Nhưng chỉ là “người ta” nói. Lời đồn bao giờ cũng là lời vô căn cứ, đa số đều không phải là sự thật.
Nhưng ở đây, nó chỉ đúng một phần.
Trong một căn nhà nhỏ trên con phố hẹp, có một cô gái mười bảy tuổi đang ngồi tựa mình vào thành cửa sổ, đôi mắt vô hồn nhìn ra ngoài giàn hoa giấy trước mắt. Đôi mắt lim dim vẻ hờ hững cứ nhìn vào một điểm vô định trong không trung, chẳng có vẻ gì là muốn lay chuyển. Trông cô thật buồn rầu.
Bình Nhi, một cô gái có mái tóc dài xõa đến tận chân váy trên gối, tóc đen như gỗ mun. Đôi mắt long lanh với hàng mi dài quyến rũ. Môi chúm chím như cánh hoa đào vương trên khuôn mặt nhỏ xinh ấy. Làn da trắng khiến hai má lúc nào cũng ửng đỏ. Nhìn tổng thể, cô như nàng công chúa bước ra từ chuyện cổ tích.
Nhưng sẽ không có gì đáng nói nếu cô không mắc căn bệnh trầm cảm quái ác. Căn bệnh khiến tuổi thanh xuân của cô dường như chẳng còn tốt đẹp nữa.
Trong xóm, ai cũng bàn tán về Bình Nhi. Giống như đã nói, họ cho rằng cô bị điên. Căn cứ vào đâu chứ?
Bình Nhi ngồi nói chuyện một mình. Cô điên.
Bình Nhi luôn tự nhận mình là con chuột nhỏ, cô sợ những chú mèo đi lang thang quanh sân nhà. Cô điên.
Bình Nhi vẫn nhìn ra giàn hoa giấy, chẳng có phản ứng gì trước câu nói của bà. Đầu óc cô bây giờ chỉ nghĩ đến hoa giấy. Hoa giấy thật mỏng manh, chỉ một cơn gió lùa qua thôi, mà nó đã phải bỏ cuộc để theo cơn gió ấy. Hoa giấy thật yếu đuối. Hoa giấy muốn theo cùng cơn gió để có thể dựa dẫm vào gió. Nhưng cơn gió ấy đi qua, chỉ còn lại hoa giấy nằm trơ trọi dưới sân nhà.
Bình Nhi cũng vậy, cô đã mãi mê chạy theo cơn gió mà đã quên mất rồi cuối cùng, gió cũng sẽ rời xa cô. Chỉ còn lại mình cô trên cái cõi đời này.
Bà ngập ngừng trong giây lát rồi bỏ đi. Bà biết, bây giờ có nói thế nào, con bé cũng chỉ là một con người vô hồn, con bé sẽ chẳng hiểu được điều gì sẽ đến với nó. Cô bé thật tội nghiệp.
Bình Nhi khẽ vuốt mái tóc, môi nở một nụ cười nhẹ. Chẳng ai biết cô đang nghĩ gì.
***
Trước cổng của một tòa biệt thự xa hoa, có một cô bé nhỏ cứ đứng bần thần trước cửa, trên tay xách chiếc túi đồ mà trước đó một người phụ nữ đã đưa. Người phụ nữ đã bỏ đi ngay, để mình cô gái ở lại.
Bình Nhi có chút lo lắng. Cô theo mẹ đến đây mà bây giờ bà đã bỏ đi mất. Nhìn ngang nhìn dọc vẫn chẳng thấy có ai để nhờ vả đưa cô về lại nhà. Cô đành ôm nỗi thất vọng, đặt chiếc túi đồ xuống đất, lưng tựa vào thành cửa, hai đầu gối co lại, đầu chui vào hai cánh tay đang đặt trên gối. Cô khóc, tiếng khóc thút thít vang ra xa. Bình Nhi bây giờ rất sợ hãi, cô không biết phải làm như thế nào. Nước mắt thấm đẫm vào chiếc váy trắng. Như một con mèo nhỏ sợ hãi, cơ thể run lên theo từng tiếng nấc.
Có tiếng động cơ từ xa vọng lại. Cô bé nhỏ ngước đầu lên, mắt vẫn còn thấm đẫm lệ. Cô đang mong chờ một ai đó có thể giúp cô. Đôi mắt ánh lên niềm hy vọng.
Theo như lời mẹ dặn, cô chỉ cần vào và ngồi trên sô pha, sẽ có người ra đón. Nhưng cô chờ mãi, chờ mãi, chẳng có bất cứ một ai. Kể cả người con trai vừa chạy môtô vừa nãy.
Cơn buồn ngủ ập đến, Bình Nhi ngáp nhẹ một tiếng, cơ thể cứ thế nằm trườn xuống ghế sô pha. Chiếc váy trắng xõa dần theo tư thế nằm. Đôi mắt long lanh từ từ nhắm lại, hai hàng mi khẽ rung rinh rồi chìm đắm trong một giấc mơ đẹp nào đó. Có lẽ cô đã quá mệt mõi.
Một bóng người đứng chặn ngang ánh sáng đang chiếu thẳng vào người con gái đang ngủ say. Ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại chuyển thành u ám. Bóng người bỏ đi, để lại cô bé nhỏ đang nằm mê man với giấc mơ nào đó. Khuân miệng khẽ nhếch, vang lên giọng thều thào:
- Em là ai? Mèo con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT