Sau khi ăn xong Lâm An Chính có chuyện muốn bàn bạc với Lâm An Bắc, hai người cùng nhau đi vào thư phòng, để lại mọi người hai mặt nhìn nhau ngơ ngác.

Nãy giờ Từ Văn Tĩnh ở trên bàn cơm lúng túng không nói được từ nào bỗng nhiên giống như được giải thoát, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm im lặng chất vấn của mọi người, kéo tay Doãn Vị đi về phía phòng mình:“Con có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của chị dâu, mọi người có nghi ngờ gì hãy chờ một chút, lát sau con sẽ trả lời hết tất cả.”

Trần Trí Hiên chu cái miệng nhỏ chui vào trong ngực của mẹ ngọ nguậy, chân quỳ gối trên ghế sa lon, giống như đầu con đà điểu chui vào trong quần áo Lâm An hiểu, giọng trẻ con non nớt nghịch ngơm và ngang bướng: “HU HU...OOOA, mẹ, Từ Văn Tĩnh thật xấu xa, bắt dì ấy lại, để Tiểu Tam cắn.”

Lâm An Hiểu vỗ vỗ cái mông nhỏ của con trai, lấy đầu nó từ trong quần áo ra, binh thường ở nhà mặc quần áo không nhiều, thằng nhóc này tóc ngắn lỉa chỉa, đâm vào da bụng mềm mại ngứa không chịu được:“Ngồi yên, con thử nói xem, làm một đồng chí Giải Phóng Quân quy củ, khi dễ nhân dân như vậy là hành động đúng sao?”

Trần Trí Hiên chịu ảnh hưởng rất lớn từ ông nội, lại thường thấy cha loay hoay với những món đồ lắp ráp máy bay kì lạ, thấy thích đến kinh khủng, quyết chí lớn lên muốn dấn thân vào quân đội, mang sức lực của mình khi còn sống xây dựng sự nghiệp vĩ đại dâng tặng cho tổ quốc, làm cho ông nội vui mừng, ngày sinh nhật sẽ cho bé một con chó ngao Tây Tạng nhỏ, bây giờ đang được chăm sóc ở trong quân đội, Trần Trí Hiên đặt tên cho nó là Tiểu Tam.

Trần Trí Hiên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy mẹ nói rât có lý, miệng cong lên coi như là đồng ý: “Vậy không bắt dì nữa, nhưng cũng không để cho dì ôm em gái, hừ, dì thật xấu.”

Chọc cho An Nhiên và Lâm An Hiểu cười khổ không ngừng, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nhóc cho phép đi trông em gái, nhóc on liền mừng rỡ la hét chạy vọt lên trên lầu.

An Nhiên lo lắng liếc nhìn về phía thư phòng ở trên lầu, muốn Lâm An Hiểu nghĩ kế sách, “Con nói thằng nhóc An Bắc kia rốt cuộc đang đùa cái gì chứ? Một chút chuyện nhỏ này cũng không giải quyết được, còn có An Chính, làm thế nào mà nó cũng tham dự vào?”

Lâm An Hiểu đại khái cũng biết đầu đuôi mọi chuyện, cô không lo lắng hai người em trai này lắm, chỉ là có chút lo lắng cho Văn Tĩnh, cô nhóc này tính tình nóng vội, dễ dàng bị người khác lợi dụng, chuyện lần này cũng là bị người ta gài bẫy: “Mọi chuyện đều ổn, mẹ cũng không cần nhọc lòng quan tâm bọn nó, mỗi người đều không phải là trẽ nhỏ nữa, chính mình tự có chừng mực, An Chính có thể tham dự vào còn không phải là bởi vì Văn Tĩnh sao, bằng không nó khẳng định vừa ngồi vừa nhìn An Bắc rồi cười thoải mái.”

“Cái tên đạo diễn đó tên là gì mà xấu như vậy? Ông ta không biết thân phận của Văn Tĩnh sao?”

“Nhất định là có người cố ý lừa gạt sau lưng đấy chứ, cũng không biết là ai nhàm chán như vậy, lợi dụng một cô gái nhỏ.”

Từ Văn Tĩnh lần trước bị tố cáo vì tự ý xông vào nhà dân, nhưng cho dù đặt ra câu hỏi như thế nào thì cô nhóc cũng không chịu nói ra nguyên nhân, tới ảnh cũng bị cô thuận tay giấu ở trong biệt thự của Mộ Hoa, tối hôm qua lại dám cả gan ẩn núp đi vào một lần nữa, mặc dù không có bị Mộ Hoa phát hiện, có thể là vì người ta cũng không nghĩ đến cô nhóc này còn dám tới, nhưng lại bị Lâm An Chính bắt tại trận.

Lâm An Chính ngồi trên ghế, nói rõ ràng chân tướng cho Lâm An Bắc, hiển nhiên là Từ Văn Tĩnh bị người ta lợi dụng, nhưng hỏi người cùng cô đánh cuộc là ai, cô một mực chắc chắn là Hướng Dật Thuần, người mà bây giờ không có ở trong nước, điện thoại di động cũng không liên lạc được, mọi chuyện trùng hợp đến đáng sợ.

Lâm An Bắc đứng bên cửa sổ, nhìn mảnh sân ngoài cửa sổ dần dần trở nên tiêu điều, ngón tay khẽ chọc trên cạnh cửa sổ, suy nghĩ chân tướng mọi chuyện trong khoảng thời gian này, vốn dĩ một chuyện rất đơn giản, nhưng bởi vì Văn Tĩnh nhúng tay vào mà trở nên rất khó phân biệt, trước mắt giống như một mảnh sương mù, không thể dùng sức lực, sợ không cẩn thận gây thương tổn tới một người quan trọng!

“Em đi đến biệt thự Mộ Hoa làm gì?”

“Có thể làm gì chứ, đưa tài liệu cho lãnh đạo thôi!” Lâm An Chính không quan tâm chuyện Mộ Hoa, bây giờ chuyện duy nhất anh muốn biết rốt cuộc là ai đã đánh cuộc cùng Văn Tĩnh, con nhóc chết tiệt càng ngày càng không coi ai ra gì, lại dám cùng anh hô hoán.

Hơn nữa, trước đây Từ Văn Tĩnh đều luôn quấn lấy Lâm An Chính, lần này bỗng nhiên tỉnh ngộ hoàn toàn, lại khiến cho Lâm An Chính không thích ứng được, cảm giác mình trở thành người dây dưa với người ta!

Cho nên mới nói, là ai hèn hạ đây?

Lâm An Chính nghiêng đầu tự kiểm điểm bản thân, gần đây có phải quá quan tâm đến chuyện của cô nhóc Từ Văn Tĩnh không? Không chừng những chuyện này đều là do cô ấy cố ý làm ra, dù sao trước kia cô ấy cũng không thiếu làm ra những chuyện khiến người khác chú ý.

“Anh, anh nói xem, có khi nào vụ đánh cuộc là do Văn Tĩnh lừa gạt chúng ta hay không, con nhóc kia cả ngày nói lung tung, ai biết lần này có là phải là kiệt tác trong lúc rảnh rồi của cô ấy không.”

Lâm An Bắc cau mày, anh cũng đã nghĩ tới khả năng như vậy, nhưng là mỗi người cũng đều có thể cảm nhận được Văn Tĩnh không giống như trước kia, đặc biệt là từ sau khi trở về nước, hành tung bí ẩn, còn không giải thích được vì sao bắt một đạo diễn không thả, chuyện này rõ ràng không phù hợp với tính cách của cô ấy.

Quay lại nhìn người cà lơ phất phơ dựa vào ghế duỗi thằng hai chân, một bộ âu phục màu đen bình thường được thằng nhóc mặc lên có vẻ khác biệt, hai tay vắt lên thành ghế buồn chán thổi mấy sợi tóc rủ xuống trên trán, đúng là càng nhìn càng thấy nghi ngờ, Lâm An Bắc đá đá em trai mình, hoài nghi mở miệng, “Em và Văn Tĩnh ở nước Anh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Làm sao lại cảm giác lần này giữa các em là lạ?”

“Khụ khụ, làm gì có?” Lâm An Chính ngồi bật dậy, nói quá nhanh, lại bị sặc nước miếng của mình, đột ngột đứng lên, vóc dáng cao giống Lâm An Bắc, làm người khác sinh nghi bỏ lại một câu”Lười quan tâm tới anh” rồi biến mất ở ngoài cửa.

Mà chuyển sang nơi khác, Doãn Vị bị Từ Văn Tĩnh ấn ngồi xuống giường, mà cô nhóc lại nghiêm trang đứng trước mặt cô, cau mày ôm cánh tay, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Doãn Vị.

Doãn Vị sợ nhất là bị người khác nhìn chăm chú như vậy, hồi trước ở cục dân chính còn có thể giữ bình tĩnh giả vờ như không phải đang nhìn mình, nhưng Văn Tĩnh như vậy làm cho cô không có cách nào giả vờ. Hai tay Doãn Vị chống ở trên giường, nói đùa cười cười hỏi Văn Tĩnh: “Nhìn chị thì được gì, muốn vào cửa nhà họ Lâm cũng không phải cứ nhìn là có tác dụng nha.”

Bỗng nhiên Từ Văn Tĩnh đưa tay giữ chặt hai vai Doãn Vị, suy nghĩ một chút có vẻ cảm thấy khá ngượng ngùng khi phải mở miệng, lại không nói được, sóng vai ngồi xuống giường ngay bên cạnh cô, ngập ngừng nửa ngày thử mở miệng dò xét:“Chị dâu, chị có biết đạo diễn Mộ Hoa không?”

Nụ cười trên mặt Doãn Vị cứng ngắc, kỳ quái nhìn Từ Văn Tĩnh, nhưng vẫn làm bộ trấn định trả lời:“ Siêu sao quốc tế, đạo diễn mới, thành phố A có ai không biết chứ!”

Từ Văn Tĩnh sốt ruột, xoay người Doãn Vị về phía mình, để cho hai người đối mặt nhau, trong đôi mắt nhận ra được sự gấp gáp cùng với lo lắng không biết làm sao: “Dĩ nhiên cái này không phải là điều em muốn nói, vẫn nên đổi cách nói khác thì hơn, nếu như Mộ Hoa có xảy ra chuyện gì, trong lòng chị có khổ sở hay không?”

“Có thể là khi nghe người khác gặp nạn hoặc là bất hạnh, chị nhất định sẽ có một chút đau lòng, nhưng chỉ là tình cảm của con người mà thôi. Nói như vậy có thể em sẽ cảm thấy chị có hơi không hợp đạo làm người, nhưng mà chị lại chính là người như vậy, liên hệ máu mủ không giống như người ta nói không thể dứt bỏ, ông ta cho tới bây chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của chị, sau này cũng vậy chị cũng sẽ không để cho ông ta ảnh hưởng tới cuộc sống của chính mình, đây chính là ý của chị, chị trả lời như vậy em có thể hiểu được mà phải không?”

Từ Văn Tĩnh gật đầu một cái, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cườithoải mái, hai người đều không nhắc tới Mộ Hoa, nói một chút những chuyện vui vẻ khác, chỉ là chưa nói được mấy câu, Từ Văn Tĩnh đã bị Lâm An Chính lôi đi.

Buổi tối lúc đi về, Lâm An Bắc vẫn lặng lẽ lái xe không nói gì, đi trên đường nhận điện thoại, nói công ty có việc gấp phải xử lý, đưa Doãn Vị đến gần đây một nhà trọ khác trong thành phố liền lái xe chạy đi, bởi vì không chắc gần nhà có phóng viên rình mò hay không, cho nên Doãn Vị tạm thời không thể trở về nhà.

Nhà trọ định kỳ đều có người quét dọn, Doãn Vị cũng có thể thả lỏng một chút, còn có quần áo tắm rửa của hai người cũng đã được chuẩn bị tốt từ trước, Doãn Vị từ tầng dưới cùng thang máy đi lên, thời điểm đang chờ thang máy, đã cảm thấy ánh mắt của những người bên cạnh nhìn cô có chút kỳ quái.

Doãn Vị vẫn luôn có thói quen không chịu được khi người khác nhìn cô chằm chằm, cho nên đối với sự quan sát người khác sẽ có vẻ tương đối nhạy cảm. Rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực từ bên cạnh truyền đến, nhưng quay đầu nhìn lại, lại làm cô nghị rằng do mình đa nghi, bên cạnh một đôi trẻ tuổi ôm ấp lẫn nhau, nhìn chăm chú vào bảng đồng hồ đo con số.

Lát sau lại có thêm người đứng chờ thang máy, cửa thang máy mở, Doãn Vị là người đầu tiên đi vào, đứng phía sau cùng của thang máy, đối diện cánh cửa thang máy, cho dù là như vậy, cũng có những người thỉnh thoảng len lén quay đầu liếc nhìn cô, trong lúc còn như có như không tiếng bàn tán!

Nắm thật chặt dây ba lô trên vai, thang máy dừng lại ở lầu năm, Doãn Vị bước nhanh ra khỏi thang máy!

Tầng này chỉ có một căn hộ, ra khỏi thang máy thì yên tĩnh lạ thường, cẩn thận nhìn lối đi an toàn phía cửa, cũng không thấy bất cứ điều gì khác thường, Doãn Vị mới lấy thẻ ra vào từ trong túi xách, mở cửa.

Mới vừa bước cửa, chỗ để giầy trước cửa bị quăng lung tung chỗ này một cái chỗ kia một cái, Doãn Vị cũng không thèm để ý, tùy tiện vớ một đôi dép lê đi vào rồi chạy về phía thư phòng, để túi xuống, mở máy vi tính, bắt đầu đọc lướt qua, cửa sổ góc bên phải ở phía dưới màn hình hiện lên tin tức mà cô muốn biết.

Tiêu đề đó chính là nghi ngờc Mộ Hoa có con gái riêng!

Nhìn tin tức vừa mở ra, trang đầu tiên chính là hình lần trước cô và Mộ Hoa ở buổi lễ trao giải điện ảnh xuất sắc, tốn công sức trang điểm xinh đẹp, so với bộ dạng bây giờ không trang điểm thật là một trời một vực, nhưng nhìn kỹ thì cũng không khó nhận ra là cùng một người, khó trách trong thang máy bị gười ta chú ý đến, thì ra vô tình cô lại một lần nữa thành từ khoá được tìm kiếm nhiều trên mạng.

Lúc chuông cửa vang lên, Doãn Vị đang mặc tạp dề lau phòng bếp không dính một hạt bụi, căn nhà được cô dọn dẹp từ đầu đến cuối hết một lượt, quỳ trên mặt đất dùng khăn lông lau chùi, ngay cả những góc xó xỉnh từng tầng của tủ sách cũng không bỏ qua. Kể từ khi quan hệ hai người vui vẻ, trừ trường hợp thỉnh thoảng xuất hiện cùng thân kính bận rộn công việc, Lâm An Bắc không còn gây ra xì căng đan gì nữa.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, không nghĩ đến đã sắp mười giờ, Lâm An Bắc chưa có về, điện thoại cũng không gọi, không biết có phải công ty gặp chuyện gì đó khó giải quyết hay không, Doãn Vị không dám tùy tiện quấy rầy anh.

Vẫn còn đang lau chùi nồi chén cho sạch sẽ, chuông cửa liền ring ring kêu lên, tay xoa xoa vào tạp dề, Doãn Vị bước nhanh ra khỏi phòng bếp, cho là Lâm An Bắc quay về.

Lấy giày trong tủ ra xếp cho gọn gàng, Doãn Vị mới đi mở cửa:“Bận rộn chuyện gì mà về trễ như vậy.” Giọng nói của Doãn Vị còn chưa hết bị nghẹn ở trong cổ họng, giật mình nhìn người phụ nữ duyên dáng sang trọng đứng trước cửa, nhìn chung quanh một chút, cũng có bóng dáng của Lâm An Bắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play