Đột nhiên, ba người cũng rơi vào trong ký ức năm xưa, nhớ lại khoảng thời gian lúc mới lớn, cô trải qua những trận oanh oanh liệt liệt kia, cuối cùng lại vì tiếc nuối đau khổ kết thúc tình yêu. . . . . .

*********

Năm năm trước.

Năm đó, cô hai mươi mốt tuổi, anh hai mươi lăm tuổi.

"Tử Tự, đây là bảng thời gian nghỉ tháng sau, cô điền đi, lát nữa tôi tới lấy."

"Được, cám ơn." Nhận lấy bảng thời gian nghỉ từ trên tay đồng nghiệp Từ Giang Tử Tự đặt qua một bên, trước tiên xử lý xong công việc trên tay, sau đó mới cầm bảng thời gian nghỉ, nhìn thấy đa số đồng nghiệp đều đã điền xong ngày nghỉ, thời gian nghỉ cô có thể lựa chọn cũng không nhiều.

Cô làm bán thời gian ở câu lạc bộ thể hình cao cấp này đã ba tháng, mỗi tháng chỉ cho nghỉ sáu ngày, nhưng vào ngày thứ bảy, chủ nhật chỉ một người có thể nghỉ, thời gian còn lại có thể cho hai người nghỉ.

Cô nhắm mắt nhìn danh sách, suy tư, chọn sáu ngày, sau khi điền xong ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện có một người thanh niên trẻ tuổi đứng trước quầy.

Cô nở một nụ cười lịch sự và hỏi: "Cam tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?" Cô biết anh ta họ Cam, thứ ba hàng tuần, thời gian cố định vào buổi tối khoảng 6 giờ 30 phút tới câu lạc bộ thể hiện vận động hai giờ đồng hồ.

Anh có một gương mặt đẹp trai tuấn tú chói mắt, hợp với dáng người cao lớn tráng kiện, trong câu lạc bộ không ít các cô gái và đồng nghiệp nữ đều rất thích anh ta, nghe nói có mấy vị khách nữ, khi anh ta tập thể dục thì mượn cớ đến gần anh ta, tuy nhiên đều gặp lúng túng khi bị cự tuyệt.

Cô còn nhớ rõ ngày hôm qua Tiểu Mỹ nói với cô như thế──

"Tử Tự, cậu biết anh ấy nói gì với cô gái kia không?" Tiểu Mỹ là của fan trung thành của anh ta, mỗi lần vừa nhắc tới Cam Nhĩ Khiêm, vẻ mặt liền say đắm.

"Không biết." Thấy vẻ mặt cô ấy phấn khởi sùng bái, mặc dù mình không cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn thuận miệng tiếp lời, "Anh ta nói cái gì?"

"Anh ấy nói, " Tiểu Mỹ vui vẻ bắt chước vẻ mặt của Cam Nhĩ Khiêm lúc đó, bày ra vẻ mặt lãnh khốc, lạnh lùng mở miệng, "Cút ngay cho tôi, đừng làm phiền tôi. Thế nào, anh ấy rất ngầu đúng không?"

"Ừ." Giang Tử Tự mơ hồ gật đầu.

"Không muốn liền trực tiếp cự tuyệt, tớ ngưỡng mộ người đàn ông này, có cá tính tốt." Vẻ mặt Tiểu Mỹ ngưỡng mộ nói.

Là rất có cá tính, nhưng lại cũng rất đả thương người. Chỉ là không muốn hủy hoạihào hứng của Tiểu Mỹ, Giang Tử Tự chỉ nghĩ như vậy trong lòng, cũng không hề nói ra.Bởi vì cô hiểu rất rõ Tiểu Mỹ đang cực kỳ đam mêCam Nhĩ Khiêm, nói ra những lời này sẽ chỉ làm cô ấy không vui mà thôi.

Thật ra thì Tiểu Mỹ đã có bạn trai hai năm nay, đối với Cam Nhĩ Khiêm, cô ấy sùng bái anh ta như sùng bái thần tượng, thật sự cũng không vọng tưởng tiến thêm một bước với anh ta.

Đứng ở trước quầy, đôi mắt sắc bén của Cam Nhĩ Khiêm nhìn chằm chằm chân mày của cô, nói một câu, "Bảy giờ tối thứ năm, đến cửa câu lạc bộ, tôi tới đón cô đi ăn tối."

Giây tiếp theo cô choáng váng, mất một chút thời gian mới hiểu được ý của anh.

"Á, cái đó, Cam tiên sinh. . . . . ." Đang muốn mở miệng từ chối, chỉ thấy anh ta nói xong liền đi vào bên trong, cũng không đợi câu trả lời của cô, giống như cô hoàn toàn không thể nào từ chối anh ta.

Giang Tử Tự nhẹ chau mày, càm thấy lời mời này thật khó hiểu.

Có phải cô hiểu lầm hay không? Cô nghi ngờ thầm nghĩ.

Bởi vì trước đây, mặc dù hội nghị thường xuyên gặp anh ta, nhưng giữa hai người cũng không nói chuyện với nhau bao nhiêu lần, anh ta đột nhiên hẹn cô ăn cơm cùng nhau, nghĩ thế nào đều cảm thấy cảm giác có chút kỳ lạ.

Nghĩ tới thái độ mới vừa rồi của anh ta, nói hẹn cô, nhưng không khác ra lệnh. Sau một hồi suy nghĩ, Giang Tử Tự liền quyết định ngày đó sẽ không đến nơi hẹn, bởi vì từ đầu tới cuối cô đều không đồng ý với anh ta cái gì.

Tiểu Mỹ đi về tới, nhìn thấy cô đã điền xong ngày nghỉ rồi, lấy từ trên tay cô nhìn xem.

"Tử Tự, sao cậu nghỉ thứ năm?"

"Ngày đó tương đối ít người nghỉ." Cô là người cuối cùng điền đơn, có thể lựa chọn cũng không nhiều.

"A, đúng rồi, mới vừa rồi tớ nhìn thấy giống như Cam Nhĩ Khiêm đứng đây nói gì đó với cậu, anh ấy nói gì thế?" Tiểu Mỹ mở một mắt tò mò hỏi.

"Không có gì, chỉ là chào hỏi mà thôi." Không phải nghĩ cố ý giấu giếm, mà là chuyện như vậy nếu nói cho cô ấy biết, với tính của Tiểu Mỹ, không bao lâu toàn bộ mọi người trong câu lạc bộ này sẽ biết chuyện, nhưng mà mình không thích trở thành nhân vật chính trong câu chuyện này..

"Anh ấy lại có thể chào hỏi với cậu, ồ!" Vẻ mặt Tiểu Mỹ hâm mộ. Mỗi lần cô chào hỏi anh ấy, anh ấy cũng chỉ liếc cô một cái mà thôi, thậm chí một câu hello (xin chào) cũng không có.

Giang Tử Tự cười một cái nói: "Có thể hôm nay tâm tình của anh ta tốt thôi."

"Ừ, hình như là vậy, vừa rồi tớ nhìn thấy khóe miệng anh ấy nhếch lên, bộ dạng giống như đang cười, không biết là có chuyện gì vui?"

". . . . . ." Một ý nghĩ thoáng qua, Giang Tử Tự chợt bật cười lắc tay. Làm sao có thể anh ta sẽ bởi vì hẹn cô ăn cơm mà tâm trạng cảm thấy vui vẻ chứ? Cô quá đề cao bản thân mình.

Tiếng chuông vang lên, cô nhận điện thoại, dùng giọng nói trong trẻo nói vào micro : "Ngài khỏe, đây là câu lạc bộ tập thể hình Lục Dã, xin hỏi có thể giúp ngài chuyện gì?"

Thấy cô đang bận, Tiểu Mỹ xoay người rời đi.

Tiếp bắt đầu bận rộn, Giang Tử Tự rất nhanh liền quẳng chuyện Cam Nhĩ Khiêm ra sau đầu.

Mãi cho đến tối thứ năm, đột nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại tràn đầy tức giận, lúc này cô mới nhớ tới ──

*********

"Cô ở đó làm gì?Tại sao lại không đến?"

Từ trong microphone truyền tới giọng nói hung dữ, khiến Giang Tử Tự ngẩn người một chút, lúc này mới nhớ lại chủ nhân giọng nói này là ai.

"Cam tiên sinh, tôi cũng không đồng ý với ngài cái gì." Cô bình tĩnh giải thích. Thầm nghĩ phải hẳn là người ở câu lạc bộ cho anh ta số điện thoại của cô, hy vọng chuyện này sẽ không dẫn tới tin đồn nhảm nhí tại câu lạc bộ.

"Cô nói cái gì? !" Nghe được lời của cô..., Cam Nhĩ Khiêm tức điên, khó có được anh chủ động mời phụ nữ, cô lại dám cho anh thả bồ câu.

"Ngày đó anh nói xong những lời kia, cũng không hỏi ý kiến của tôi liền rời đi, tôi không kịp từ chối anh.."

Anh tức giận đến cắn răng nghiến lợi, "Như vậy tại sao ngày hôm qua cô thấy tôi lại không nói gì?"

"Thật xin lỗi, sau đó tôi lại quên chuyện này mất."

"Cô, quên, rồi ? !" Mặt anh tức giận sa sầm, không thể tin được người phụ nữ này thế nhưng không thèm đếm xỉa đến anh.

"Xin hỏi Cam tiên sinh, tại sao đột nhiên ngài lại hẹn tôi? Có chuyện gì không?" Nghe được chỉ sợ anh bị chọc tức, nhưng giọng cô vẫn rất bình tĩnh hỏi.

“Chuyện gì?"Giang Tử Tự, cô là đang giả ngu cho tôi nhìn sao?" Lời của anh từ trong kẽ răng bật ra.

"Thật là tôi không biết." Cô hỏi hết sức khiêm tốn.

"Cái người phụ nữ này!" Cô lại còn nói không hiểu tại sao anh hẹn cô, anh đã hẹn cô ăn cơm, đương nhiên là bởi vì đối với cô. . . . . . Cam Nhĩ Khiêm giận đến mức đấm một quyền xuống vách tường.

"Này,này. . . . . ." Giang Tử Tự buồn bực nhìn điện thoại bị ngắt.

Thật sự là cô không hiểu vì sao đột nhiên anh ta lại hẹn cô, nên anh ta tức giận như vậy sao? Còn tức giận cúp điện thoại.

Lúc vẻ mặt Giang Tử Tự không hiểu thì một nơi khác Cam Nhĩ Khiêm nổi giậnnắm chặt điện thoại màu bạc trong tay.

"Đáng chết, cô dáng làm bộ làm tịch với tôi, lần sau nếu tôi lại hẹn cô, tôi cũng. . . . . ." Vốn là bật thốt muốn nói lên anh không phải họ Cam, nhưng lời đến bên môi, lại cứng rắn nuốt xuống.

Anh kinh ngạc thế nhưng mình lại không có tiền đồ như vậy, lại còn nghĩ sẽ cho cô thêm một cơ hội thứ hai.

Thật ra thì sở dĩ anh chú ý đến Giang Tử Tự, cũng không phải ở câu lạc bộ tập thể hình Lục Dã, mà là lúc cô đang đi học đại học T, đồng thời cũng là trường học cũ của anh.

Ba tháng trước, đại học T tổ chức một loạt tọa đàm, mời một vài cựu sinh viên xuất sắc về, chia sẻ kinh ngiệm mình kinh doanh hoặc làm việc cho đàn em khóa sau, ngày đó anh cũng được mời, mời tham gia một cuộc tọa đàm trong đó.

Bởi vì trước thời gian đi tới trường, anh liền đi dạo trong trường một chút.

Đi gần tới trước phòng thương mại kia, nhìn thấy ba cô gái vẻ mặt không tốt chặn một người đang cúi đầu, cô gái vừ đi vừa nhìn cuốn sách trong tay.

"Các chị có chuyện gì sao?" Từ trong quyển sách cô ngẩng đầu lên.

"Giang Tử Tự, cô không biết xấu hổ nhỉ, lại dám đi quyền rũ bạn trai của Nhân Cầm!" Cô gái chặn ở bên trái cô vừa mở miệng, liện khinh bỉ giận dữ mắng.

Đột nhiên đối mặt bị chỉ trích,Giang Tử Tự không nhanh không chậm lắc đầu phủ nhận.

"Tôi chưa từng làm chuyện như vậy, không biết vì sao các chị nói như vậy?"

Cô gái chặn cô ở phía bên phải nghe vậy, giọng the thé chất vấn nói: "Cô còn dám nói nhiều! Có người nói, ngày hôm qua thấy cô ngồi ăn cơm chung với bạn trai Nhan Cầm, có chuyện này không?"

Cho dù đối phương quát ép hỏi, Giang Tử Tự vẫn như cũ không chút hoang mang thong thả ung dung trả lời.

"Các chị có logic suy nghĩ thật có chút kỳ quái, hai người ngồi ăn cơm chung liền coi như là có cái gì đó mập mờ sao? Như vậy lần trước tôi thấy chị cùng một cậu học khóa sau sóng vai đi với nhau, chẳng lẽ hai người đã xảy ra quan hệ cực kỳ gần gũi"

"Giang Tử Tự, cô dám nói hưu nói vượn!" Cô gái kia tưc giận đến lông mày nhíu lại trợn mắt.

"Tôi chỉ suy luận theo logic của chị, " thấy vẻ mặt cô ta tức giận đến độ muốn cắn người, Giang Tử Tự cười một cái nói: "Đàn chị cũng cảm thấy nói như vậy rất không hợp lý chứ?"

Trần Nhân Cầm lúc này mới chậm rãi mở miệng, "Chính tai tôi nghe thấy anh ấy nói mấy lần, anh ấy thích cô, cô dám nói giữa anh ấy và cô thật không có gì không??"

Giang Tử Tự mỉm cười hỏi ngược lại: "Tôi cũng vậy chính tai nghe vào, còn có trong trường học rất nhiều nam sinh, đều rất thích người tài như chị, chẳng lẽ giữa chị và bọn họ cũng có cái gì đúng không?"

Lông mày Trần Nhân Cầm nhíu nhẹ, rồi lại không cách nào tức giận cô, bởi vì trong lời cô nói nghe cũng không có ý gièm pha.

"Kia làm sao có thể, Giang Tử Tự, cô ít nói lung tung." Cô gái bên trái bất bình thay cho bạn tốt.

"Không sai, là không thể nào. Vậy các cô nói làm sao tôi có thể chỉ bằng học trưởng Tạ nói qua thích tôi ..., liền hoài nghi giữa chúng tôi có cái gì?" Nhìn một vòng thấy sắc mặt ba người không tốt, Giang Tử Tự ung dung rồi nói tiếp: "Lại nói, ngày đó chúng tôi sở dĩ cùng nhay ăn cơm là bởi vì trong phòng lúc đó đông người, chỉ còn lại một bàn ăn chỗ tôi là còn trống chỗ một chỗ, học trưởng tạ không thể làm gì khác hơn là ngồi vào bên này, cũng không phải chúng tôi có hẹn."

"Ai biết có phải cô đang nói dối gạt người hay không?" Cô gái bên phải cô chất Phía vấn.

"Tôi nói dối hay không rất dễ dàng có thể tra được, các chị có thể đi hỏi thăm những người ăn cơm trong phòng ăn trưa đó, có thể biết được mà." Trong nháy mắt ánh mắt cô nhìn Trần Nhân Cầm, trên mặt mang theo vẻ quan tâm, hỏi thăm: "Đàn chị, chị và học trưởng tạ cãi nhau phải không?"

"Làm sao cô biết?"

"Bởi vì ngày đó học trưởng Tạ hỏi tôi, có phải cho dù không phải lỗi của mình, con trai cũng nên cúi đâu nói xin lỗi bạn gái mới có thể vui vẻ không?"

"Anh ấy thật sự nói như vậy?" Sắc mặt Trần Nhân Cầm thay đổi.

"Ừ." Giang Tử Tự hơi gật đầu, thành thật nói ra ý nghĩ của mình, "Đàn chị, nếu như nói đối phương bắt cá hai tay, vậy thì không đáng tha thứ, bởi vì loại này, đã có một lần sẽ có lần thứ hai, rât khó bỏ được, nhưng nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ, thật sự không cần quá so đo ai đúng ai sai, vậy đối với tình cảm của hai người rất đau đớn."

Thật ra thì coi như học trưởng chưa nói rõ ràng, từ ngày đó cô cũng có thể hơi đoán ra được xảy ra chuyện gì, đại khái là hai người cãi nhau, cô gái yêu cầu người con trai xin lỗi, người con trai cho là mình không sai nên không chịu hạ mình.

Chẳng qua là không ngờ lúc đó, bởi vì bữa cơm này, cô lại thành người thứ ba, tự dưng bị cuốn vào giữa hai nguời này.

"Không ngờ người kia mở miệng lại ngay thẳng phân tích." Cô gái bên trái lạnh lùng mỉa mai.

"A, chuyện cũng không phải xảy ra với cô, cô nói thật nhẹ nhàng." Cô gái phía bênphải cũng phụ họa.

Trần Nhân Cầm sâu sắc liếc nhìn cô một cái, sau khi khẽ vuốt cằm, nói với hai ngườibạn.

"Chúng ta đi thôi."

Sau khi ba người rời đi, Giang Tử Tự tiếp tục cúi đầu đọc sách, giống như mới vừa rồi cũng không có chuyện gì xảy ra.

Thần thái cô ấy bình tĩnh và tự nhiên, cô để lại ấn tượng rất sâu sắc với Cam Nhĩ Khiêm, @dlqd.com sau này lại phát hiện cô làm trong câu lạc bộ thể hình Lục Dã, không khỏi chú ý tới cô.

Càng chú ý côg, càng phát giác cô giống như hoa quế ngọt ngào, mặc dù nhan sắc không quá xuất sắc, lại tản mác ra một mùi thơm mê người, làm anh không tự chủ được bị cô hấp dẫn.

Anh đã từng nghĩ kiềm chế cảm giác rung động lại, nhưng mà sau ba tháng đè nén, cảm giác đó cũng không biến mất, vì vậy anh quyết định lựa chọn hành động.

Không ngờ lần đầu tiên hẹn cô, vậy mà cô lại để anh thả bồ câu, người phụ nữ không biết tốt xấu này!

Đứng ở cửa câu lạc bộ tập thể hình Lục Dã, gương mặt đẹp trai của Cam Nhĩ Khiêm cau có khẽ nguyền rủa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play