Lại nói đến thời điểm Đường tiểu quai bốn tuổi, đi theo mẹ sag nhà bà ngoại chơi.

Bà ngoại rất thích bé, cho bé một bao tiền lì xì vừa dày vừa to, ngay cả Tiểu Ma Vương nhà dì cũng không có nhé! Cầm bọc tiền ước chừng không nhẹ, Đường tiểu quai vội vàng giấu chạy vào góc bắt đầu đếm.

Bởi vì ở nhà ba luôn bắt nạt bé, mỗi ngày đều bắt bé học thuộc lòng bảng cửu chương, cho nên ba tuổi đường tiểu quai đã biết tính toán!

Nhưng mà tại sao đếm đi đếm lại đều là 2222 hả?

Chẳng lẽ bà ngoại cũng cảm thấy tiểu quai rất hai? Mẹ nói hai là khen một người rất thông minh, cho nên nhất định bà ngoại cũng cảm thấy như vậy.

Nếu như vậy, vậy bé phải cố gắng nhận thôi!

Thật sự là gắng gượng a, gia vốn định khiêm tốn, bọn họ nhất định sẽ vỗ tay và ôm bé, thật sự là không có biện pháp á..., vóc người đẹp trai lại thông minh thì phải chịu những chuyện bị quấy rối như vậy thôi.

Lâm An Hiểu nhìn con trai một mình ở góc tường chống móng vuốt nhỏ dáng vẻ duy nghĩ, lặng lẽ đi đến gần, nhanh chóng rút đi bao tiền lì xì trong tay bé.

“Cha giúp con giữ nhé!”

“Nhưng là, năm ngoái, năm trước, cũng là do cha giữ, tiền đâu rồi?”

Ặc, thằng bé cũng có thể nhớ? Lâm An Hiểu hung dữ, mở to mắt nói mò: “Tiền của con đưa cho mẹ gửi ngân hàng rồi.”

Đường tiểu quai lấy sự thông minh tài trí của mình, theo bình thường suy đoán một chút, hiển nhiên không tin cha bịa chuyện!

“Chi phiếu đâu?”

Thằng nhóc này, vẫn chưa chịu thôi có đúng không?

Lâm An Hiểu cầm bao tiền lì xì cho con trai một hạt dẻ: “Trong két sắt.” Lắc lắc mông rời đi.

Đi tới cửa thì quay người lại:“Con có muốn đi chung không?”

Ba tiếng sau, điện thoại di động Lâm An Hiểu nhận được một tin nhắn.

“Mẹ, mẹ đang ở đâu?”

Ơ, thì ra là đường tiểu quai nhà cô nha!

“Mẹ đang ở shmi¬ly nha, hôm nay mua rất nhiều đồ, còn có quà tặng bảo bối, đang trên đường về nhà, làm sao vậy, bảo bối, nhớ mẹ sao?”

Năm phút đồng hồ sau, một cái tin nhắn nữa được gửi đến!

“Mới lúc nãy hình như mẹ cũng có dẫn con theo nha!!!”

“oh,shit mẹ lập quay lại đón con!”

Lúc Lâm An Hiểu quay lại, khuôn mặt Đường tiểu quai đầy vạch đen đứng ở trước cửa shmi¬ly, trên lưng bé đeo chiếc ba lô vịt con màu vàng, khuôn mặt bánh bao nhíu lại, quản lý cửa hàng khom lưng đi theo sau lưng của bé, gương mặt thể hiện sự thông cảm!

Lâm An Hiểu nhìn thấy tình cảnh này, đang suy nghĩ có nên đi qua đấy không, hay là trực tiếp ném bé ở nơi này thôi. Bằng không trở về thằng nhóc này nhất định thêm dầu thêm mỡ tố cáo cô.

Sau đó tên họ Đường nào đó lại có thêm lý để được làm bậy!

Lâm An Hiểu vừa mới xoay người, một giọng nói non nớt đầy tức giận truyền đến:“Đứng lại!”

Mẹ không nghe thấy, mẹ không nghe thấy

“Lâm An Hiểu, con tức giận!”

Thằng nhóc này, tục danh của lão nương cũng dám gọi thẳng, thật là chán sống rồi!

Đi giày cao gót cao bảy tấc, Lâm An Hiểu ăn nói mạnh mẽ khí phách quay trở lại, đứng trước mặt thằng nhóc thối không ai bì nổi này, khoanh cánh tay.

“Điều kiện?”

“Con muốn đi đến khu huấn luyện!”

“Không được!”

Thằng nhóc này, lần trước chuồn êm chạy đến nơi huấn luyện, phá hư hết tất cả máy bay trực thăng của người ta, Lâm An Hiểu cũng bị bé làm cho phát cáu, cố tình ông nội bé còn ôm lấy cháu cười to, khen cháu nội của ông có phong độ của mình năm đó.

“Vậy con gọi điện thoại cho Đường tiên sinh.”

Đường tiểu quai nói xong thì để cặp sách xuống dưới đất, muốn lấy điện thoại trong túi ra!

Lâm An Hiểu một tay kéo cặp sách của bé, một tay dắt móng vuốt nhỏ của bé dẫn đi: “Đồng ý, Tiểu hỗn đản!”

“Con muốn nói cho Đường tiên sinh.”

“Nói cho cha biết cái gì?”

“Mẹ mắng cha là Lão Hỗn Đản.”

“Ông nội nó, được lắm, con không đi mẹ đi nha.”

Buổi tối, giết người đêm khuya!

Lâm An Hiểu bị một cầm thú hành hạ đến sức cùng lực kiệt đủ các loại tư thế, trước khi ngủ vẫn không quên lầm bầm một câu: Hôm nay anh uống lộn thuốc?”

Người nào đó thoả mãn ôm cô vào trong ngực, ôm chặt lấy, mặt bình tĩnh trả lời: “Không phải, anh chỉ giải thích một chuyện mà thôi.”

Mí mắt Lâm An Hiểu đã nhắm chặt rồi, thuận miệng mà hỏi:“Giải thích cái gì?”

“Không già, nhưng khốn kiếp!”

“Đường tiểu quai, lão nương ngày mai sẽ tiễn con đi nhà trẻ.” Nói xong câu này, buồn ngủ chìm vào mộng đẹp!

Sáng sớm ngày hôm sau Lâm An Hiểu bị âm thanh trẻ con khóc đánh thức, Đường Kình Vũ sáng sớm đã lên máy bay đi rồi, kéo cái gối bên cạnh che lỗ tai, giả vờ bản thân không nghe thấy, trời sắp sáng mới có cơ hội ngủ, vừa mới được ngủ thì tiểu tổ tông liền tỉnh, có muốn cho người ta sống hay không nha.

Rõ ràng Lâm An hiểu giả vờ vô ích, bởi vì Đường tiểu quai đã đứng ở ngoài phòng gõ cửa, không đúng, dùng từ gõ cửa đối với bé là quá lịch sự rồi, là đập cửa.

“Mẹ mẹ, mẹ nhanh lên, em gái khóc.”

“Gọi điện thoại cho cha con.”

“Cha lên máy bay không thể nghe điện thoại, mẹ nhanh lên một chút, em bé muốn đi tiểu rồi.”

Lâm An Hiểu cam chịu rời giường, hận tên khốn Đường Kình Vũ kia muốn chết, ăn uống no đủ còn cô phải chịu tội, không chỉ mang thai khổ cực, sinh lần sau càng thêm khổ cực, thật vất vả mới được bước ra khỏi nhà đi dạo, lại còn bị anh ta giày vò, anh ta ngược lại rất hài lòng vui vẻ, để lại Tiểu Tổ Tông gây mệt nhọc này cho cô.

Ôm con gái mới tám tháng tuổi trong tay, bởi vì đã từng tự tay chăm sóc Đường tiểu quai, cho nên cô làm những chuyện này lần thứ hai cũng rất nhuần nhuyễn. Thay tả cho bé, pha sữa bột, nhìn con gái trong ngực thở hổn hển mút sữa, lúc này mới cảm thấy tất cả khổ sở đều đáng giá, mặc dù vẫn muốn ngủ như cũ.

Đứa trẻ lớn được tám tháng luôn thích trải nghiệm hết tất cả mọi thứ, mới học bò chưa được không bao lâu, liền lảo đảo muốn học đi, cho nên Lâm An Bắc trực tiếp trải thảm lông dê khắp phòng em bé, đem tất cả các vật sắc nhọn gì đó vứt bỏ hết, để cho tiểu công chúa nhà họ Lâm bò chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play