-Trẫm bảo ngươi cút đi ! Trẫm không muốn nghe thêm bất cứ lời nào của ngươi nữa.
Có vẻ như Dạ Hàn có ý định từ trước, chỉ là chưa có cơ hội mà thôi.
Hắn giằng ra khỏi Tố Liên, ánh mắt dữ dằn lướt qua nữ nhân đang cúi rạp dưới chân, dừng lại nơi trước cửa. Mộc Hoan không biết từ đâu xuất hiện, bình thản tiến đến cạnh Tố Liên.
-Nể tình cứu mạng, trẫm cho ngươi một con đường sống duy nhất. Chính là rời khỏi Thuỷ Kính cung, từ bỏ danh phận Nhạc Tiệp dư và trở lại căn nhà tre trên núi.
Nhạc Tố Liên rụng rời cả chân tay, đôi mắt đầy phẫn nộ và bi ai nhìn hắn như muốn được cứu rỗi.
Sao có thể nói đuổi là đuổi chứ?!
Nhạc Tố Liên không quan tâm đến tên thị vệ đang sẵn sàng chờ lệnh tống khứ mình đi, nàng ta dùng hết sức đẩy Mộc Hoan ra xa, lết lết bằng hai đầu gối tiến đến ôm chặt lấy chân Dạ Hàn:
-Hoàng thượng không thể đuổi tiểu Liên đi như thế được ! Người quên rằng tiểu Liên đã cứu Người từ Quỷ môn đó sao?! Hoàng thượng, tiểu Liên không thể đi.
-Chính vì chưa quên ơn nên mới tha mạng cho ngươi. Mộc Hoan, đưa Nhạc Tố Liên đi.
Mộc Hoan chỉ chờ có vậy. Hai cánh tay to khoẻ cầm lấy tay Tố Liên ngoặt ra sau lưng, thúc cho đứng thẳng dậy rồi lôi xềnh xệch ra ngoài. Nàng ta nhất quyết bất tuân, cứ nằm rạp xuống đất khóc lóc nài nỉ như trẻ con ăn vạ. Chân tay thì khua khoắng chống trả Mộc Hoan.
Đôi mắt nổi tia máu, nước mắt lã chã đầm đìa khuôn mặt:
-Tiểu Liên không muốn rời xa Hoàng thượng. Tiểu Liên muốn ở lại !!! Muốn ở bên cạnh Hoàng thượng !!!
Trác Dạ Hàn không mảy may xúc động. Nếu nói trắng ra, sự thay đổi đến chóng mặt của người này đã làm cho suy nghĩ và tình cảm của Dạ Hàn không còn nguyên vẹn như lần đầu mới gặp.
Chốn hoàng cung đã nhuộm màu tâm hồn không vướng bụi trần của Nhạc Tố Liên. Từ một nữ thần y hiền lành, ngày ngày chỉ biết hái thuốc cứu người; nay đã trở thành Nhạc Tiệp dư mù quáng chỉ biết ghen ghét, đố kỵ nhanh đến không tưởng.
Trong vòng có mấy tháng, hắn đã được chứng kiến toàn bộ quá trình thay đổi của một con người. Vẫn vẻ ngoài yêu kiều đến nao lòng nhưng tâm hồn thì đang mục rỗng từng ngày.
Trác Dạ Hàn nghĩ rằng, đem nàng ta từ hoàng cung đầy rẫy xấu xa trở về cuộc sống thanh bình trước kia cũng là một cách trả ơn.
-Nếu Hoàng thượng đổi ý, tiểu Liên sẽ nói cho Hoàng thượng nghe bí mật của Hạ Hiền phi !!!
Nhạc Tố Liên lúc ấy không còn rõ phải trái, buột miệng nói ra trong tuyệt vọng.
Đúng như dự đoán, Dạ Hàn nghe thấy ba chữ "Hạ Hiền phi" liền ra lệnh cho Mộc Hoan dừng tay, mặc dù khuôn mặt vẫn còn hiện rõ ý nghi ngờ.
Nhạc Tố Liên lồm cồm bò dậy, chạy đến chỗ Dạ Hàn như sợ bị Mộc Hoan lôi đi lần nữa vậy. Nàng ta vừa nói vừa thở hổn hển:-Hoàng thượng, Hạ Hiền phi hồng hạnh vượt tường, qua lại với nam nhân khác ở điện Cẩm Ngọc.
Lời vừa thốt ra đã khiến cả Mộc Hoan và Trác Dạ Hàn đứng hình. Mộc Hoan biết không nên ở lại, tự động ra ngoài đóng cửa lại.
Bàn tay Dạ Hàn run rẩy, vô thức nắm chặt:
-Cái gì? Không được nói nhảm !!!
-Hoàng thượng phải tin tiểu Liên. Rõ ràng hai người bọn họ tìm đến nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Lần tiểu Liên bắt gặp, nam nhân kia còn tặng quà cho Hạ Hiền phi nữa.
Trác Dạ Hàn chết cũng không dám tin có ngày lại nghe tin Diễm Cơ của hắn dan díu với nam nhân khác.
Hắn không tin, cũng không dám tin.
Người đó là nàng cơ mà. Sao có thể như thế được?
Như hiểu tâm lí của Trác Dạ Hàn, Tố Liên không ngần ngại nói thẳng. Đã đâm lao thì phải theo lao.
-Nam nhân đó chính là người rất gần gũi với Hoàng thượng: Nhị Vương gia Trác Vũ Hạo.
Không giống như những gì Nhạc Tố Liên tưởng tượng, Dạ Hàn vẫn im lặng không nói lời nào, khuôn mặt cũng không có chút biểu cảm gì.
-Nhạc Tố Liên, ngươi đã nói chuyện này cho ai chưa?
-Tiểu Liên không dám làm càn.
Mặt hắn đanh lại:
-Vậy càng có lí do để ngươi rời khỏi đây. Mộc Hoan !
-Hoàng thượng, chẳng phải Người đã nói sẽ tha cho tiểu Liên rồi sao?
-Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trở về nhà, bất cứ yêu cầu gì trẫm cũng có thể đáp ứng ngươi. Tiền bạc, gấm vóc, lương thực,...mọi thứ trong khả năng.
-Không cần. Tiểu Liên không cần. Tiểu Liên chỉ muốn ở đây. Không cần ở Thuỷ Kính cung, không cần được gọi là Nhạc Tiệp dư, tiểu Liên chỉ cần ở cùng Hoàng thượng thôi.
Nhạc Tố Liên gần như hoá điên. Nàng ta la hét ầm ĩ, tóc tai xù ra, lớp phấn theo nước mắt trôi để lại khuôn mặt đầy những vết loang lổ.
Trác Dạ Hàn sợ đêm khuya mọi người sẽ nghe thấy, lập tức dùng tay thúc ngang cổ Tố Liên khiến nàng ta bất tỉnh tại chỗ.
-Hoàng thượng, xử lí thế nào đây?
Nhạc Tố Liên khi tỉnh dậy phát hiện mình bị bịt hai mắt, tay trói sau lưng. Dù không thấy gì ngoài một màu đen nhưng cái mũi vẫn cảm nhận được mùi ẩm mốc và đôi tai vẫn nghe được tiếng những con mọt gặm nhấm lạo xạo.
Bỗng có tiếng thở dài của ai đó. Rồi lại tiếng đôi dép cói loạt soạt cọ xuống nền đất ướt.
Trác Diễm Cơ mơ thấy ác mộng, mồ hôi mướt ra như tắm.
Nàng choàng tỉnh.
Ngoài trời vẫn còn tối om. Yên tĩnh kì lạ. Chỉ còn hơi thở dồn dập ngắt quãng từ sau tấm rèm hoa.
-Hiền phi tối qua lại mất ngủ nữa ư?Ngày nào Hoàng thượng không đến y như rằng nương nương lại gặp ác mộng.
Trác Diễm Cơ mệt mỏi ngả người lên ghế dài, một tay chống đầu, tay kia day day thái dương. Nửa đêm bỗng thức giấc, nàng không tài nào ngủ lại được, đã dậy từ rất sớm tưới cây. Vận động xong tưởng bớt uể oải, ai ngờ lại càng mệt hơn.
Trác Diễm Cơ nhăn mặt. Cái cảm giác lo lắng và bồn chồn đeo đuổi nàng suốt từ qua đến giờ, tim đập nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.
Nàng tự hỏi đã xảy ra chuyện gì?
Đầu Diễm Cơ đột nhiên nhói lên. Cơn đau kéo đến dữ dội. Nàng đau đến gập cả người, hai tay ôm cái đầu tưởng chừng sắp nổ tung ghì xuống, răng nghiến kèn kẹt. Trước mắt tối sầm như trời sập, nàng ngã khỏi ghế.
-Nương nương !!!
Điện Cẩm Ngọc truyền thái y.
Diễm Cơ nằm mê man trên giường, đổ mồ hôi đầm đìa và làn da thì tái nhợt xanh xao. Thái y vừa bước đến cửa đã bị cảnh tượng này doạ một phen hú hồn, tưởng khoảng cách giữa sự sống và cái chết của nàng chỉ là một cái nháy mắt. Lão nhanh chóng châm cứu vào mấy huyệt vị, kích thích nàng hồi tỉnh.
May mắn thay, cuối cùng hai mí mắt nàng cũng chậm chạp kéo lên.
-Nương nương tỉnh rồi chứ? Có nhìn rõ hạ quan không?
Diễm Cơ mệt mỏi gật đầu. Vị thái y kê cái gối dưới cổ tay, bắt đầu bắt mạch. Cái vẻ mặt nghiêm trọng của lão dần dần giãn ra:
-Nương nương, bệnh đau đầu chóng mặt phát lên có lẽ vì thiếu máu. Hạ quan sẽ kê đơn thuốc bổ, thuốc sinh huyết. Nương nương nhớ uống đều đặn, không sẽ không tốt cho thai nhi đâu.
Trác Diễm Cơ mặc dù rất mệt,thần trí chỉ còn tỉnh táo phân nửa nhưng vẫn gắng gượng ngồi dậy chỉ để thốt ra hai chữ:
-Cái gì?!
Thái y về rồi. Mọi người bị nàng đuổi hết ra ngoài, hơn nữa còn cấm bọn họ báo tin cho Dạ Hàn, hoặc cho bất kỳ ai trong hoàng cung biết chuyện.
Diễm Cơ vẫn chưa hết sốc. Thậm chí nàng còn tự huyễn hoặc bản thân là đang nằm mơ. Hoá ra, những triệu chứng đang giày vò nàng gần đây bắt nguồn từ đứa bé trong bụng.
Sao có thể chứ?!
Trước mỗi buổi tối nàng đều uống một bát thuốc. Kể cả sau khi ngủ với Dạ Hàn, nàng đều kỳ cọ thân thể bằng nước thuốc. Vậy thì tại sao nàng vẫn có thể thụ thai?
Trác Diễm Cơ bất giác sờ bụng mình, không khỏi hoang mang lo lắng. Không những lo sợ đứa trẻ sinh ra sẽ bị mang tiếng có dòng máu loạn luân mà nó còn có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng.
Giờ hãy còn sớm, nàng có thể lựa chọn từ bỏ nó. Nhưng đây là con nàng, là một phần cơ thể nàng, nàng không thể nhẫn tâm giết nó được. Đứa bé vốn dĩ không có tội, nàng mới có tội.
Sai lầm lớn nhất của nàng chính là đã mang thai con của ca ca ruột.
-Mẫu phi, Cơ nhi phải làm thế nào đây?
Con sợ lắm...Mẫu phi...
Linh Lam không thể tin được sau bao nhiêu lần bị bỏ thuốc, Diễm Cơ vẫn có thể mang thai, hơn nữa còn sớm hơn rất nhiều so với dự liệu.
Là Diễm Cơ quá may mắn chăng?
Linh Lam tự hỏi điều gì đã khiến cho Diễm Cơ cấm mọi người tiết lộ, chẳng lẽ có ẩn tình ở đây sao?
-Hoàng thượng, Hiền phi sáng nay vừa triệu Thái y đến. Đại nhân nói nương nương có hỉ rồi.
Linh Lam thử làm trái lời Diễm Cơ xem rốt cuộc nàng đang che giấu cái gì.
Trác Dạ Hàn vui sướng không thể diễn tả nên lời. Đây là điều hắn từng khát khao nhưng chưa bao giờ dám nghĩ nó sẽ trở thành hiện thực.
Dạ Hàn phải mất một lúc mới lấy được bình tĩnh hỏi Linh Lam:
-Điều ngươi nói...là thật chứ?
-Nô tỳ không dám lừa dối nửa lời.
Trác Dạ Hàn tức tốc chạy đến điện Cẩm Ngọc. Hắn muốn ôm trọn cơ thể nhỏ bé của nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc mây vương mùi hạnh hoa kia, thỏ thẻ vào tai nàng những lời yêu thương. Hắn sắp được làm cha, điều hạnh phúc hơn hết, con nàng vẫn sẽ mang họ Trác.
-Tiểu Hạ !
Trác Diễm Cơ còn chưa kịp đáp lại thì Dạ Hàn đã mở tung cửa phòng, gấp gáp đi đến bên cạnh giường nàng. Hắn quỳ dưới sàn mà không màng đến sự tôn nghiêm của một đấng tối cao, kể cả việc run lên bần bật vì xúc động trước mặt bao kẻ hầu người hạ.
-Tiểu Hạ ! Ta vui quá ! Thực sự ta không biết nên diễn tả thế nào cho hết niềm hạnh phúc của ta lúc này.
Nói rồi Dạ Hàn cầm tay nàng đặt lên ngực hắn:
-Tiểu Hạ, nàng nghe thấy gì không? Tim ta đang đập rất nhanh, ta cảm giác như nó bị loạn nhịp vậy. Chắc nàng hiểu được và cũng đang vui giống ta phải không? Tiểu Hạ, từ giờ nàng làm gì cũng phải nhớ rằng mình đang mang thai, thận trọng tĩnh dưỡng cho thật tốt. Có thế sau này mới sinh cho ta một tiểu Dạ Hàn bụ bẫm được.
Diễm Cơ không biết nên nói gì hay làm gì vào lúc này. Nàng im lặng nghe Trác Dạ Hàn thao thao bất tuyệt. Hắn nhận ra mình nói hơi nhiều, và Diễm Cơ có vẻ cũng không thích nghe lắm. Dạ Hàn thu lại vẻ mặt mừng rỡ:
-Tiểu Hạ, nàng cứ yên tâm dưỡng thai. Chỉ cần nàng muốn, cứ nói với ta, bất cứ thứ gì đều có thể cho nàng.
-Ta mệt rồi, chàng về đi.
-Ta xin lỗi. Vậy, ta về nhé !-Khuôn mặt Dạ Hàn không giấu nổi vẻ khó xử.
Cửa phòng khép lại.
Diễm Cơ mệt mỏi trượt xuống gối, hai tay đan vào nhau, miệng lẩm bẩm cầu nguyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT