anh đã mất hàng tháng để quyết định có thực hiện chuyến đi không, chỉ trong nháy mắt anh đã biết rằng anh không thể cướp lấy khu gia trang khỏi cô. "Tôi không," anh gắt, "muốn nó."

Cô rõ ràng bị shock, nhưng vẫn vặc lại, "Ừm, và tôi đảm bảo với anh tôi cũng không."

"Tôi sẽ không đến nhận nó."

"Tôi sẽ không ở lại."

Họ nhìn nhau gườm gườm, chẳng ai có định thoái lui cả. Sao với cô tất cả mọi chuyện đều cứ phải rắc rối lung tung lên thế này? Đó là một thử thách thường xuyên mà anh đã phải chuẩn bị tinh thần rồi. "Hãy thôi cái sự ngốc nghếch này đi và cưới tôi."

Cô ngửa người ra sau, rồi lại chúi về trước vẻ dữ dội. Đôi mắt cô long lên vì giận dữ. "Sự ngốc nghếch?" cô rít lên. Cô đứng thẳng lưng lên và lườm anh với đôi mắt nảy lửa, sự kiên quyết như đang ào ạt trào lên trong cô. Cô đã có một quyết định cuối cùng về anh, ngay trên bậc cửa này, và cô sẽ không bao giờ lay chuyển về quyết định đó. Anh gần như thấy sợ những điều cô sắp nói ra.

"Tôi đã phí thời gian với anh. Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa."

Cánh cửa to lớn sừng sững và nặng nề, nhưng nó nảy lên trên bản lề khi cô đóng sập nó trước mặt anh.

Grant nhìn chằm chằm vào cánh cửa sứt mẻ một lúc lâu. Khỉ thật, chẳng lẽ cô ấy muốn anh hứa hẹn những điều anh không thực sự cảm thấy? Muốn anh nói dối cô rằng anh yêu cô?

Tôi làm thế quái nào mà biết được tôi có yêu không khi mà tôi chưa bao giờ có cảm giác ấy trước đây?

Anh đã chọn con đường duy nhất anh có thể, vậy mà sao cái kết thúc của họ lại làm anh đau đớn?

Anh chìm trong suy nghĩ khi cỗ xe lăn đi, bỏ lại nơi này mãi mãi. Anh đã thấy ngạc nhiên với bản thân lúc anh từ bỏ khu gia trang, khi mà anh đã mơ ước có nó bao lâu nay, nhưng khi anh nói câu đó ra, anh biết điều đó là sự thật. Anh sẽ không bao giờ đuổi cô ra khỏi ngôi nhà tổ tiên của cô, và anh chắc như đinh đóng cột là anh sẽ không thể sống ở đây với cô.

Sao cô ấy lại cứ phải bướng bỉnh thế cơ chứ? Anh tôn trọng cô và quan tâm đến cô cũng là chưa đủ hay sao? Anh đã rất kinh ngạc trước sự thông minh và đã bị lôi cuốn bởi tính hài hước của cô. Anh có thể làm tình với cô tất cả mọi đêm trong cuộc đời anh và chết trong hạnh phúc. Anh muốn có cả một đàn con với cô - những thằng con trai với sự can đảm và những cô con gái với đôi mắt xanh lục hiếu kỳ. Chẳng phải thế là đủ sao? Nghĩ đến một tương lai mà không có cô làm cho tâm trạng anh càng tối tăm hơn cả trước đó.

Nghĩ về cái gì khác đi. Như là anh sẽ làm gì với cuộc đời anh khi mà giờ đây anh đã từ bỏ đối tượng của cuộc tìm kiếm thật lâu của anh. Anh tính anh sẽ bắt đầu lại ở Peregrine. Anh trai anh và Nicole đã làm cho nó vận hành trơn tru, thậm chí còn có thêm bạn hàng sau khi công ty của cha chị ấy đã rút lui khỏi thị trường.

Nếu anh làm việc tích cực vài năm nữa, anh có thể xây một chỗ giống như gia trang Belmont. Một chỗ của riêng anh. Và rồi đưa vào đó một cô vợ và những đứa con. Khỉ thật, Victoria là người phụ nữ không biết điều nhất mà anh từng biết.

Khi anh trở về Whitestone, anh tránh gia đình và những câu hỏi mà anh biết họ sẽ hỏi, nhưng Amanda thì không hề chùn bước.

"Họ thu xếp thế nào?"

"Cô ấy và Camellia rất hợp với ngài bá tước già."

"Mẹ rất vui vì tụi nó thấy thoải mái ở đó. Nicole và mẹ đang định đi xem cho chắc chúng ổn cả, nhưng mẹ đoán chúng ta nên cho Tori thời gian để gắn bó hơn với ông của nó."

"Có thể."

"Tori rõ ràng là một cô gái trẻ quyến rũ," bà nói, công khai thăm dò phản ứng của anh.

Grant nhún vai. Đến rồi đây.

"Mẹ biết con đồng ý. Vậy tại sao con không thích nó hơn?"

Biết nói cái gì về chuyện đó bây giờ? Rằng anh thích cô đến mức điên cuồng? Rằng anh tức giận với cô đến mức bây giờ anh khó có thể nói được? "Con muốn một cô dâu theo lối thông thường hơn."

"Thông thường?" Bà gần như phun từ đó ra, và vẻ lịch sự của bà biến mất. "Mẹ thực sự đã kỳ vọng ở con nhiều hơn thế, nhưng rõ ràng là con chọn làm theo cái cách khó khăn. Như anh trai con vậy," bà thêm. "Nó từng không biết biết làm thế nào để có được cái nó muốn, nhưng ít ra nó còn biết cái gì đang ở ngay trước mặt mình."

Khỉ gió thật. Anh đang cố làm theo cách tốt nhất với những gì anh có.

Có cái gì đó trong ánh mắt của anh làm bà hít vào một hơi và nắm lấy cánh tay anh khi anh quay đi. "Ồ, Grant, con thực sự không biết cách giải quyết chuyện này. Con chưa bao giờ yêu, đúng không?"

Chưa bao giờ.

Anh cố xóa mọi biểu lộ trên gương mặt. "Yêu? Chẳng có chút nào hết."

"Mẹ không mù. Mẹ có thể thấy những gì con cảm thấy với cô ấy. Mẹ hy vọng con không kéo dài cái việc tự lừa dối này quá lâu."

Anh cúi đầu chào một cách gượng gạo và bước đi. Nhưng sau một bữa trưa muộn, Nicole đã đảm bảo là tất cả các câu chuyện đều tập trung vào Victoria. Lúc đầu Grant cảm thấy không thoải mái, nhưng rồi sự tức giận của anh nhạt dần và nói về cô thôi làm anh bực bội. Anh nhận ra rằng kể cho mọi người về cô vẫn còn hơn là chúi đầu vào nghĩ ngợi về cô một mình. Anh tả những cái bẫy thông minh của cô trên đảo và kể về sự dũng cảm của cô lúc ở trên tàu.

Sau bữa ăn, gia đình vào ngồi trong căn phòng lớn phía trước cái lò sưởi. Mẹ anh và Derek đọc sách, trong khi Nicole ngồi trên một cái chăn và chơi với Geoffrey. Cô vỗ vỗ tay và chân chú nhóc, và cu cậu nở một nụ cười toàn lợi là lợi. Cuối cùng thì Derek, người mà nãy giờ cố ra vẻ anh ấy không phát cuồng lên vì cậu bé, cũng không thể chịu đựng hơn nữa và ngồi xuống chơi cùng với họ luôn.

Grant chưa bao giờ thấy cặp cha mẹ nào mê mẩn con họ đến thế, cứ như thể họ không tin nổi mình đã tạo ra cậu bé đó. Và họ cũng nên hạnh phúc vì cu cậu thật. Grant không tin là anh thiên vị, nhưng Geoff đúng là đứa bé tuyệt nhất mà anh từng thấy. Anh tự hào một cách lạ lùng vì được làm chú của cậu bé. Một ý nghĩ bất chợt làm anh nhăn mặt. Anh không biết có khi nào Geoff lớn lên và nghĩ về Grant như là một ông chú u ám và nghiêm nghị.

Thế thì thật là đáng buồn.

Victoria đã nói là anh dễ đoán, nhưng anh không thể thôi không nghĩ, là cô đã nghĩ đến những từ như là ù lì và buồn chán, trước khi quyết định dùng cái từ ít gây tổn thương hơn là từ dễ đoán. Với anh chúng nghe đều tệ cả.

Anh cố tìm cái gì khác để nghĩ. Và chẳng mấy chốc, ánh lửa đã thu hút anh, những ngọn lửa làm anh nhớ tới hòn đảo. Về những gì anh cảm thấy với Victoria. Có phải đó là tình yêu không? Anh chưa bao giờ trông đợi cái đó từ phía mình, chưa bao giờ nghĩ sẽ được hưởng những cái mà các anh trai anh đã từng được trải qua.

Anh lặc đầu. Victoria giờ đã có người bảo hộ mới và cô không còn là trách nhiệm của anh nữa. Anh muốn tới tham gia cùng với gia đình mình, chơi với thằng cháu của anh, nhưng anh không tập trung được, chỉ một nửa tâm trí anh đang ở đây. Và mọi người có vẻ như hiểu quá rõ...

Ánh mắt anh chạy lên trên bậu lò sưởi, lên phía cái vỏ sò tinh vi, hình xoắn ốc mà Victoria đã tặng mẹ anh. Victoria đã rất cố gắng giữ nó khỏi vỡ trong suốt chuyến đi. Cô đã nói với anh nó rất đặc biệt trong số những cái mà cô và Camellia từng tìm thấy.

Victoria chẳng có nhiều để giúp cô nhớ đến hòn đảo, vậy nhưng cô vẫn cho đi một phần trong số đó, một phần của chính cô. Cô thật hào phóng. Và tử tế. Đáng yêu vượt xa hơn cả anh có thể mơ tưởng thấy trong sự tưởng tượng nồng nàn nhất.

Một thanh củi cháy sụm xuống trong lò, lôi anh ra khỏi cơn mơ màng. Hơi thở của anh đang gấp gáp. Mình không thể ở đây lâu hơn được. "Ra ngoài chút," anh lẩm bẩm không hướng về ai cụ thể cả, rồi bước thẳng ra tiền sảnh.

Anh thọc tay vào một cái áo khoác và vội vàng tiến ra cửa - ngay lập tức đâm sầm vào bà cô Serena của anh. Bà nắm lấy cổ áo anh, mắt mở rộng và sưng mọng lên vì nước mắt. "Cháu phải giúp cô," bà kêu. "Cô cần một con tàu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play