Từ Cairo đi qua Bangkok, Thái Lan rồi chuyển máy bay, thời gian bay tới sân bay Tokyo của Nhật mất khoảng gần mười tám tiếng đồng hồ, đây là chuyến bay có thời gian ngắn nhất trong số tất cả các chuyến bay.
Trần Dư Phi cảm thấy khoảng thời gian mười tám tiếng đồng hồ này còn dài gấp nhiều lần một năm đằng đẵng, mỗi lần nhìn đồng hồ, thời gian mới chỉ qua vài phút, chiếc kim dài giống như bị đông cứng không động đậy vậy, cứ không chịu tiến thêm mấy nhịp.
Giọng nói trong điện thoại của Nhiếp Phong nghe có vẻ vô cùng mệ tmoir, nhưng anh vẫn luôn cười với Trần Dư Phi, tiếng cười vẫn phóng khoáng đến thế. Anh nói: “Tất cả đều tốt, anh rất nhớ em. Phi Phi, Phi Phi…”
Sau khi biết được anh vẫn bình yên vô sự, trái tim cô đáng lẽ phải khôi phục nhịp đập bình thường chứ, nhưng không hiểu sao, nó vẫn đập thình thịch mãnh mẽ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vây. Trần Dư Phi nằm trên sofa, ôm gối, lật người, lại xoay người, nhìn chằm chằm đồng hồ, đành thở dài, than vãn.
Vòng tay của Nhiếp Phong vững chắc, ấm áp biết bao nhiêu, Trần Dư Phi biết điều đó. Một người con gái vào những lúc như thế này rất để không tưởng tượng rằng anh liệu có đang ôm ấp một người con gái bi thương khác trong lòng không. Lương Úy Lam, người tình cũ mà khoảng thời gian năm năm anh cũng không thể lãng quên, không thể từ bỏ đó, Trần Dư Phi không chắc hiện tại mình nên đồng cảm với cái chết của chồng cô ấy hay là nên lo lắng vì sự xuất hiện của cô ấy.
Trong lòng vừa kìm nèn vừa lo lắng, Trần Dư Phi hiểu rõ, mình nên kiếm việc gì đó để làm.
Biện pháp tốt nhất để phụ nữ giải sầu chính là shopping, Trần Dư Phi đã không mua mua sắm thì thôi, một khi đã mua là khiến người khác tròn mắt kinh ngạc, tay xách túi chạy thẳng đến cửa hàng 4S trên con đường Đại Minh, quyết định ngay ngày hôm nay mua một chiếc xe hơi cho riêng mình.
Ý định mua xe đã có từ khá lâu rồi, cô cũng đã xem lướt qua một chút thông tin mua xe, những chiếc xe giá khoảng trên dưới 15 vạn nhìn đi ngắm lại cũng chỉ có mấy chiếc đó thôi, lượn quanh từng cửa hàng một vòng, sau đó cô quyết định mua chiếc xe Ford Focus màu đỏ tươi, nhìn có dáng dấp biểu tượng cho sự vui mừng.
Ngay ngày hôm đó Trần Dư Phi tới phòng đăng ký xe làm biển luôn, cô không để tâm lắm đến các con số, tùy ý lựa chọn một cái thuận mắt là được, sau đó lái xe quay về cửa hàng 4S trang trí xe đơn giản một chút, dán xe và thêm một lớp đệm lót chân. Sau khi làm xong cô liền lái chiếc xe mới của mình huênh hoang đi trên đường. Giọng nói trong chiếc radio được mở rất lớn, vừa nghe những lời chọc cười của MC, Trần Dư Phi vừa lái xe đến khu công nghệ phần mềm nơi công ty Đỗ Thượng Văn được đặt ở đó.
Đỗ Thượng Văn liên tục lắc đầu: “Sao lại có người như cậu chứ, mua một thứ đồ lớn như vậy mà cũng không báo cáo với mình một tiếng, mẹ cậu dặn mình phải quản lí cậu đấy!”
Trần Dư Phi giả bộ ôm mặt khóc lóc: “Tiền làm của hồi môn coi như đi tong hết rồi!”
Đỗ Thượng Văn gõ gõ đầu cô: “Quay về tìm bố cậu thanh toán cho đi. Haizz, quay lại cửa hàng 4S đó hỏi xem, có thể viết thêm một cái hóa đơn nữa không?”
Trần Dư Phi mỉm cười thả lỏng tay, khởi động xe: “Mình đưa cậu đi lượn một vòng nhé, Đỗ tổng cũng nên cảm nhận một chút chiếc xe của tầng lớp vô sản chúng tôi chứ.”
Chiếc xe Focus nhỏ với lớp sơn mới cóng, sáng lấp lánh, thanh thoát lướt đi. Trần Dư Phi đã ngồi xe của Nhiếp Phong nhiều rồi, dù cô có lái thế nào thì vẫn cảm thấy tốc độ của mình hơi chậm, may mà hiện tại vẫn chưa đến giờ tan tầm cao điểm, xe chạy trên đường không nhiều, cô lái xe rất thoải mái, ra khỏi Thái Bình Môn, rẽ sang con đường nhằm hướng đài thiên văn trên núi Tử Kim.
Phía trên bức tường đá hướng về thành phố Nam Kinh có mấy du khách đang leo lên, để xe dừng ở bên đường, Trần Dư Phi bước xuống xe, thở phào một cái, chỉ vào cảnh sắc trước mặt, cười nói: “Thấy thế nào, cảm thấy cảnh sắc ở đây cũng được đấy chứ!”
Đỗ Thượng Văn lần đầu tiên tới đây, nhìn phong cảnh xung quanh rồi liên tiếp gật gật đầu: “Đẹp lắm! Làm thế nào mà cậu lại tìm ra được nơi này thế?”
“Một người bạn đã từng đưa mình tới đây”. Trần Dư Phi men theo sườn dốc tiến lại gần thêm mấy bước, dang rộng hai tay hít thở thật sâu, thoải mái thở ra thật mạnh.
“Là Nhiếp Phong?”
Trần Dư Phi mỉm cười, gật đầu: “Đúng thế, là anh ấy.”
Đỗ Thượng Văn bước đến bên cạnh cô, cũng dang rộng cánh tay hít thở thật sâu, cũng sảng khoái vươn vai một cái: “Một nơi thật tốt! Sao mình không sớm phát hiện ra nơi này nhỉ!”
“Bây giờ biết thì cũng không muộn đâu, cậu có thể cùng Vân Phi tới đây, không khí ở đây thật tốt, thề non hẹn biển chung thân gì gì đó, thật là có lãng mạn biết bao!”
“Có phải cậu đã thề non hẹn biển chung thân gì đó với ai đó ở đây rồi đúng không?”. Đỗ Thượng Văn ôm chặt bả vai cô, cười ha ha: “Cảm giác yêu đương thế nào? Sảng khoái, rất sảng khoái hay là vô cùng sảng khoái?”
Trần Dư Phi mỉm cười giơ tay đấm vào eo anh chàng một cái: “Câu hỏi này sao mà nghe quen tai thế nhỉ?”
Đỗ Thượng Văn liếc mắt lườm cô: “Năm đó cậu hỏi mình như thế nào thì bây giờ hoàn trả lại đó.”
“Cái đầu của cậu còn nhớ được gì khác nữa không thế? Mấy chuyện vặt vãnh đó mà cậu lại nhớ rõ rành rành đến thế!”
“Đương nhiên phải rõ rồi! Tính cho đến hiện tại, người hỏi mình câu đó chỉ có mỗi mình cậu thôi, sao mà không nhớ rõ được chứ.”
“Thượng Văn!”
“”Thôi được rồi, được rồi. Chúng ta không phải tới đây để cảm thán. Mau nói đi, Câu hỏi trên, cậu lựa chọn A, B hay là C?”
“Ừm, rất sáng khoái.”
“Chỉ là rất sảng khoái thôi à?”. Đỗ Thượng Văn cười đến độ híp tịt cả hai mắt, nói một cách kỳ quái: “Vậy đến lúc nào thì mới vô cùng sảng khoái? Lẽ nào… trừ phi… có phải…”
Trần Dư Phi bị anh chọc cho cười một trận nghiêng ngả, sắc mặt hơi đỏ hồng. Cô gạt mấy ngọn tóc mất nếp ra phía sau vành tai, thở dài mấy cái rồi lấy lại nhịp thở bình thường, gối đầu lên bờ vai Đỗ Thượng Văn: “Thượng Văn.”
“Ừm?”
“Bây giờ mình lại có chút hối hận.”
“Sao thế?”
“Là chuyện bố mẹ mình ly hôn.”
“Tại sao lại hối hận?”
“Làm thủ tục xong, lúc chia tay nhau ở trước cửa Cục dân chính, bố mình có gọi tên mụ của mẹ. Sau đó mẹ mình khóc rất thương tâm… Giữa hai người họ có lẽ là vẫn còn tình yêu, có phải mình không nên khuyên họ ly hôn không?”
“Chuyện này hai người họ là đương sự, chắc chắn họ là người hiểu rõ nhất. Chú Trần và cô Lục đều đã lớn tuổi như vậy rồi, họ đều biết mình đang làm gì mà. Nếu vẫn còn tình yêu với đối phương, hai người họ nhất định sẽ không tùy tiện ly hôn đâu. Cậu cũng đừng nên nghĩ ngợi lung tung nữa, thực ra ly hôn đối với hai người họ lại là chuyện tốt đấy, hơn nữa đối với người yêu hiện tại của hai người họ cũng là một chuyện tốt. Chuyện này cậu làm đúng lắm!”
“Trong lòng mình rất buồn, thời trẻ hai người đó tốt như vậy, hồi nhỏ mình còn nghĩ sau này mình và chồng mình sẽ yêu nhau thắm thiết như bố với mẹ vậy. Nhưng tại sao tất cả lại thay đổi? Tình yêu đã trao cho một người nói không còn là không còn luôn. Sao lại không có được chứ? Thượng Văn, mình không hiểu, nó mất đi bằng cách nào chứ?”
“Mình cũng không hiểu”, Đỗ Thượng Văn khẽ thở dài, ôm chặt lấy cô. “Mình cũng như cậu, cũng không thể hiểu nổi những thay đổi như thế. Phi Phi, có lẽ chúng ta vẫn còn trẻ, có lẽ phải sống đến cái tuổi như bố mẹ cậu mới có thể hiểu được rất nhiều chuyện mà hiện tại không thể hiểu nổi.”
“Có phải chính bởi vì hiện tại chúng ta không cách nào hiểu nổi nên mới lạc quan một cách mù quáng đối với tình cảm? Thượng Văn, hiệm tại mình… nói thế nào đây nhỉ, hiện tại mình rất mâu thuẫn.”
“Nói mình nghe đi, sao lại mâu thuẫn?”
Trần Dư Phi cắn cắn môi, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời cao, khói bụi do thành phố tạo ra bay phất phơ giữa không trung, từ từ nhuộm màn trời màu xanh lam thành màu xám đen ô nhiễm, tần thấp nhất nơi bụi bặm khí thải phân bố dày đặc chính là nơi mọi người bận bận rộn rộn sinh sống.
“Từ trước đến nay mình đều tin tưởng rằng tình yêu là thiên trường địa cửu, không gì có thể thay thế, nhưng hiện tại… hiện tại mình lại bắt đầu thấy sợ hãi với niềm tin đó của mình…”
“Bởi vì Nhiếp Phong và người bạn gái trước đây của anh ta?”
Trần Dư Phi lặng lẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gật đầu đáp: “Đúng vậy, là bởi vì cô ấy…”
Đỗ Thượng Văn im lặng ngắm nhìn cô.
Td không kìm được lòng nép sát vào lòng anh, má cô nhè nhẹ cọ sát vào khuôn ngực anh: “Mình bằng lòng để anh ấy là thiên trường địa cửu của mình, nhưng lại sợ hãi khi cô ấy là thiên trường địa cửu của anh ấy… Thượng Văn, mình không biết… mình nên làm như thế nào nữa…”
Đứng trên đỉnh núi đã khá lâu, mặt trời từng chút từng chút một khuất dạng sau đường chân trời, cuối cùng cũng lặn sâu vào trong lòng mặt đất rộng lớn, bầu trời nơi xa xăm được ánh mặt trời còn sót lại chiếu rọi thành một vùng màu cam tuyệt đẹp. Trần Dư Phi ôm chặt Đỗ Thượng Văn, nhắm mắt lại.
Chiếc máy bay Nhiếp Phong đang ngồi không bị đáp muộn giờ, đáp xuống sân bay Tokyo hoàn toàn theo đúng thời gian dự kiến. Anh bạn nhiếp ảnh gia người Nhật của anh chính là người Tokyo, anh đã liên lạc trước với bố mẹ của anh bạn ấy, sau khi tro cốt được đưa về liền cử hành tang lễ luôn.
Bởi vì sinh thời người chết là tín đồ của đạo Thiên Chúa nên tang lễ hoàn toàn được cử hành theo nghi thức của đạo Thiên Chúa. Trước đây vì không cách nào tìm được di thể nên đã lập cho anh ấy một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, lần này phải đào mộ lên và đặt tro cốt vào trong đó. Việc này đối với những người thân của người chết lại là một lần đâu đớn đến khắc cốt ghi tâm. Lúc Nhiếp Phong nói chuyện với Trần Dư Phi trong điện thoại cũng khó kìm nén được nỗi bi thương, anh thở dài một tiếng, khẽ gọi tên cô: “Phi Phi, bây giờ anh đang rất mệt mỏi.”
“Nhiếp Phong, nhanh trở về nhé…”
“Ừ, anh thật sự muốn ngay lúc này được nhìn thấy em!”
Trần Dư Phi mỉm cười: “Em cũng muốn, rất rất muốn!”
Anh ngừng lại một lúc, giống như đang hút thuốc, sau đó nói: “Phi Phi, đến sân bay đón anh nhé, có được không?”
“Được chứ!”. Trần Dư Phi bật người, ngồi thẳng dậy trên sofa: “Em sẽ đi đón anh!”
“Nhất định đến nhé!”
“Đương nhiên… đương nhiên, em nhất định sẽ đi…”
Trần Dư Phi đã từng đi máy bay mấy lần ở sân bay Phố Đông, nhưng chưa có lần nào là tự mình lái xe cả, lần này cô lái chiếc xe Focus vẫn đang trong thời gian chạy roda, trong tình trạng may mắn không chạy nhầm đường, cô phải mất tròn sáu tiếng đồng hồ mới chạy hết hành trình.
Giữa đường đi Trần Dư Phi mới bắt đầu hối hận, không nên tự mình lái xe đi, bàn chân đạp ga hơi hơi đau, tốc độ 80km/h cũng khiến cô cảm giác mình giống như một chú rùa vậy. Cô nghỉ ngơi ở khu phục vụ hai lần, ngoài uống chút nước thì chẳng ăn miếng nào những đồ mang theo cả.
Vẫn may là cô tính toán khá chính xác căn cứ theo tình trạng của mình, trước khi xuất phát có tính thêm khoảng thời gian vừa đủ, cuối cùng lúc đến sân bay Phố Đông, vẫn còn cách thời gian chuyến bay của Nhiếp Phong hạ cánh đến gần một tiếng đồng hồ.
Bên ngoài cửa ra các chuyến bay quốc tế ở sảnh lớn tầng mộttrạm bay số một đã đứng chen chúc không ít người, Trần Dư Phi theo số hiệu chuyến bay trên bảng hiển thị, đứng ở nơi dễ thấy nhất của cửa ra bắt đầu chờ đợi.
Các chuyến bay quốc tế đáp xuống sân bay Phố Đông tầm bốn, năm giờ chiều có rất nhiều, dòng người tấp nập đi ra như con thoi, tay Trần Dư Phi nắm chặt điện thoại, chỉ hận mọc ít mất hai con mắt nữa, lại nghĩ nếu lúc đến làm cái biển giơ lên thì tốt rồi, giống như Akana Rika đã đón Nagao Kanchi trong phim Tokyo love story – Chuyện tình Tokyo, khiến từ xa anh vẫn có thể tìm thấy cô.
Cuối cùng vẫn là Nhiếp Phong tìm thấy cô trước.
Cũng giống như Nhiếp Phong đến ga xe lửa đón cô lần đó, trước khi nhìn thấy anh thì cô đã ở trong tầm nhìn của anh.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Nhiếp Phong rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cũng đen hơn, nhưng hai mắt thì lại sáng khác thường, chằm chằm nhìn thẳng Trần Dư Phi, trên khuôn mặt với những đường nét rõ ràng kia lộ ra nét cười khiến cô vừa cảm động vừa đau lòng. Trong tay anh là chiếc va li hành lí đơn giản, sải bước chen qua đám đông, dáng người cao lớn ngang tàng đứng sừng sững chăm chú nhìn cô, bước về phía cô. Trần Dư Phi không còn sức dịch chuyển bước chân nữa, chỉ có thể giơ tay về phía anh, nước mắt giàn giụa được anh và hơi thở của anh ôm ấp. Nhiếp Phong hôn lên đôi môi có vị mặn của nước mắt, Trần Dư Phi đáp lại anh bằng sự nồng nhiệt khó có thể kiềm chế nổi, gắng hết sức ôm chặt lấy anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT