Chương 64 Manh Mối Thời Thanh Xuân

10

Xử lý xong hàng loạt hồ sơ của cả ba nạn nhân trong vụ án moi tim, sau đó phải đi đến điếu tra gia cảnh cả ba người, cả ngày nay Dương Tịnh An và Dương Thái Hùng dường như chẳng còn thời gian để nghĩ ngơi, cô là chuyên gia tâm lý tội phạm nên việc hoàn thành hồ sơ không nằm trong phạm vị công việc của cô nên Dương Tịnh An về sớm hơn anh trai mình.

Biệt thự nhà họ Dương vốn dĩ chỉ dành cho các trưởng bối ở, những hậu bối như cô và Dương Thái Hùng chỉ thỉnh thoảng mới về, vì là nơi dành cho người lớn nên cả biệt thự được trang trí một cách giản dị, tạo nhã, màu trắng gần như đã chiếm toàn bộ căn biệt thự, bên cạnh là một vườn hoa tràn đầy hoa bỉ ngạn đỏ rực.

“Tiểu thư đã về.”- Người làm hơi ngạc nhiên khi thấy Dương Tịnh An nhưng phút chốc đã hóa thành vui mừng.

Dương Tịnh An gật đầu mỉm cười: “Mẹ tôi đâu?”

“Phu nhân đang ở phòng khách.”

Trong phòng khách, một người phụ nữ cứ chăm chú vào những tờ tạp chí, dường như đối với bà ta đó mới là cả thế giới, người phụ nữ có dung mạo sắc sảo, đôi mắt tinh anh vừa nhìn qua đã biết là một người có học thức và bản lĩnh.

Đó là Thụy Du, con dâu thứ hai của nhà họ Dương, là một tài nữ điển hình.

Dương Tịnh An nhìn thấy mẹ mình chăm chú vào những thứ trên bạn, cô nhìn thoáng nhìn qua bàn, ánh mắt như có thứ gì đó khẽ dao động.

“Mẹ, con về rồi.”

Thụy Du nâng tầm mắt, nhìn Dương Tịnh An, giọng nói cũng có chút mệt mỏi: “Cũng đã chịu về thăm bà già này rồi.”

Dương Tịnh An mỉm cười, như có gì muốn nói lại thôi, cô chỉ khẽ lên tiếng: “Con về phòng trước.”

“An An.”- Thụy Du đứng lên nhìn bóng lưng của cô khẽ gọi.

“Có chuyện gì mẹ?”- Dương Tịnh An quay người nhìn Thụy Du.

Bầu không khí có phần quái lạ, người muốn nói nhưng không biết có nên hay không, người muốn biết đang đợi người kia nói.

“Mẹ, mẹ muốn hỏi về vụ án moi tim có manh mối gì không?”- Thụy Du dò hỏi.

Dương Tịnh An nhìn bà, ánh mắt trong phút chốc biến đổi, trở nên một sự sắc bén.

“Mẹ rất quan tâm về vụ án này?”

Sắc mặt Thụy Du có chút biến đổi, nhợt nhạt và hốt hoảng, bà gượng cười: “Mẹ chỉ quan tâm công việc của con thôi, con thấy đó theo ngành này toàn phải đối diện với nguy hiểm nên…”

“Mẹ, nạn nhân đầu tiên mang họ Dương.”- Dương Tịnh Anh dứt khoát cắt ngang lời Thụy Du, sau đó cô xem mọi sự biến đổi trên gương mặt của bà.

Quả nhiên, Thụy Du vừa nghe thì tay chân như không còn sức, cả người vô lực ngã xuống so pha, hai mắt hoang mang, tầm nhìn trống rỗng.

“Trên bàn mẹ để rất nhiều tạp chí, hơn nữa còn đánh dấu những thông tin liên quan đến vụ án, mẹ hẳn là rất quan tâm.”- Dương Tịnh An chỉ tay lên bàn, chậm rãi nói.

Dương Tịnh An cũng ngồi xuống cạnh bà, cô im lặng, chờ Thụy Du tiếp tục nói, cô muốn biết về người tên Dương Thiên Ngọc này, cô muốn biết về Thiên Châu, rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà cô chưa biết về gia đình mình? Hơn nữa, cô còn muốn phá án.

“Con biết đó là dì của con, mẹ hãy nói cho con biết tình hình năm đó, có như vậy con mới có thể phá án.”- Dương Tịnh An nhẹ giọng.

Thụy Du nhìn cô, hai bàn tay cũng run run, hốc mắt dường như đã ẩm ướt, nhớ lại chuyện năm đó đối với bà là một cực hình, 19 năm trước tựa như mới vừa xảy ra.

“Thiên Ngọc thật sự là dì của con…”- Một lúc lâu sau giọng nói yếu ớt của người phụ nữ vang lên, hơi thở của bà có chút không điều đặn, cả người toàn đầy sự bi thương.

Dương Thiên Ngọc, cái tên này đối với Thụy Du là một hồi ức cả đời không thể nào quên, năm đó cả hai chỉ vừa mới 18 tuổi, đã vô tình gặp nhau, bà là vị hôn thê của Dương Hàn cũng tức là chị dâu tương lại của Dương Thiên Ngọc, vì thế bà và người em chồng này chỉ phút chốc đã thân thiết như chị em ruột thịt, có gì vui buồn điều kể cho nhau nghe, khoảng thời gian đó, bà, Dương Hàn, và Dương Thiên ngọc những ngày thanh xuân tươi đẹp…

Một buổi chiều gió lộng, cả bốn người đi dạo chơi quan bờ biển, tiếng sóng vổ như những nhịp điệu vu vương trong một không gian rộng lớn.

Dương Thiên Ngọc yêu kiều trong một chiếc váy đen, Thụy Du trưởng thành trong bộ váy tím, cả hai người cùng với Dương Hàn ngồi trên một sàn gổ của nhà sàn, đồ ăn được bày ra, vừa ăn vừa nói cười vui vẻ.

“Anh hai, anh xem.”- Dương Thiên Ngọc kéo tay Dương Hàn tươi cười chỉ ra phía biển xa xa, những cánh chim trắng từng đàn lượn lờ trên bờ biển, lung linh và bình dị.

“Quả thật rất đẹp.”- Thụy Du cũng nhìn ra đàn chim đó, một câu cảm thán từ tận đáy lòng.

Dương Thiên Ngọc mỉm cười thật tươi để lộ hai lúm đồng tiền duyên dáng: “Sau này em sẽ như chúng, tự do bay lượn.”

“Em đừng có gây chuyện, ngoan ngoãn nghe lời anh và cha.”- Dương Hàn cười cười xoa đầu em gái mình.

Dương Thiên ngọc phồng má, bất mãn: “Em nhất định sẽ giống như chị Thụy Du, hiền dịu lại kiên cường, tài năng lại khiêm tốn hơn nữa còn rất tự lập.”

Thụy Du nghe mà bật cười, dịu dàng nhìn Dương Thiên Ngọc: “Như chị thì có gì hay, em phải như Hàn, cái gì cũng thông thạo thì mới tài giọi được.”

Dương Thiên Ngọc đảo đôi mắt trong veo một vòng, nở nụ cười ranh mãnh: “Được, em sẽ giống cả hai người vậy.”

Dương Hàn ôm bã vai Dương Thiên Ngọc, yêu chiều nhìn em gái: “Càng nói anh càng cảm thấy em giống con của anh và Du Du, mang gen cả hai người à?”

Dương Thiên Ngọc cũng bướng bỉnh nhìn anh hai mình, mang một nét trẻ con đáng yêu, cô cất gọng nũng nịu: “Không chịu, em là đứa trẻ thông minh, chỉ chọn gen tốt thôi.”

Cả ba người cùng bật cười, tiếng cười làm rộn cả một bờ biển.

Nhớ lại những ngày đó, trong lòng Thụy Du còn vọng lại dư vị của sự hạnh phúc, ngày đó cả ba chỉ mới 18 tuổi, là những cô cậu vô ưu vô lo, nụ cười của cả bà chỉ đơn giản là biểu thị sự vui vẻ, chưa bao hàm nhiều loại cảm xúc khác.

“Thế còn sau đó…”- Dương tịnh An lại hỏi, cô có thể nhìn ra vẻ hoài niệm trong mắt mẹ mình, cô tin rằng, bà đã từng trải qua một chuỗi ngày thanh xuân đáng ghi nhớ và hoài niệm nhưng cũng đầy sóng gió và sự tiếc nuối.

“Sau đó…”- Thụy Du định nó gì thì lại ngưng lại, như đang sắp xếp từ ngữ rồi cất giọng: “Được khoảng bảy năm như vậy thì mẹ hay tin Thiên Ngọc bị giết chết…”

Tối hôm đó là một đêm gió mưa tầm tã, là 12 giờ khuya, Thụy Du đang say ngủ thì điên thoại lại vang lên, bà nhận cuộc gọi thì chỉ nghe được một âm thanh như tiếng dao khoét vào da thịt, sau đó là một tiếng hét kinh hoàng của Dương thiên Ngọc, rồi điện thoại lại bị ngắt ngang.

Thụy Du gọi lại hai ba lần vẫn không được, lại hốt hoảng gọi cho Dương Hàn nhưng không có tín hiệu.

“Mẹ khẳng định là tiếng của dì?”- Dương Tịnh An nghi hoặc dò hỏi.

Thụy Du rất nhanh đã gật đầu chắc chắn: “Đó là tiếng của Thiên Ngọc không thể nào lầm lẫn, nghe giống như đau đớn, lại như muốn cầu cứu lại không thể thốt ra chữ.”

“Ngoài âm thanh đó mẹ còn nghe thấy gì không?”- Dương Tịnh An lại hỏi.

Thụy Du suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có.”

Dương Tịnh An thoáng chút thất vọng, lại nghe giọng mẹ mình vang lên.

“Đúng rồi, hình như trước khi tắt máy có tiếng đàn ông, hình như người đó nói, đồ tiện nhân, tim mày sẽ trở thành vật tế.”- Kết quả là sáng ngày hôm sau tin Dương Thiên ngọc chết được thông báo về gia đình, và quả tim đã bị lấy mất.

Dương Tịnh An nhíu chặt hàng mày xinh đẹp lại, cô chìm vào suy nghĩ của bản thân, lại nghe thấy Thụy Du nói tiếp, giọng nói bà có phần gấp gáp, bàn tay run rẫy nắm lấy tay cô.

“An An, con nhất định phải tìm ra hung thủ.”

Dương Tịnh An mỉm cười nhẹ, bàn tay vỗ nhẹ lên tay mẹ mình động viên: “Mẹ yên tâm, linh hồn của cả ba mạng người sẽ không oan uổng.”

Thụy Du gật đầu, giờ phút này bà lại rất muốn trở lại cái khoảng thời gian thanh xuân đó, có những người trong hồi ức của bà…

“À mẹ, mẹ có biết về ba đứa con của dì không?”- Dương Tịnh An chực nhớ ra điều gì, Lâm Khánh Nam đã nói cho cô biết đôi chút, chính vì thế mà khoảng thời gian ở bên người đó không hoàn toàn vô nghĩa.

Thụy Du gật đầu: “Sau khi lâm tuấn kết hôn, Thiên Ngọc ucng4 rời đi, mang theo đứa con trai của cả hai người và gặp được một ngoại kiều, chỉ có điều ông ta gặp tai nạn và qua đời.”

“Cả ba người hiện giờ điều là người của Mafia, mẹ biết chứ?”

~ Xoãng~ Tách trà trong tay run lên rồi rơi xuống, những mảnh vở vang tung tóe, Thụy Du như là nghe được một tin động trời mà bất vi sở động* một lúc rồi lại trợn mắt nhìn Dương Tịnh An.

“Con nói gì? Ba người điều là thuộc hạ của Lâm Tuấn? cái gã đàn ông khống nạn đó lại cư nhiên dám giữ con của Thiên Ngọc bên cạnh còn lợi dụng nó để làm thuộc hạ cho mình? Thật quá đốn mạt.”

“Mẹ, mẹ bình tĩnh đi, Lâm Tuấn cũng đã nuôi dạy bọn họ bao nhiêu năm.”

“An An, con thật sự không biết đâu, gã đàn ông đó rất đáng giận, mẹ chỉ muốn băm vằn lão ta ra, đồ phụ bạc.”- Thụy Du hoàn toàn nghe không lọt tay lời cô nói, những sự thù ghét tưởng chừng đã nguôi dần sau 19 năm dài đằng đẳng lại rực cháy như được tiếp thêm sức mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play