Buổi chiều , nơi quay phim là ở trong địa lao, kỳ thật quay thì không đáng bao nhiêu, chủ yếu là hoá trang, Thẩm Thu Minh ngồi ở trên ghế để cho thợ trang điểm thỏa mái bôi vẽ mặt mình, Thôi Tiệp hai tay ôm ngực tựa ở bên bàn hóa trang .

Thợ trang điểm làm xong thì bắt đầu thu thập công cụ của mình , Thôi Tiệp dẫn Thẩm Thu Minh đi tới chỗ quay phim.

“Vì sao cậu tiến vào giới giải trí?” Thôi Tiệp đột nhiên hỏi, Thẩm Thu Minh không nói, Thôi Tiệp quay đầu lại nhìn cậu một cái “Tôi là vì Bành Đông Lai.”

Thẩm Thu Minh a một tiếng “Tôi vì ba của tôi.”

“Ba của cậu?”

Thẩm Thu Minh cất tiếng, đem toàn bộ dự đoán của mình nói cho Thôi Tiệp.

“Vậy cậu tính toán làm sao tìm được ông ấy ?”

“Trước theo thân phận cô nhi tìm được a.”

Thôi Tiệp cũng không đồng ý làm như vậy “Thân phận trong giới giải trí không có chân thật nhiều lắm, mà ngay cả mấy tuổi, cao bao nhiêu phần lớn đều là giả .”

Thẩm Thu Minh vô thức mà hỏi thăm:“Thời Mặc cũng thế?”

“Cậu chắc rõ hơn tôi chứ ?”

Thẩm Thu Minh đáng thương mà đối Thôi Tiệp làm ra một biểu tình yếu thế, nói thật ra , cậu thực sự có một chút sợ hãi Thôi Tiệp thúc nhân mạng.

Thôi Tiệp đầy lòng từ bi phất phất tay, đột nhiên đèn lóe loang loáng lên, Thẩm Thu Minh còn chưa kịp phản ứng, Thôi Tiệp đã ngăn tại trước mặt cậu .

“Đoàn phim cấm chụp ảnh.” Thôi Tiệp đối với người lạ lẫm phía trước, ngữ khí bất thiện.

Đó là một cô bé , ước chừng hơn hai mươi tuổi, máy ảnh trên tay vẫn cầm ở tư thế chụp ảnh, trên cổ đeo dây máy ảnh , hiển nhiên là bị lãnh ngôn lãnh ngữ của Thôi Tiệp hù đến.

“Em…… Em chỉ chụp một tấm cũng không được sao?” Tiếng nói của cô rất mềm mại, bởi vì sợ hãi, cho nên tiếng lí nhí “Em rất thích anh chụp quảng cáo kia, nghe nói anh đang ở Thụ Điếm quay phim , nhà em ngay tại phụ cận, nên cố gắng chạy tới xem.”

Nguyên lai là Fan của Thẩm Thu Minh, Thôi Tiệp tuy không đề phòng đối phương như trước, nhưng vẫn lại một lần nữa cảnh cáo đối phương không thể chụp ảnh, dù sao cũng liên quan đến vấn đề riêng tư của bộ phim, bây giờ còn chưa phải lúc để tiết lộ hình ảnh đoàn phim ra ngoài.

Cô bé Fan vẻ mặt thất vọng, ủ rũ mà ôm máy ảnh xoay người.

“Chờ đã.” Thẩm Thu Minh dịch thân, lướt qua Thôi Tiệp “Nếu như không lộ ra ngoài, chụp một tấm cũng không thành vấn đề.”

Lần đầu gặp được một Fan, Thẩm Thu Minh tâm tình thật tốt, sau khi chụp một mình một tấm, lại nhờ Thôi Tiệp chụp hộ một tấm chung với cô bé kia, rồi ký tên.

Cô bé Fan kích động cực kỳ, càng không ngừng nói Thẩm Thu Minh là người tốt, Thẩm Thu Minh cười cười gãi đầu , ngoại trừ cám ơn đã ủng hộ, cũng không biết có cái gì để nói .

Quay phim tiến vào hậu kỳ , người kiểm tra càng ngày càng nhiều, phóng viên giải trí cũng đều đến thăm,đoàn phim [ Hà xử ẩn bán hạ ] đều được chú ý.

Người mới Thẩm Thu Minh diễn nam số hai trong kịch bản của Văn Tiếu Thành, nghe nói bối cảnh tương đương đáng sợ.

Càng có người dám nói, Thời Mặc sắp rời đi giới giải trí để tiếp nhận sự nghiệp gia tộc, sự nghiệp gia tộc này đương nhiên là Tụ Tinh Giải Trí.

Khoa trương nhất phải kể tới điều bát quái của Văn Tiếu Thành, đoạn thời gian trước , sau khi đè tin tức Thời Mặc, Tạ Tiêu Quân cùng Tiếu Dực là một nhà ba người, lần này lại nói Tiếu Dực là con trai Văn Tiếu Thành. Lại có mấy tên rỗi việc sưu tầm ảnh Văn Tiếu Thành cùng Tiếu Dực chụp chung, còn có người nhàm chán so sánh tướng mạo ngũ quan của bọn họ, có người còn không chứng cớ nói rằng Tiếu Dực kỳ thật tên là Văn Dực, vì giữ bí mật, mới lấy chữ tên giữa của cha nó làm họ.

Điều bát quát nói mãi nói mãi , đoàn phim cũng quay xong đoạn ở Thụ Điếm,cảnh còn lại phải đi tới Ảnh Thị Thành quay nốt, cho nên có một ngày để rong chơi.

Văn Tiếu Thành, Tông Khang, Thẩm Thu Minh, Thời Mặc, Bành Đông Lai cùng Thôi Tiệp tụ cùng một chỗ ăn cơm.

Tông Khang cười đến bụng đều đau “Ha ha ha, Tiếu Dực là con trai anh , em thế nào lại không biết thế ?”

Văn Tiếu Thành buồn bực mà ăn bánh chuối đường caramel , không hồi ứng.

Bành Đông Lai nhún vai “Đây cũng không phải là tôi nói , tôi chỉ yêu cầu hủy bỏ tất cả những tin có quan hệ tới Thời Mặc thôi.”

“Tiếu Dực ba ba thật nhiều, đầu tiên là tôi, lại là anh, mấy ngày nữa không biết sẽ luân chuyển tới ai.” Thời Mặc rót rượu cho mình, thật vất vả mới được nghỉ, anh không say không về nha.

Thôi Tiệp vỗ lưng Thẩm Thu Minh, thiếu chút nữa đem đồ ăn trong miệng cậu phun ra “Nói không chừng là minh chủ.”

“Quản hắn khỉ gió là ai, đừng hướng trên người tôi nói là được rồi.” Văn Tiếu Thành lau khóe miệng, bắt lấy cánh tay Tông Khang “Mọi người ăn đi , chúng tôi no rồi , đi trước nhé.”

“Em không đi.” Tông Khang rút tay ra “Còn chưa chơi đủ, mọi người nếu ăn xong thì cùng đi hát KTV nhé !”

“Không được! Em kho han chưa đỡ đâu.”

“Vậy anh hát , đi thôi !”

Hai người tranh chấp nửa ngày, cuối cùng một chuyến sáu người ngồi ở trong KTV.

Văn Tiếu Thành mặt thối, Tông Khang từ trong túi móc ra cái gì đó nhét vào trong tay Văn Tiếu Thành, Văn Tiếu Thành không cần, lại trả lại cho hắn, hai người đẩy tới đẩy đi, Tông Khang hống nửa ngày mới thấy được hoà nhã, sau đó cầm lấy microphone hát vô cùng hăng say.

Thẩm Thu Minh tò mò ghé vào bên tai Thời Mặc , hỏi:“Tông Khang cho Văn Tiếu Thành cái gì?”

Thời Mặc nói:“Đường.”

“Hả?”

“Văn Tiếu Thành yêu đường như mạng.”

Thẩm Thu Minh líu lưỡi “Thật nhìn không ra.”

“Em nhìn không ra được cũng phải.” Đầu ngón tay kẹp lấy thuốc lá bị đốt cháy ra mùi vị thuốc lá nhàn nhạt phiêu phiêu , hợp cùng mùi rượu trên bờ môi Thời Mặc, chế thành mùi nước hoa độc nhất vô nhị của Thời Mặc, thấm vào ruột gan.

Thẩm Thu Minh không cách nào khống chế chính mình không ngửi nhiều vài lần.

Thời Mặc giơ tay lên, hẩy hẩy tàn thuốc lá đỏ lửa rơi vào không trung “Bọn họ là một đôi.”

Thẩm Thu Minh chấn động, ngồi thẳng lưng nhìn lại , Tông Khang một tay cầm microphone, một cánh tay khác đặt ở trên ghế sa lon, phản chống chính mình. Văn Tiếu Thành dùng tư thế không được tự nhiên , một tay bóc kẹo đường, một tay chế trụ cổ tay Tông Khang, không nỡ dịch chuyển ra.

Rõ ràng đã dựa vào cùng một chỗ, còn ngại chưa đủ, thật sự là ngọt ngào đến làm mù mắt người khác nha

Thời Mặc đột nhiên dán tới “Tựa như chúng ta đồng dạng.”

Hành vi thân mật hơn cũng đã làm rồi nhưng lại bởi vì một câu này mà thẹn thùng mặt đỏ tới mang tai, Thẩm Thu Minh quả thực không dám tin mình bây giờ, cậu xoa xoa mặt, một tay đẩy ra Thời Mặc “Muốn hát bài gì , em hát cho.”

“Lão nam hài a.” Thời Mặc nói “Anh , em, lão nam hài.”

Thôi Tiệp thổn thức nói:“Phi, minh chủ nhà tôi là lão nam hài, anh là lão nam nhân!”

Thời Mặc lắc đầu, trịnh trọng mà bổ sung:“Lão nam hài lão nam nhân.”

Thẩm Thu Minh quẫn bách , thật sự nghe không vô, chạy trốn tới trong góc tự hát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play