Trong căn phòng rộng lớn, một dáng người nhỏ xinh đang nhắm nghiền hai mắt, cực kì an tĩnh tựa như một thiên thần ở một nơi u tối như thế này.
Lão đại hiện giờ của Mafia là Lâm Tuấn, ông ngồi trên ghế sofa đối diện chiếc giường của Thiên Châu, nhìn cô bằng ánh mắt đau lòng.
Đình Huy bước đến ngồi xuống sofa, lại nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Lâm Tuấn thì lòng lại nhói lên, anh từ nhỏ là trẻ mồ côi được ông đem về nuôi nấng dạy dỗ như con ruột của mình vậy, chỉ có điều anh không thích chém giết lẫn nhau nên chọn làm bác sĩ, anh chỉ muốn sống một cuộc sống cứu người mà thôi.
“Nó sao rồi?”- Lâm Tuấn nói, giọng ông khàn khàn vì lí do tuổi đã lớn.
Đình Huy thở dài: “Con vừa tiêm thuốc an thần cho con bé, trên người nó vốn dĩ là có vết thương lại còn bán mạng mà vận động quá sức như vậy.”- Đình Huy không phải không biết vừa rồi Thiên Châu phải chịu đựng thế nào, anh cũng từng học súng và ngay lần đầu tiên đã không chịu nổi vì độ rung của súng có thể làm tàn phế đôi tay mình nếu không có kĩ thuật.
Lâm Tuấn gật đầu: “Được rồi, con ra ngoài gọi Bảo Hưng vào đây.”
Đình Huy gật đầu cung kính đi ra, vài phút sau thì Bảo Hưng bước vào cuối người:
“Lão đại.”
“Tại sao con bé lại đến nỗi này.”- Lâm Tuấn hỏi.
Bảo Hưng nhìn thoáng qua giường bệnh, đôi mày anh nhíu lại sau đó lại giãn ra: “Ý chí cô bé quá vững, thuộc hạ đã khuyên bảo nhưng vẫn nó cố chấp.”
Lâm Tuấn thở dài, vầng trán ông hiện lên những đường nhăn do thời gian đã để lại cho ông: “Khánh Phong thế nào?”
Bảo Hưng cung kính đáp lời: “Càng ngày cậu ấy càng sống buông thả.”
Lâm Khánh Phong chính là con trai của Lâm Tuấn, cũng là người kế thừa tổ chức Mafia, chỉ là người con trai này vô tâm đến mức đáng giận và sống không hề theo nguyên tắc mà rất phóng túng.
Lâm Tuấn nhíu mày: “Nó lại cứ như vậy thì tổ chức giao cho nó không khéo sẽ diệt vong toàn bộ mất.”
Bảo Hưng im lặng không nói gì, thi thoảng nhìn về phía Thiên Châu rồi hỏi Lâm Tuấn: “Lão đại, cô bé… là ai?”
Anh không phải kẻ khờ nên cũng có thể nhìn ra sự quan tâm đặc biệt của Lâm Tuấn với cô gái nhỏ này, nhưng mà… thân thế cô bé hình như là trẻ mồ côi không phải sao?
Lâm Tuấn hình như không có ý định trả lời, chỉ giơ tay ra hiệu Bảo Hưng lui ra, anh cũng biết điều mà không hỏi nữa rồi từ từ rời khỏi…
Trong màn đêm có một ông lão ngồi đó nhìn cô gái đang ngủ say kia, nét mặt ông hiện rõ lên vẻ nhớ nhung, cắn rứt, và chân tình sâu đậm.
“Khả Khả, tôi đã hoàn thành di nguyện của bà rồi…”
***********************
Tại một quán bar náo nhiệt trong thành phố, ánh đèn mờ ảo cùng như giai điệu sôi động đã đưa người ta vào thế giới của riêng mình, không có âu lo và hận thù, chỉ có điên cuồng vận động theo từng điệu nhạc.
“Cạn ly!”- Những chiếc ly va vào nhau tạo nên âm thanh trong trẻo tựa như tiếng reo của chuông gió.
Sau khi cạn ly, một anh chàng có vẻ bề ngoài khá giống một play boy, gương mặt baby của anh cũng mang vẻ hào hoa không che dấu: “Lần này cũng phải cảm ơn Khánh Phong đã giúp tớ tóm được một cô em gái xinh đẹp, bữa hôm nay tớ mời.”
Ở trên bàn có hai người con trai khác và những cô tiếp viên cực lả lơi bám sát vào họ.
“Gia Bảo, cậu mời thì tớ không khách sáo.”- Giọng nói trầm thấp từ một góc khác truyền đến.
Lâm Khánh Phong ngồi ở một góc khó nhìn thấy, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt như được điêu khắc tỉ mỉ, đường nét góc cạnh rõ ràng. Đôi mắt mang theo vẻ mị hoặc nhưng rất sắc bén mà thâm thúy khiến người ta không thể xem thường, vẻ mặt lúc này cười như không cười khiến người khác không nhìn ra được suy nghĩ của hắn đôi lông mày hình kiếm cùng khí khái rắn rỏi khiến người ta chỉ cần nhìn một lần cũng khó có thể quên được!
Lâm Khánh Phong ngồi trên sofa, tuỳ tiện vắt chéo hai chân, tay phải cầm một ly rượu, tay trái ôm eo một cô gái, mà cô ta cũng giống như người không xương dính vào ngực hắn.
Gia Bảo cười lớn: “Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng tối nay tớ phải về nhà với mỹ nhân của tớ, sau này tớ sẽ bồi cậu đến cùng.”
Thế Duy làm ra vẻ bất đồng mà nhìn Gia Bảo: “không được, như thế là trọng sắc khinh bạn, hôm nay tớ phải chuốc say cậu để tiểu mỹ nhân của cậu tối nay xem làm sao hầu hạ cậu thật tốt.”
Gia Bảo liếc Thế Duy rồi nhìn qua Khánh Phong, hắn vẫn cười như không cười, bắt gặp ánh mắt của bạn mình liên nói: “Tớ đồng ý với Duy, đêm nay nếu tất cả người trong bar này không say đến ngã gục thì cậu đừng hòng đi về.”
Gia Bảo chỉ có nước khóc không xong, định liều mạng 'chuồn' về thì vừa đứng lên đã bị những người mặc áo đen ấn ngược xuống ghế, anh dùng ánh mắt giết người nhìn Khánh Phong: “Cậu dám dùng vũ lực?”
Khánh Phong từ từ để ly rượu trong tay xuống: “Cậu nói gì?”
Gia bảo bị ánh mắt tựa như dao của Khánh phong làm á khẩu, không nói được lời nào chỉ biết ngoan ngoãn mà cầm rượu uống.
Thế Duy quay sang Khánh phong: “Hình như ông già nhà cậu đang muốn giao Mafia lại cho cậu, vào thời điểm này cậu nên giữ kẽ một chút chứ.”
Khánh Phong nhếch miệng chế nhạo: “Lâm Khánh Phong này trước giờ chưa từng đánh giá cao việc đó, hôm nay tâm trạng tớ vui không muốn nói đến vấn đề này.”
Nói rồi Khánh Phong cầm rượu uống.
Thế Duy và Gia bảo nhìn nhau nhưng cũng không nói gì, bọn họ biết nếu Khánh phong đã tỏ thái độ mà còn cố tình chọc giận hắn thì hậu quả sẽ như thế nào.
*********************
Lâm Khánh Phong về nhà đã là ba giờ sáng, người hắn nồng nặc mùi rượu nhưng gương mặt thì rất tỉnh táo.
Tất cả người trong tổ chức khi gặp Khánh phong điều cung kính cuối chào, thế như đối với sự cung kính này của họ thì ánh mắt hắn lại hờ hững như không nhìn thấy.
Khi đi ngang qua phòng của Thiên Châu, vốn định đi qua nhưng khi nhìn thấy cửa không khoá lại thấy trên giường có một cô gái đang nằm ngủ ngon lành thì bất giác đứng lại, chần chừ một lúc rồi bước vào phòng.
Khi nãy hắn có nghe Bảo Hưng báo cáo lại chuyện của Thiên Châu, vốn dĩ là nghe cho có thôi, nhưng giờ bước tới gần nhìn cô, hắn mới nhìn rõ được trên cơ thể cô nhóc này có rất nhiều vết thương, cũng may là với bàn tay y khoa của Đình Huy thì không để lại sẹo.
Giơ bàn tay khẽ kéo chăn lại cho Thiên Châu, rồi nhìn một lúc sau đó ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT