*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Lavender – Blue
Bây giờ anh có thể hiểu tâm tình của Nhĩ Toàn lúc bị mẹ ép buộc mặc lễ phục do bà thiết kế, thật sự làm anh choáng váng.
Và cuộc gặp gỡ của anh còn bi thảm nhiều hơn gấp mấy lần so với Nhĩ Toàn, bộ lễ phục của Nhĩ Toàn do mẹ thiết kế mặc vào chỉ giống như cây thông Noel mà thôi, còn của anh...... Giờ phút này Cam Nhĩ Khiêm thật sự chỉ muốn nguyền rủa oán than. Tại sao anh lại là con trai của người phụ nữ này?
Hãy cho anh một đám cưới bình thường!
Không, chờ một chút, có lẽ bây giờ anh có thể dẫn vợ chạy trốn còn kịp.
Thấy có người không ngừng vẫy tay với mình, Giang Tử Tự buồn bực chỉ vào mũi của mình.
"Cô tìm tôi à?" Không phải cô chê bai, mặc dù cô chưa từng có thành kiến với ai về diện mạo của họ, nhưng người phụ nữ trước mặt thật vô cùng...... Làm cho người ta muốn thở dài.
Thân hình cao lớn vạm vỡ có thể nhét vào trong chiếc váy trắng, trông thât buồn cười, trên đầu cô ấy đội sa rê màu trắng, mặc thì trang điểm, kỳ dị đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến má mì chuyên lừa gạt con nít.
Cô bước chầm chậm tới chỗ người phụ nữ kỳ lạ, đột nhiên cô bị một đôi tay kéo mình.
"Cô muốn làm gì? Buông tôi ra!" Sức của cô ta mạnh đến nỗi khiến cho Giang Tử Tự giật mình.
"Em không cần nói em không nhận ra anh là ai?" Cô gái mặc lễ phục màu trắng cắn răng nghiến lợi mở miệng, giọng nói như giọng của một
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT