Trác Diễm Cơ vừa tỉnh dậy đã kịp nghe thấy giọng nói chanh chua của Nhạc Tố Liên. Nàng vơ lấy chiếc áo mỏng khoác tạm lên người, định ra ngoài bảo một tiếng cho người lôi Tố Liên đi, không ngờ chưa gì nàng ta đã động thủ trước.
Nhạc Tố Liên thấy Trác Diễm Cơ đầu tóc chưa chải, hình như là vừa ngủ dậy, thần sắc rất tốt, biết ngay hôm qua chẳng có gì xảy ra.
-Hiền phi có gì muốn dạy bảo?
-Ta chẳng có gì muốn nói với ngươi cả, mau cút khỏi đây trước khi ta sai người đến tống cổ ngươi đi !!! Đừng có lúc nào cũng giơ nanh vuốt doạ nạt người khác, nhất là ở trước mặt ta.
Trác Diễm Cơ không một lời kiêng nể, nói thẳng vào mặt Tố Liên khiến nàng ta vô cùng tức và thẹn. Tố Liên lườm hai người bọn họ một cái rồi quay đi, không may đụng phải Trác Vũ Hạo đang tiến theo chiều ngược chiều khiến nàng ta loạng choạng ngã ngửa ra sau.
Sẵn cơn bực tức, Tố Liên gào lên với Vũ Hạo:
-Kẻ nào không có mắt đụng trúng bổn Tiệp dư?!!!
-Ta...ta xin lỗi. Tiệp dư không sao chứ?
Nhạc Tố Liên nhìn bàn tay như ngọc chìa ra trước mặt mình, ngước lên phát hiện là một nam nhân ngũ quan tinh tế vô cùng. Đôi mày thanh tú hơi chau lại biểu lộ vẻ khó xử, mắt phượng như càng thêm sắc. Đôi môi mỏng quyến rũ khẽ mấp máy lên như còn muốn nói thêm mấy lời.
Nhạc Tố Liên giật mình, ngượng ngùng đặt lên tay nam nhân kia để hắn kéo lên. Trác Vũ Hạo nhìn nàng ta rồi bảo:
-Ta thấy Tiệp dư rất quen, chẳng hay đã gặp nhau chưa vậy?
-Thiếp là Nhạc Tiệp dư của Thuỷ Kính cung. Chàng là...?
-Ta là Vũ Hạo, Nhị Vương gia, đệ đệ của Hoàng thượng.
Nhạc Tố Liên à lên một tiếng, trong lòng vẫn còn xúc động mà quên luôn chuyện bị Diễm Cơ mắng vừa nãy. Đến tận lúc đã trở về Thuỷ Kính cung, Nhạc Tố Liên mới nhận ra Trác Vũ Hạo chính là nam nhân bị nàng ta bắt gặp lúc đến nội cung.
Tối Liên không ngờ Nhị Vương gia lại có dính dáng đến nữ nhân trong hậu cung của hoàng huynh hắn. Nhạc Tố Liên như mở cờ trong bụng, thầm đắc ý vì chắc mẩm đã nắm được điểm yếu của Trác Diễm Cơ.
Sau này, có lần Tố Liên lấy việc đó để đe doạ Diễm Cơ. Nàng không chút sợ hãi, còn cười nhạt đáp trả:
-Hoá ra Nhạc Tiệp dư lại là một kẻ ấu trĩ như vậy !
Tố Liên tức điên cả người, đem chuyện giữa Vũ Hạo và Diễm Cơ tố cáo với Dạ Hàn. Nhưng Diễm Cơ cao tay hơn chặn mọi đường khiến Nhạc Tố Liên không có cách nào tiếp cận Dạ Hàn hay Mộc Hoan.
Nhạc Tố Liên liền nghĩ đến việc tìm đồng minh. Biết được Triệu Hoàng hậu trước nay luôn có thành kiến với nàng, Lý Quý phi cũng là người mà Hoàng thượng sủng ái, Nhạc Tố Liên tìm đến hai người họ.
Cung Uyển Lâm.
-Ngọn gió nào đưa Nhạc Tiệp dư tới đây vậy?
Lý Uyển Khánh ngước nhìn thân ảnh dần tiến vào, tay vẫn không ngừng chải lông cho tiểu bạch miêu kêu ngao ngao đang nằm ườn trên chiếc ghế cao.
Thấy có người lạ xuất hiện, tiểu bạch miêu bỗng nhiên nhảy phắt xuống ghế, xù lông gầm gừ rồi phóng vọt ra ngoài khiến Tố Liên hết hồn. Lý Uyển Khánh coi như không:
-Nhạc Tiệp dư có ý đến mà không báo trước, ta hiện giờ chỉ có trà suông. Tiệp dư đừng chê.
Tố Liên ngồi xuống, ra vẻ khép nép rụt rè, chủ động pha trà rót nước cho Uyển Khánh.
-Quý phi nương nương vẫn khoẻ chứ?
Lý Uyển Khánh cười đáp:
-Nhạc Tiệp dư chẳng hay có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi, không cần vòng vo đâu.
-Quý phi nặng lời rồi. Tiểu thiếp chỉ hỏi thăm sức khoẻ của nương nương, đâu còn có ý gì khác nữa.
-Chứ không phải là chuyện liên quan đến Hạ Hiền phi sao?
Nụ cười trên miệng Tố Liên đông cứng. Lý Uyển Khánh đã nói trúng tim đen, có nghĩa đã biết khá rõ, Tố Liên có chối cũng lộ sơ hở mà thôi. Nàng ta lập tức trở giọng, lộ rõ bản chất của mình:
-Lý Quý phi nói không sai, tiểu thiếp có chuyện muốn gặp riêng nương nương.
-Ồ ! Là gì vậy?
-Tiểu thiếp muốn nương nương trả lại công bằng cho tiểu thiếp. Hạ Hiền phi cậy có quyền thế ức hiếp tiểu thiếp, lúc trước còn khinh thường Hoàng hậu. Tiểu thiếp chưa muốn nói, đợi đến hôm nay mới đem ra mong Quý phi làm chủ, trừng phạt Hiền phi.
Những lời lẽ nói ra giống như suy nghĩ của một đứa trẻ lên ba vậy. Chẳng có tí thuyết phục, tất cả đều dựa trên cá nhân, cũng chẳng có bằng chứng xác thực chứng minh.
Uyển Khánh chẳng hiểu sao loại nữ nhân này lại có thể tồn tại trong hậu cung lâu như vậy vẫn chưa bị Trác Dạ Hàn đào thải?
-Nhạc Tiệp dư, mọi chuyện đi quá xa rồi. Đừng lôi ta vào ba cái thù hằn vặt vãnh và trẻ con của ngươi. Ngươi định mượn tay ta trả thù Hạ Hiền phi sao? Ta nói thẳng cho ngươi biết: Những kẻ không thù không oán với ta, ta sẽ không bao giờ đụng đến. Hơn nữa cũng cảnh báo trước với ngươi: Muốn trả thù Hạ Cơ? Không dễ đâu. Coi chừng ngươi còn bị đâm sau lưng lúc nào không biết ấy chứ !
Tố Liên bị từ chối thẳng thừng, nhục nhã vô cùng, chưa đợi Uyển Khánh mời về đã vội vàng cáo lui.
Nhưng nàng ta vẫn không bỏ cuộc. Còn một hi vọng cuối cùng-Triệu Tử Mai. Nàng ta đánh vào lòng ghen ghét đố kỵ mà nữ nhân nào cũng có.
Nhạc Tố Liên dùng lời lẽ thuyết phục Triệu Tử Mai. Nghe có vẻ giả tạo, thế nhưng đây luôn là những lời nói có sức thuyết phục lớn nhất.
-Ngươi nói sao? Nàng ta thực sự có ý đồ như vậy à?!
-Hoàng hậu, tiểu thiếp chỉ là một Tiệp dư nhỏ bé, nào dám lừa gạt Hoàng hậu. Chỉ vì tiểu thiếp thấy bất bình thay cho nương nương nên mới bộc bạch, cũng đã đụng chạm đến Hiền phi, mong rằng Hoàng hậu sẽ hiểu được tấm lòng của tiểu thiếp.
Triệu Tử Mai nở nụ cười quyến rũ, tháo chiếc vòng ngọc đang đeo trên tay rồi đặt vào tay Tố Liên:
-Muội muội, bản cung biết muội có lòng quan tâm đến bản cung. Muội biết đấy, bản cung quanh năm giường đơn gối chiếc, âu cũng là mệnh khổ, may mà có Quân nhi là chỗ dựa tinh thần duy nhất của bản cung. Các tỷ muội khác vì vậy mà coi thường bản cung, nhất là Hiền phi. Nay nhờ muội mà bản cung cũng coi như người chia sẻ, chi bằng muội thay bản cung xử lí chuyện này.
Nhạc Tố Liên không ngờ Triệu Tử Mai đã đồng ý nhanh chóng, lại còn tặng thêm trang sức. Nàng ta mờ mắt trước của cải, gật đầu đồng ý.
-Tiểu thiếp sẽ dốc lòng vì Hoàng hậu. Có điều...Hoàng hậu xem nên làm thế nào cho phải?
Tử Mai ngồi sát lại bên Tố Liên, ghé miệng thì thầm. Thoáng sau, Tố Liên nhếch môi cười khe khẽ...
Nhạc Tố Liên sau khi về, Yên Lăng mới từ trong buồng xuất hiện. Chu nhũ mẫu cũng bế tiểu hoàng tử giao cho Tử Mai:
-Nương nương, hoàng tử đã thức giấc được một lúc rồi.
Triệu Tử Mai nhẹ nhàng bế lấy Phù Quân. Cái miệng nhỏ toe toét cười, từng ngón tay ngắn củn, múp míp đan vào tay Tử Mai khiến nàng ta phì cười.
Yên Lăng cúi xuống hỏi nhỏ:
-Hoàng hậu, Nhạc Tố Liên vừa nãy đến đây hình như muốn nhờ vả Hoàng hậu.
-Đúng vậy, bản cung đã bảo ả làm thế này...thế này...
Yên Lăng ngạc nhiên:
-Nô tỳ tưởng Hoàng hậu thực sự muốn giúp ả?
-Triệu Tử Mai ta đâu dễ dàng bị ả lừa như vậy. Bản cung không thích thẳng thắn từ chối, chí ít nên tự dựng một màn kịch mua vui cho mình. Đúng không Quân nhi?!
Đứa bé trong lòng không hiểu mẫu thân nói gì, tròn xoe đôi mắt nhìn nàng ta.
Mấy hôm sau.
Trác Dạ Hàn mới từ phủ Nhị Vương gia về. Lần này bất đắc dĩ mới phải tìm đến tận nơi, Dạ Hàn cũng không mấy vui vẻ trước cái thái độ của Vũ Hạo. Khi hồi cung trời cũng đã về đêm, lại nghe nói Trác Diễm Cơ được mời tới chùa Hằng Đức dự lễ gì đó, hắn buồn chán chẳng thèm về điện Vĩ Tuyên.
Trong lúc một mình đi loanh quanh khắp hoàng cung, Dạ Hàn bắt gặp Yên Lăng cầm đèn lồng tiến đến, nói rằng Tử Mai muốn lấy danh sách hôm trước để sửa lại vài chi tiết.
Dạ Hàn dẫn Yên Lăng đến điện Khả Nhiên, toan mở cửa vào thì bỗng nghe thấy những âm thanh kì lạ phát ra từ bên trong. Nơi đó cất rất nhiều thứ quan trọng, Dạ Hàn đẩy hé cửa nhìn vào bên trong.
Rất tối. Hầu như không nhìn thấy gì. Duy chỉ có ánh trăng mờ nhạt phản lên màu trắng của thứ đồ mà kẻ kia khoác lên người.
Là một nữ nhân.
Ả đang lục lọi tủ đồ của hắn.
-Ngươi là ai?
Trác Dạ Hàn mạnh mẽ xô cửa bước vào khiến kẻ đột nhập giật mình, thứ đồ đang cầm trên tay rớt xuống đất "cộp" một cái. Ả ta cuống quýt lấy ống áo dài thượt che đi ngũ quan rồi đẩy hắn vụt chạy ra bên ngoài.
Mộc Hoan từ lúc nào đã đứng đợi sẵn.
Tố Liên mặt mày tái mét quỳ trước thư án, Dạ Hàn ngồi vắt chân chữ ngũ, tay còn cầm một con ấn bằng ngọc kỳ Tây Vực.
-Nhạc Tố Liên, ngươi còn gì muốn nói nữa không?
Lần đầu tiên hắn gọi cả họ lẫn tên, đủ biết hắn đã tức giận đến cỡ nào. Nhạc Tố Liên vừa tức vừa sợ. Tức vì bị Triệu Tử Mai lừa, sợ vì không biết đầu mình sẽ rơi lúc nào. Tố Liên cố gắng tự trấn tĩnh mình, hi vọng rằng Dạ Hàn vẫn còn nhớ ơn cứu mạng, sẽ tha cho nàng ta một con đường sống.
-Hoàng thượng, hãy nghe tiểu Liên giải thích. Thực sự tiểu Liên bị Hoàng hậu lừa, Hoàng hậu bảo tiểu Liên đến đây...
-Đến đây làm gì? Đến ăn cắp quốc ấn đúng không?-Hắn mỉa mai.
-Không phải, Hoàng thượng. Thực sự tiểu Liên không biết đây là quốc ấn. Nếu biết nó là vật quan trọng đến như vậy thì có mười lá gan tiểu Liên cũng không dám đụng vào. Tại Hoàng hậu nói đó chỉ là một khối ngọc tượng nên tiểu Liên mới...
-Đủ rồi !!!
Đột nhiên Dạ Hàn gầm lên. Hắn không biết nàng ta sẽ còn gây ra bao nhiêu náo loạn trong hậu cung nữa đây.
Hắn chịu đựng hết nổi rồi !
-Nhạc Tố Liên, ngươi đừng thách thức giới hạn chịu đựng của trẫm. Trẫm bỏ qua cho ngươi rất nhiều lần, kể cả Quý phi hay các phi tần khác trẫm thấy cũng đã nhường nhịn ngươi. Nhưng ngươi lại không biết điều, luôn gây ra rắc rối cho trẫm, nay còn dám lấy trộm quốc ấn. Tội ngươi đáng chém đầu vạn lần nhưng ngươi lại là ân nhân của ta, phạt ngươi há chẳng phải nhận tiếng vong ân bội nghĩa về mình? Trẫm phải làm sao để ngươi vừa lòng đây !!!
Nhạc Tố Liên hoảng hốt dập đầu mấy lần, nói năng lộn xộn, lết đến bám lấy ống tay áo của hắn:
-Hoàng thượng, tiểu Liên sai rồi. Tiểu Liên biết lỗi rồi. Hãy tha cho tiểu Liên lần này. Tiểu Liên sẽ làm một phi tử tốt, ngoan ngoãn ở trong hậu cung, sẽ không gây ra bất cứ việc gì ảnh hưởng đến Hoàng thượng nữa đâu.
Trác Dạ Hàn lạnh lùng hất tay nàng ta ra:
-Cút !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT