- Bình Nhi, dậy nào, đến giờ đi học rồi.

Khải Hoàng khẽ kéo chiếc mền ra khỏi đôi tay bé nhỏ đang cố níu kéo.

- Em muốn ngủ.

Khải Hoàng nhăn mặt, tay vẫn tiếp tục kéo con mèo nhỏ kia đang vẫn còn mơ màng.

- Anh đi một mình nhé?

- Ừ.

- Anh đi thiệt.

Mèo nhỏ chẳng đáp lại, cô bé kia vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đêm hôm qua. Giấc mơ có con mèo đen nào đó đã ôm cô vào lòng. Bình Nhi hai mắt vẫn nhắm nghiền, tránh ánh nắng nhảy múa trên khuôn mặt nhỏ xinh.

- Haizz, có bịch kẹo me mà chẳng biết cho ai bây giờ. Thôi đem giục cho đỡ nặng nhọc.

Khải Hoàng vờ thểu não, miệng phát ra từng lời nói mời gọi. Rồi anh vờ bước ra khỏi cửa phòng. Đúng như dự đoán, mèo nhỏ chồm phóc người dậy, hai mắt sáng trưng khi nghe đến hai từ “kẹo me”.

- Không, đừng giục. Cho em.

- Cho em ư? Cho cái người hay ngủ nướng như em tổ phí phạm.

- Không, không phí. Em không có ngủ nướng. Thật. Em nói thật.

Để chứng minh, con mèo nhỏ bật người dậy chạy vào phòng vệ sinh ngay lập tức. Khải Hoàng chỉ biết bật cười trước hành động ngốc nghếch của mèo nhỏ. Cái con người gì đâu dễ dụ thế không biết.

Mèo nhỏ bước ra vườn, mũi thút thít.

- Cảm sao?

- Chắc vậy.

Khải Hoàng vẻ lo lắng nhìn con mèo nhỏ cứ đưa tay lên quệt trên chiếc mũi đỏ ửng.

-Uống thuốc chưa?

-Rồi ạ.

-Ừ.

Khải Hoàng thôi không hỏi nữa vì thấy cô bé nhỏ chỉ bị cảm nhẹ, nhưng anh vẫn lo lắng nhìn lại con mèo nhỏ sau lưng.

Khoảng chừng mấy ngàn giây sau đó, chiếc đạp điện màu xám phóng vèo qua cổng lớn. Lao vút qua quán mì ổ có đám học sinh đang chen chúc bên lề, qua mấy chiếc xe máy đang bon bon chạy trên đường cao tốc.

Hôm nay, Khải Hoàng đèo mèo nhỏ đến trường bằng xe đạp điện. Anh muốn trở thành “học sinh” để có thể “sánh vai” với mèo nhỏ. Chỉ là tự dưng trở thành “thanh niên nghiêm túc” khiến Khải Hoàng không khỏi thắc mắc. Tại sao anh lại trở nên ngoan ngoãn đến thế?

Chiếc xe điện xám vút một cách vênh vang qua thầy giám thị với đôi mắt ngỡ ngàng, qua đám học sinh nhốn nháo với sự bất ngờ không thể tả.

- Ôi, điều kỳ lạ của thế kỷ sao?

- Khải Hoàng đi xe điện sao?

- Khó tin quá.

- Mắt kính tớ đâu rồi nhỉ?

Từng lời nói rầm rì với sự bất ngờ đến “tụt xông máu” vang lên. Ai nấy đều không khỏi hoang mang trước sự thay đổi của Khải Hoàng, anh vốn là “dân chơi” nay bỗng “lột xác” khiến bọn “dân thường” bất ngờ đến ngã ngửa.

Khải Hoàng nắm tay Bình Nhi bước qua bao sự dòm ngó, anh thấy mình bỗng yêu đời hẳn lên. Bước chân chậm rãi của Bình Nhi từ từ tăng tốc độ. Khải Hoàng đang kéo cô đi với tốc độ rất nhanh. Có lẽ anh muốn thoát khỏi cái “vòng” xăm soi này.

“Renggg”. Tiếng chuông báo tiết một vang lên mở đầu cho vài “thế kỷ” của những tiết học khô khan sắp đến.

- Các em lấy giấy ra kiểm tra 15 phút.

Cô giáo môn văn với xấp tài liệu trên tay bước vào. Chưa chào hỏi mà cô đã rào trước khiến đám học sinh nhốn nháo lên cả lên. Mặt đứa nào đứa nấy ánh vẻ hoang mang.

- Cô ơi, đừng cô ơi.

- Lúc khác được cô ơi.

- Cô ơi, cô có chuyện gì bực tức sao?

Cả bốn tổ đều nhốn nháo cả lên. Tiếng ồn ào, tiếng chửi rủa cất lời cay đắng. Tụi học sinh nó rủa đứa nào đã khiến cô tức giận. Vì hễ tức ai, cô lại “đổ” lên đầu tụi học sinh “ngoan ngoãn” này.

- IM.

Cô gõ mạnh đầu thước vào bàn gỗ.

-Tôi chưa thấy cái lớp nào như cái lớp này. Nếu không kiểm tra thì tôi cho Zero hết cả lớp nhé?

Cô “giận cá chém thớt chém luôn cả lớp” hét lên, đôi mắt ánh vẻ tức giận.

Đám học sinh chẳng dám ho he, lặng lẽ giật giấy trắng ở giữa vở rồi ai nấy cặm cụi viết tên họ.

Thấy đã yên, cô quay mặt lên bảng bắt đầu viết đề.

- Này, mi có học bài không hả?

Hồng Nhung khẽ hỏi Minh Hiếu.

- Mi nghĩ tao có học không?

- Chắc không.

- Chính xác.

Lần đầu tiên Hồng Nhung trả lời đúng câu hỏi của cô bạn “hoang dã” mà chẳng thấy vui tẹo nào. Thường thì Minh Hiếu lúc nào cũng vặn vẹo cô, chả bao giờ theo đúng dự đoán.

Minh Hiếu hết cách liền xoay xuống Bình Nhi.

- Mi có học không Nhi.

Bình Nhi đang khổ sở viết tên vào giấy, ngẩng mặt lên nhìn Minh Hiếu. Thấy khuôn mặt thểu não kia, cô bạn “hoang dã” chẳng buồn nghe lời đáp, quay lên an phận “giấy trắng” ngay và luôn.

Viên phấn trắng đang di chuyển trên bảng bỗng dừng lại.

- À, Bình Nhi. Em đến phòng giám thị có người cần gặp em đấy.

Cô “giận cá chém thớt chém luôn cả lớp” quay xuống, nói nhỏ nhẹ với Bình Nhi. Cô đang tạo điều kiện để Bình Nhi khỏi phải áp lực vì bài kiểm tra. Nhưng để cho cô bé nhỏ khỏi bị tự ti vì được phân biệt khác với các bạn đồng trang lứa nên tốt nhất cô cho Bình Nhi xuống phòng giám thị uống cốc nước rồi hẵng lên.

Bình Nhi vâng dạ ngoan ngoãn rồi rời khỏi lớp trước bao ánh mắt ghen tỵ. Nhưng chẳng ai cất tiếng, đám chúng nó cũng sợ Bình Nhi sẽ tổn thương nếu biết mình không giống những người khác.

- Điên thì làm bài kiểm tra gì được chứ.

Cô học sinh với đôi môi đỏ thẫm vang lên từng lời nói với sự uất hận. Thật may, cô bé nhỏ đã kịp bước ra khỏi lớp trước khi nghe câu nói cay độc kia.

***

- Em ra căn tin mua giúp thầy chai nước được không?

Thầy giám thị bối rối khi thấy Bình Nhi. Chỉ là nhà trường có dặn nếu có điều bất ổn sẽ kêu Bình Nhi xuống phòng giám thị, và thầy cứ việc sai bảo để cho cô bé nhỏ có việc làm. Vậy là thầy chẳng nghĩ ra được gì bèn sai cô bé nhỏ xuống căn tin mua nước.

Bình Nhi hơi thắc mắc nhưng rồi cô bé nhỏ cũng ngoan ngoãn chào thầy rồi ra căn tin. Bàn tay nhỏ khẽ quệt lên chiếc mũi vẫn còn đỏ ửng.

Tiếng ồn ào của đám học sinh học thể dục vang vọng cả căn tin. Đang là thời gian giải lao giữa giờ nên trông có vẻ đông đúc. Tiếng la ơi ới gọi dì bán hàng, tiếng hú hét gọi tên nhau, tiếng va chạm của những khay thức ăn vặt hòa vào nhau tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp, nhức đầu.

Bình Nhi ngơ ngác bước vào hàng chen lấn kia, cô bé nhỏ vẫn còn ngập ngừng, chẳng dám gồng mình lên để xông vào.

Đám học sinh với đồng phục thể dục vẫn nhốn nháo, la hét ầm ĩ. Chỉ có Bình Nhi vẫn lặng lẽ đứng mép cạnh đó. Cuối cùng, cô bé nhỏ cũng nắm chặt tay lại, hai vai gồng lên vẻ đã sẵng sàng để “chiến đấu”. Cô bé nhỏ có lẽ đã không con mất bình tĩnh như trước đây nữa. cô chẳng còn sợ sệt hay khóc lóc, chỉ có trái tim bé nhỏ đang cố gắng gượng qua nỗi sợ vô hình.

Tay, chân quơ qua quơ lại. Tất cả tạo thành mớ hỗn độn.

- Á.

Bình Nhi khẽ hét lên, có ai đó đã hất cánh tay trúng khuôn mặt cô. Có vẻ lực rất mạnh nên trên khuôn mặt trắng hồng kia lằn rõ vệt đỏ.

Bình Nhi chỉ kịp dưa tay lên vuốt vuốt vùng má đỏ ửng. Cô bé nhỏ tiếp tục len qua đám người một cách khổ sở.

Nhưng rồi…

Ào…

Một ly nước ngọt dâu tạt thẳng vào vạt áo trắng tinh kia. Từng làn nước lạnh lão len qua tế bào, đá cục còn rơi vào cả áo cô.

Bình Nhi bất động. Cơ thể nhỏ bé kia đang từ từ run lên. Vạt áo trắng đã nhuốm một màu hồng, chiếc váy đồng phục cứ thể bị từng giọt nước hồng rơi lả tả. Bình Nhi ngồi bệt xuống sàn nhà đầy bụi bẩn.

Cô bé nhỏ khẽ nhăn mặt và hắt xì một cái với lực rất mạnh do đám bụi dưới đất bay lên.

1 giây…

2 giây…

3 giây…

- Ôi, xem kìa, xem con điên kia kìa. Hahahaha.

-Hahaha, nước mũi kìa, hahaha.

- Sao nó ngồi im thế kia? Nó chẳng chịu lau đi cho rồi.

Từng câu hỏi châm chọc vang lên, tiếng rì rầm bàn tán, tiếng cười chế giễu cất lên khiến con mèo nhỏ nào đó ngồi co ro dưới đất càng run sợ hơn. Bình Nhi đúng là chỉ ngồi im. Cô bé nhỏ bây giờ chẳng biết phải làm gì. Cô khóc, từng tiếng nấc vang lên. Trên cánh mũi nhỏ xinh bây giờ đã có một loại dung dịch nhầy. Đúng như đám học sinh kia nói. Là nước mũi.

Cô bé nhỏ ánh vẻ hoang mang, đôi tay đưa lên quệt qua quệt lại nhưng “chúng” lại càng vương khắp mặt.

Đám nữ sinh thì chỉ trỏ chê bai, cười cợt nhìn cô bé nhỏ lau lau hàng nước mũi một cách ngốc nghếch. Còn đám nam sinh, bọn chúng đang cố “tia” vào bên trong lớp áo thấm đẫm nước kia.

Bình Nhi vẫn ngồi dưới sàn nhà mà khóc, cô mặc kệ bọn người đang bao quanh. Nói đúng hơn, bây giờ cô chẳng suy nghĩ được gì. Chỉ biết ngồi im và ngồi im. Hai dòng nước mắt mặn chát hòa vào nươc dâu ngọt ngào thấm đẫm áo trắng.

Bất chợt, đám đông tản ra. Tiếng rìm rầm nay còn to hơn.

- Bình Nhi, em sao thế?

Khải Hoàng bất ngờ khi thấy Bình Nhi đang ngồi bệt dưới sàn, áo ướt thấm đẫm vùng màu hồng. Anh tính ghé vào xem chuyện gì ai ngờ anh lại bắt gặp cảnh mèo nhỏ đang bị đám bạn kia châm chọc.

Khải Hoàng mặt tối sầm lại, đôi chân nhanh chóng tiến đến con mèo nhỏ đang ngồi ở kia.

Khải Hoàng cởi áo khoác ra và mặc vào cơ thể run run kia. Cứ như thể đó là hành động đã mặc định của tất cả các chàng trai trên thế giới sẽ làm nếu bắt gặp cô gái của mình đang ở trong trạng thái bất thường. Khải Hoàng cũng vậy, anh nhanh chóng đỡ vai mèo nhỏ đứng dậy. Vén mảng áo lau sạch khuôn mặt mèo nhỏ.

- Anh Hoàng, anh sao vậy? Sao phải vì con điên kia mà tự hạ thấp mình như vậy?

- Ôi… nhìn mà xem… mất mặt hotboy trường ta quá.

- Chẳng biết ảnh đang nghĩ gì.

- Tại sao vậy anh Hoàng, con điên kia là gì của anh chứ?

Khải Hoàng chỉ đang cố gắng dìu cô bé nhỏ ra khỏi đám đông nhưng có vẻ vẫn chẳng yên ổn. Anh đã cố kìm nén để không tát thẳng vào mặt cái đứa đã làm hại Bình Nhi của anh. Tiếc một điều, anh chẳng biết đó là kẻ nào.

Đám đông bắt đầu gào thét lên. Tiếng ai oán não nùng vang lên khi Khải Hoàng sắp bước ra khỏi căn tin.

Nhưng vẫn không thể ngăn những câu hỏi quá vô tư của đám học sinh trong trường.

- Anh ngốc quá vậy, Khải Hoàng?

Một cô học sinh với chiếc quần thể dục bó sát thét lên trong uất hận. có lẽ là một trong những thành viên hội “hâm mộ vẻ đẹp của Khải Hoàng”.

- Tại sao chứ?

Cô nữ sinh kia vẫn gặng hỏi, khuôn mặt lộ vẻ khổ sở. Cô đã đơn phương anh từ hồi mới vào trường vậy mà giờ đây anh đang bảo vệ cô gái khác. Trái tim cô khẽ nhói đau.

Khải Hoàng chỉ nhếch mép, đôi mắt ánh vẻ kiêu ngạo.

- Vì cô ấy là vợ tôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play