“Nhiếp Phong là người lớn tuổi nhất so với các anh chị em trong nhà mình. Từ nhỏ, tất cả mọi mặt của anh ấy như thành tích học tập, nhân phẩm, tướng mạo, gia cảnh… đều đứng hàng đầu. Bọn mình đều rất yêu quý và cũng rất nghe lời anh ấy.
Anh ấy đã yêu đương, hẹn hò từ rất sớm. Vừa mới lên cấp hai đã có bạn gái, yêu đương được một thời gian lại chuyển sang người khác, xoay như chong chóng vậy. Bố anh ấy vì bận công việc nên không thể quản lý, mẹ anh ấy có thời gian thì lại không thể quản được, vì thấy anh ấy cũng không bỏ lỡ việc học hành nên cứ chiều theo anh ấy. Anh ấy cứ chơi bời như thế cho tới khi gần tốt nghiệp đại học, số lượng bạn gái đã từng yêu đương nhiều tới mức không thể đếm được nữa, anh em bọn mình nhìn thôi cũng đã choáng rồi. Ai ngờ, chẳng biết lúc nào mà anh ấy lại đổi sang một cô bạn gái mới.
Lúc mới đầu, chẳng ai thèm để ý gì tới Lương Úy Lam. Nói thật, dung mạo cô ấy tầm thường, quê cô ấy là một huyện nhỏ ở miền Nam tỉnh Giang Tô, quê mùa một cục, lại chẳng có tiền, vừa làm thêm vừa đi học, trường cô ấy học lại là chuyên ngành của một trường chẳng có tiếng tăm gì.
Sau khi Nhiếp Phong tốt nghiệp chính quy ở trường đại học thì đến Bắc Kinh để học cao học. Mấy năm học đó anh ấy không thường xuyên về nhà, người nhà anh ấy cũng không để ý, một lòng một dạ trải thảm cho con đường tương lai của anh ấy. Thế nhưng, sau khi tốt nghiệp, anh ấy lại dẫn Lương Úy Lam về nhà, nói muốn kết hôn cùng cô ấy. Vì thế tất cả mọi người mới biết mấy năm đó Nhiếp Phong luôn giữ Úy Lam ở cạnh bên mình.
Điều kiện của gia đình Nhiếp Phong có lẽ cậu cũng đã biết, nghiệp kinh doanh của bố anh ấy rất lớn, bác của anh ấy lại còn làm quan nữa, cho dù không xét đến dòng dõi thì cũng không thể chấp nhận người con dâu như Lương Úy Lam, chắc chắn là kịch liệt phản đối. Nhiếp Phong chẳng tranh cãi một câu nào với người nhà, cũng không đến làm việc ở công ty của bố anh ấy, tự mình tìm việc, ứng tuyển và sống chung với Lương Úy Lam.
Hai người họ sống chung được khoảng ba, bốn năm, tình cảm tốt đến mức khiến cho tất cả mọi người đều nghĩ không thông. Bố mẹ của Nhiếp Phong dần dà cũng không thể không chấp nhận hiện thực, thái độ cũng thoải mái hơn nhiều. Mẹ mình mà dì út cũng thỉnh thoảng khuyên mình và Cát Tuyết Phi làm người hòa giải, năm lần bảy lượt tổ chức bữa tiệc nhỏ để cho Lương Úy Lam ra mắt với người nhà Nhiếp Phong, tăng thêm chút tình cảm. Cuối cùng bố của Nhiếp Phong cũng chấp nhận, đồng ý cho hai người họ ở bên nhau. Anh Nhiếp Phong lúc đó vui mừng hết sức, từ trước tới giờ mình chưa từng nhìn thấy bộ dạng anh ấy vui đến thế.
Sau đó thì xảy ra chuyện. Đầu tiên, Lương Úy Lam sống chết không đồng ý chuyện kết hôn, đến khi thực sự không thể dây dưa kéo dài nữa thì cô ấy thẳng thắn nói với Nhiếp Phong là đã yêu người đàn ông khác, muốn chia tay với anh ấy.
Hai người sống chung với nhau tới mấy năm trời, những hi sinh vì Lương Úy Lam của Nhiếp Phong mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Người lớn trong nhà mình chiều chuộng trẻ con như thế nào, cậu cứ nhìn Cát Tuyết Phi là biết ngay. Nhiếp Phong lúc nhỏ cũng vậy, được chiều chuộng hết mức, lúc đó anh ấy thực sự sống cuộc sống “ngồi mát ăn bát vàng, “cơm đưa tới miệng, áo mặc tận tay”, đúng chất một thiếu gia nhà giàu có. Nhưng vì Lương Úy Lam, một xu trong nhà anh ấy cũng không thèm lấy. Lúc mới đi làm, ngày nào anh ấy cũng phải phơi mình ở công trường thi công, vừa cực khổ vừa nguy hiểm mà thu nhập lại không cao. Học lực của Lương Úy Lam thì thấp, tiền kiếm được lại càng ít hơn, còn phải gửi trợ cấp về quê nữa, hai người thuê trọ ở bên ngoài, nửa năm chuyển nhà đến năm, sáu lần. Khoảng thời gian hai người họ khó khăn nhất, lúc khám bệnh ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, liền tìm Cát Tuyết Phi mượn tiền.
Lương Úy Lam nói chia tay là chia tay luôn, đến thời gian để anh Nhiếp Phong khuyên nhủ cũng không có, chỉ để lại một phong thư và bỏ đi luôn. Đến sau này bọn mình mới được biết, cô ấy lấy một anh bạn người Nhật của anh Phong và theo anh ta xuất ngoại luôn rồi.
Sau cú sốc lớn đó, anh Phong thay đổi rất nhiều. Trước đây anh ấy rất hài hước, nói chuyện như tấu hài vậy, đến đâu cũng khiến mọi người cười vui vẻ. Đến tận hai, ba năm sau anh ấy cũng vẫn không thể bình thường như trước nữa, một hai năm trở lại đây thì cũng còn đỡ hơn, người nhà cảm thấy có lẽ anh ấy đã quên đi những chuyện trong quá khứ. Dù sao cũng đã là chuyện năm năm trước rồi, mình cũng cứ ngỡ rằng anh Phong đã thoát khỏi bóng đen quá khứ.
Chính vào dịp đón Tết năm nay, đêm ba mươi Tết mọi người đang cùng vui vẻ tụ tập ăn bữa cơm tất niên thì anh Phong bỏ dở giữa chừng, tiểu nha đầu Cát Tuyết Phi rảnh rỗi không có việc gì làm lại lén lút bám theo thì thấy anh ấy quay về gian nhà nơi đã từng sống chung với Lương Úy Lam, ở đó cả một buổi tối.
Mình vẫn không hiểu tại sao anh ấy lại yêu Lương Úy Lam và càng không hiểu tại sao Lương Úy Lam lại bỏ đi. Nhưng sự cố chấp trong tình yêu của anh Phong mình rất hiểu và rất cảm động. Sau khi sống chung với Thượng Văn mình mới hiểu, có những tình cảm, không phải chỉ trong khoảng thời gian ba năm, năm năm là có thể lãng quên được, có lẽ một khi đã yêu rồi thì sẽ yêu cả đời.
Phi Phi, anh Phong là người đàn ông tốt, đáng để phụ nữ yêu. Thế nhưng, đứng trên lập trường là một người bạn, mình lại không hi vọng cậu yêu anh ấy. Có lẽ anh ấy sẽ đối xử với cậu còn tốt hơn cả Lương Úy Lam, sẽ thương yêu chiều chuộng cậu, nhưng trong lòng anh ấy trước sau vẫn nhớ nhung người con gái khác. Phi Phi, mình và Thượng Văn đều hi vọng hạnh phúc mà cậu có được là tình yêu toàn tâm toàn ý. Thứ tình yêu đó, hiện tại anh Phong không thể đem đến cho cậu đâu.”
Trần Dư Phi hơi cúi đầu, một dải tóc cũng rủ xuống bên má, hàng mi dài thỉnh thoảng khẽ rung rung.
Rất lâu cô cũng không ngẩng đầu lên, cứ ngồi yên lặng như thế, biểu cảm rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến Đoàn Vân Phi không tiếp tục lên tiếng để khuyên ngủ nữa. Đối với người con gái lần đầu tiên được cảm nhận mùi vị của tình yêu, sự việc như đó quả thực rất tàn khốc, Đoàn Vân Phi hiểu rất rõ điều này, nhưng điều anh có thể nói bây giờ chỉ có thế thôi. Chuyện tình cảm không thể chỉ đơn thuần từ bỏ hay tranh giành, có đôi khi sự việc không như mình mong muốn, cũng có lúc thân bất do kỉ, giữa có thể hiểu hay không và có thể làm được hay không không có quan hệ nhân quả tất yếu.
Tiếng nhạc vang lên trong nhà hàng bất ngờ lại chính là một bản piano, tiếng đàn “ding dong” như tiếng nước chảy nhỏ giọt vậy. Đoàn Vân Phi nắm chặt lấy tay Trần Dư Phi, đứng dậy hộn nhẹ lên trán cô sau đó rời đi, để cô ngồi lại trong không gian yên tĩnh.
Ba ngày sau đó hoàn toàn không có tin tức gì của Nhiếp Phong. Nơi anh đến đó có thể tìm được một bốt điện thoại gọi quốc tế đường dài chắc chắn là khó khăn vô cùng. Mỗi ngày Trần Dư Phi đều giống như bị nhốt trong chiếc lò nướng được vặn tới mức lửa to nhất và nướng hai mặt vậy, điện thoại bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu cũng đặt trong tầm tay với, cách một lúc lại mở ra xác nhận xem có phải có cuộc gọi nhỡ nào không hoặc là điện thoại còn phin hay không.
Tâm trạng hoảng loạn của cô đều bị Đoàn Vân Phi nhìn thấy hết, vừa hay thời gian này công ty cũng không bận rộn nhiều việc, công việc thành lập công ty mới cũng đã đi vào quĩ đạo. Buổi tối sau khi tan làm, anh khuyên Trần Dư Phi nên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, cô liền từ chối: “Ở nhà chờ đợi thì càng lo lắng hơn, chi bằng cứ đến công ty, làm chút việc để quên đi còn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.”
Đỗ Thượng Văn vò vò tóc cô, cười nói: “Làm ván ba cây chứ?”
“Chơi thì chơi, qui tắc cũ!”. Trần Dư Phi xắn tay áo lên, ba người ngồi quây vòng tròn bên bàn ăn, bắt đầu chia bài.
Hồi Đỗ Thượng Văn còn học đại học, đây là trò đánh bạc mà các nam sinh trong ký túc xá thường chơi. Dưới sự chỉ dạy tận tình của Đỗ Thượng Văn, Trần Dư Phi cũng là một cao thủ ba cây, trong số ba người thì trình độ của Đoàn Vân Phi là kém nhất, không có tinh thần mạo hiểm giống như hai người Đỗ Trần, mỗi lần chơi đều sử dụng chiến lược bảo thủ, thua thảm hại tới mức tối tăm mặt mũi.
Hôm nay hai anh chàng cố tình chọc cho Trần Dư Phi vui vẻ, mười ván thì cố ý thua đến bảy, tám. Không đến nửa tiếng sau, trước mặt Trần Dư Phi chất một đống tiền giấy đầy ụ, cô thắng đậm tới mức khí thế bừng bừng, hào hứng phấn khởi, liên tục thúc giục động tác của hai anh chàng phải nhanh hơn.
Mười rưỡi tối, đã đến giờ chăm sóc sắc đẹp của Trần Dư Phi, cô đã thắng đủ số tiền tiêu vặt của tháng sau, thế là phóng khoáng đưa lại cho hai anh chàng những tờ bạc mười đồng, hai mươi đồng, liếm nước miếng đếm đếm những tờ bạc màu đỏ, đắc ý đi về nhà: “Tối mai lại tiếp tục nhé, không được chạy mất đâu đấy!”
Đỗ Thượng Văn ấn hai vai cô đẩy ra khỏi cửa: “Phải biết thế nào là đủ chứ!”
Mười phút sau, chuông cửa phòng 1502 reo vang, Trần Dư Phi đứng ở trước cửa nói với Đoàn Vân Phi muốn xin nghỉ phép mấy ngày về Thượng Hải một chuyến.
“Có chuyền gì à? Có phải là hai bác ở nhà bị ốm không? Có cần mình về cùng cậu không?”. Đỗ Thượng Văn quan tâm hỏi. Trần Dư Phi khẽ lắc đầu, trên mặt tuy vẫn nở nụ cười nhưng bộ dạng vui vẻ khi nãy đã biết mất tăm mất tích: Mẹ mình gọi điện thoại tới, bà ấy và bố mình đã quyết định ly hôn rồi.”
Có lẽ nhân viên ở Cục dân chính cũng rất ít khi chứng kiến cảnh con gái đưa bố mẹ đi làm thủ tục ly hôn.
Bố của Trần Dư Phi và bà Lục Mạn không hẹn mà cùng ăn mặc rất trang trọng, thoạt nhìn lại có chút giống như dáng vẻ “cây già nở hoa” vậy. Dù sao thì cũng đã từng có những ngọt ngào thời thanh xuân và quá khứ đồng cam cộng khổ bôn ba vì sự nghiệp, tuy mười mấy năm trở lại đây tình cảm đã lạnh nhạt nhưng từ nay thật sự phải cắt đứt mối quan hệ hôn nhân đã gắn bó mấy chục năm trời với người đứng trước mặt mình, trong lòng hai người bỗng chốc trở nên trống rỗng, giống như đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng vậy.
Bà Lục Mạn trầm mặc không cất lời, nắm chặt lấy tay con gái, theo sau lưng chồng làm từng bước thủ tục ly hôn. Cầm giấy đăng ký kết hôn đã mấy mươi năm, không còn đỏ tươi chói mắt như trước nữa, lật lật giở giở, hai người trong tấm ảnh đen trắng đầu tựa vào nhau, mỉm cười vui vẻ, hạnh phúc. Bà vẫn còn nhớ tất cả những chuyện đã xảy ra vào ngày đi nhận giấy đăng ký kết hôn hôm đó, bầu trời cao trong xanh, cây xanh hai bên đường, mái tóc ông chải chuốt gọn gẽ, lúc xếp hàng, phía trước có một cô gái mặc chiếc áo jacket thời trang, ông đã thì thầm bên tai bà: “Em mặc vào chắc chắn còn đẹp hơn cô ấy.”
Nhân viên của Cục dân chính thục giục vài tiếng, bà Lục Mạn mới đưa tờ giấy đăng ký kết hôn ra. Người chồng đứng cạnh bên khẽ “ừm” một tiếng, bà mới nghiêng đầu nhìn những nếp nhăn hằn sâu nới khóe mắt và mái tóc đã được nhuộm đen của ông, bất giác trong lòng dấy lên cảm giác chua xót khó tả.
Thủ tục làm rất nhanh, chỉ mấy phút sau đã đến bước cuối cùng, chụp ảnh để dán vào giấy ly hôn.
Cùng một bức tường phía sau chiếc ghế dài, tấm màn vải đỏ dùng để chụp ảnh kết hôn được cuộn lại và tấm màn xanh lam được buông xuống. Trần Dư Phi đứng phía sau chiếc máy ảnh kĩ thuật số nhìn bố mẹ đang cố gắng căng da mặt, lặng lẽ rời ánh mắt đi chỗ khác.
Bước ra khỏi Cục dân chính, ba người không nói lời nào, bố Trần Dư Phi cố gắng thoải mái nói với con gái: “Lâu lắm con không về rồi, tìm chỗ nào đó, ba người chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi.”
Lúc này, cao lương mỹ vị cũng đều khó nuốt trôi, Trần Dư Phi yêu thương ôm chặt cánh tay bố: “Đề lần tới đi ạ, hôm nay thời tiết không được tốt, bệnh hen suyễn của mẹ lại có vẻ tái phát rồi, để lần sau con mời hai người ra ngoài ăn cơm ạ.”
Trần phụ nhìn Lục mẫu – giờ đã là vợ trước, khóe môi khẽ động một hồi mới hỏi: “Bệnh… bệnh của bà có nặng lắm không?”
Lục mẫu mỉm cười lắc đầu: “Không nặng, nghỉ một lúc là đỡ thôi.”
Trần phụ gật gật đầu: “Vậy để lần sau chúng ta đi vậy.”
“Thế cũng được.”
Trần phụ cũng mỉm cười với Lục mẫu, bàn tay nắm chặt bên hông mở ra, cuối cùng vẫn không thể đưa ra bắt tay với bà: “Vậy chúng ta tạm biệt ở đây nhé”.
“Ừ, tạm biệt.”
Trần Dư Phi không cùng với Lục mẫu trở về nhà của bà. Trước mặt mẹ, cô luôn luôn mỉm cười, nghĩ cách để thay đổi không khí, thế nhưng giờ phút này, nở nụ cười dường như là việc làm rất khó.
Mượn cớ phải đi thăm bạn, Trần Dư Phi và mẹ vẫy tay tạm biệt. Cô tùy tiện đi vào ga tàu điện ngầm gần đó, chầm chậm không mục đích bước lên tàu, sau khi chuyển tàu một lần, cô mới phát hiện ga mà cô xuống lại cách căn nhà cũ của Trần gia không xa.
Lúc đi lên mặt đất, trời đã bắt đầu mưa bụi nhỏ, hạt mưa li ti bị gió thổi bay khắp nơi trong không trung, giống như sương vậy. Trên tóc, áo quần và da thịt rất nhanh bị phủ bởi một lớp những hạt nước long lanh nhỏ như hạt bụi.
Đã lâu không đến, con đường này đã đổi thay rất nhiều, rộng lớn hơn, hai bên đường đã mọc lên mấy ngôi nhà mới, trông thêm hàng cây mới cao cao, bây giờ đứng ở nơi hồi nhỏ mỗi lần tan học đều đi qua đã không còn nhìn thấy ban công nhà cô nữa. Căn nhà nhỏ, bức tường bên ban công có làm một cái tủ âm tường, đằng sau tấm cửa kính ở ban công có treo tấm rèm hoa mà mẹ lấy nguyên liệu từ xưởng về để may thành, nguyên liệu là sản phẩm xử lý kém chất lượng, lúc in nhuộm màu sắc không được đồng nhất, mỗi một ô màu và khung của ô màu đó không trùng khớp với nhau. Nếu nhìn xa thì không vấn đề gì, chứ đứng gần nhìn kĩ sẽ rất dễ có cảm giác đầu váng mắt hoa.
Hai người họ vẫn là bố và mẹ của cô, nhưng đã không còn là một gia đình nữa rồi…
Trần Dư Phi lấy tờ khăn giấy lau lau nước trên mặt, sau đó liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo.
Là điện thoại của Nhiếp Phong, anh đã bình an trở về đến lãnh thổ nước Ai Cập, hiện tại đang đi về phía Cairo. Di thể của anh bạn nhiếp ảnh gia người Nhật đó đã được tìm thấy và hỏa táng, sau khi anh đưa cô vợ góa và tro cốt của chồng cô ấy trở về Nhật Bản thì sẽ lập tức trở về nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT