Những ngày mùa đông, Vancouver làm nức lòng du khách khi những lớp tuyết lãng mạn rơi xuống, khoác lên một tấm áo mới cho thành phố. Từ trung tâm, lái xe qua khu công viên Stanley rực rỡ rồi vượt cây cầu Lion Gate có góc nhìn tuyệt đẹp xuống bên dưới, đi thêm chưa đầy 2 km trên con đường Capilano là du khách đã có thể chạm ngõ Capilano Suspension Bridge Park. Công viên nằm khép mình trong cánh rừng đầy những cây cổ thụ đã trở thành điểm đến thu hút đông đảo tất cả du khách năm châu khi du lịch tại thành phố ở bờ Tây Canada này.

Vào mùa giáng sinh, đặc biệt là buổi tối khắp công viên rộng lớn lại khoác lên mình một chiếc áo dạ quang bằng những ánh đèn mà sắc xanh đỏ tím vàng cực kì mỹ lệ.

Lâm Khánh Phong và Thiên Châu đứng trên cầu treo Capilano, mặt cầu rất rộng và hai bên đều được bọc lưới cao cùng dàn cáp chắc chắn. Cây cầu còn có tên “cầu cười” bởi những âm thanh tạo ra như tiếng cười khi gió thổi qua hẻm núi.

Những cơn gió mát lạnh làm chiếc cầu đung đưa khiến Thiên châu nhất thời không giữ được thăng bằng mà chao đảo, sau đó cô được một vòng tay che chở vào ngực, đứng từ độ cao 137 m có thể nhìn toàn bộ dòng sông Pilano mạnh mẽ chảy không ngừng nghỉ và thảm rừng xanh pha chút lá vàng như một bức tranh sống động.

“Nơi này… quả thật rất đẹp.”- Thiên Châu hít sâu một ngụm không khí, cô không để ý đến vòng tay đang ôm mình vào lòng, đôi mắt phấn khởi nhìn toàn bộ cảnh vật xung quanh.

Lâm Khánh Phong rất hài lòng trước bộ dạng thích thú như vừa tìm ra một châu lục mới của cô, hắn bật cười âm thanh trầm thấp từ trong cổ họng khiến Thiên Châu quay lại nghi hoặc mà nhìn Lâm Khánh Phong: “Anh cười cái gì?”

Lâm Khánh Phong nhẹ giọng nói, âm thành cũng tựa như làn gió mát lạnh kia: “Từ năm em được đưa về tổ chức, tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của em.”

Thiên Châu im lặng, không nói gì chỉ quay đầu lại nhìn toàn bộ phong cảnh bên dưới, Mỗi người đều có một góc chết, chính mình không thể đi ra, người khác cũng không thể xông vào. Cô đem bí mật thầm kín nhất đặt vào đó. Người khác không hiểu cô, cô không trách họ.

Âm thanh trầm thấp của Lâm Khánh Phong từ phía sau lại vang lên: “Nha đầu, nói cho tôi biết vì sao em lại không muốn về An Kí.”

Thiên Châu im lặng một lúc, dường như phong cảnh thơ mộng ở đây đã tác động lên tâm tình của cô, khiến một người không thích kể chuyện của mình như Thiên Châu lại như có ma đưa lối mà lên tiếng:

“Thật ra nơi đó là nơi ban phát cho tôi sinh mệnh… nhưng cũng đồng thời khiến tôi đau đớn… có nói thế nào thì anh cũng không thể hiểu.”

Giọng nói của cô dịu dàng và yếu ớt như vậy càng khiến Lâm Khánh Phong khó chịu trong lòng, bàn tay đang ôm eo cô cũng xiết chặt hơn, đem cô hoàn toàn bao phủ trong phạm vi hơi thở của mình: “Tôi hiểu.”

Thiên Châu cười khổ, cô khẽ lắc đầu, ánh mắt đã nhuộm đầy đau thương: “Anh sẽ không hiểu…”

Một câu nói đầy hàm ý của cô khiến Lâm Khánh phong nhíu mày khó hiểu, thật ra cô gái nhỏ này đã trải qua những chuyện gì?

***

Màn đêm tĩnh mịch, vì đêm qua yên vắng nên làm con người ta cảm thấy cô đơn, Thiên Châu nằm lâu cỡ nào cũng không ngủ được, cô cố gắng thoát khỏi vòng tay đang xiết chặt mình của Lâm Khánh Phong mà đi ra bên ngoài, Thiên Châu chỉ khoác lên người tấm áo lông dày màu trắng, giữa màn đêm u tối lại có một người con gái xinh đẹp tuyệt trần mặc bộ bộ đồ màu trắng làm khung cảnh vốn âm u đáng sợ cũng có vài phần ấm áp.

Căn biệt thự này là Lâm Khánh Phong mua, phải nói một điều là vị trí địa lí ở đây cực kì tốt, bao phủ xung quanh là rừng cây và thác nước ngày đêm vẫn chảy, không khí mặc dù lạnh nhưng cũng có phần nào đó thơ mộng.

Vốn dĩ đang thưởng thức phong cảnh nhưng đột nhiên ánh mắt Thiên Châu trở nên sắc bén, cả gương mặt cũng kích động và khẩn trương.

Trong đêm đen như vậy lại có một âm thanh…

À không là một tiếng nhạc..

Vang vẳng nhưng tràn đầy bi ai, nhẹ nhàng nhưng lại có khả năng xuyên qua nội tâm người khác…

Một khúc nhạc cô không thể nào quen hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play