Trần Dĩnh
đứng ngây ra nhìn Trương Hoa ôm con lên xe, hồi lâu sau mới đi thu dọn
cửa hàng, vừa thu dọn vừa nghĩ, sao Trương Hoa lại biết mình ở đây nhỉ?
Ngay cả bố mẹ cô cũng không biết, làm sao anh ấy biết được? Tỉnh Tỉnh
phải chịu khổ với mình, liệu anh ấy có nổi cáu không nhỉ? Liệu anh ấy có mang con đi không? Rồi cô lại nghĩ, sao anh ấy lại lái xe đến đây? Xe
này của ai thế?
Thu dọn rồi đóng cửa cửa hàng hoa lại, Trần Dĩnh vừa vào trong xe vừa nghĩ ngợi vẩn vơ. Vào đến trong xe, một cảm giác
dễ chịu bao trùm lấy cô. Trên xe có bật điều hoa, có nhìn sang Tỉnh
Tỉnh, thấy mồ hôi trên người con bé đã khô hết, con bé ngủ có vẻ say
hơn.
Trương Hoa đưa con cho Trần Dĩnh, sau đó nói:
"Em
để con ở trong cửa hàng nóng như thế à?". Trần Dĩnh không đáp, cô cũng
không biết trả lời sao, chỉ biết im lặng đón lấy con, cúi đầu không nói
gì.
Trương Hoa khởi động, sau đó hỏi: "Đường gần nhất về nhà em
là đường nào?”. Dưới sự chỉ dẫn của Trần Dĩnh, cả ba chẳng mấy chốc đã
về đến nơi. Trương Hoa thầm nhủ: Hóa ra gần thế này, thế mà anh đi mất
cả tiếng đồng hồ.
Trương Hoa bế con chờ Trần Dĩnh mở của, mặt
con bé lại rịn mồ hôi. Trần Dĩnh vừa mở cửa ra, Trương Hoa đã cảm nhận
hơi nóng từ trong nhà phả vào người. Nhìn vào bên trong. căn phòng không lớn lắm, không khí cũng không tốt, Trương Hoa vào trong phòng với Trần
Dĩnh được một lúc đã thấy đứa bé đầm đìa mồ hôi. Mặc dù Trần Dĩnh đã bật quạt lên nhưng quạt chẳng ăn thua gì.
Trương Hoa không chịu
được nữa đành lớn tiếng nói: “Em ở trong cái xó quái quỷ gì thế này? Em
định cho con chết nóng à?”. Đứa bé nằm trong lòng Trương Hoa òa khóc, có lẽ là do Trương Hoa đột nhiên quát lớn khiến nó giật mình. Trương Hoa
vội vàng dỗ con.
Trần Dĩnh luôn dè dặt là bởi vì cô lo Trương
Hoa nổi cáu. Nào ngờ Trương Hoa nổi cáu thật, thể nên cô chỉ biết cúi
đầu không nói gì. Trương Hoa nhìn con khóc ngằn ngặt trong lòng, nén
giọng nói: "Có hai lựa chọn, em 1iệu mà chọn. Một là lập tức bê con theo anh. Hai là em ở lại nơi này, anh bế con đi! Em tự chọn lấy!”
Trần Dĩnh khẽ nói: “Nhưng mà còn bao nhiêu đồ thế này…”. Trương Hoa nói:
"Mấy thứ đồ vớ vẩn này có tác dụng gì? Mau đi thu dọn những thử dùng
được, những thứ khác bỏ hết lại đây!”. Trần Dĩnh khẽ đáp: “Nhưng mà cửa
hàng hoa tươi…”
Trương Hoa gạt đi: "Đừng nhắc nữa, cái cửa hàng
hoa ấy giờ bỏ đi còn đỡ tốn tiền, tiếp tục mở chỉ có đường lỗ vốn thôi!
Thôi đủ rồi, em chớ lằng nhằng nữa, con bé nóng không chịu được rồi, anh bế nó vào xe đây!”
2.
Trương Hoa nói xong liền không
đếm xỉa đến Trần Dĩnh mà bế thẳng con ra xe. Trương Hoa vào trong xe
liền gọi cho mẹ Trần Dĩnh, nói sẽ dẫn mẹ con cô về nhà ngay, bảo bà chớ
lo. Lúc này mẹ Trần Dĩnh mới yên tâm được.
Trần Dĩnh biết giờ có nói gì cũng không có tác dụng, thế nên chỉ âm thầm thu dọn một vài đồ
dùng cần thiết. Thu dọn xong, cô lại ngồi bên giường, âm thầm rơi lệ.
Cuối cùng Trần Dĩnh gạt nước mắt đi gặp chủ nhà, giao trả chìa khóa cho
ông ta rồi chào từ biệt.black">Ông chủ hỏi: “Cô không thuê nhà nữa
à?". Trần Dĩnh nói: “Dạ thôi ạ!”. Chủ nhà liền nói: “Vẫn còn một thời
gian nữa mới hết hạn thuê nhà, tôi cứ để nhà đây, nếu hết thời gian mà
cô không quay ại, tôi sẽ bỏ hết đồ đạc của cô nhé!"
Trên đường
về, Trương Hoa mặt mày sa sầm, im lìm không nói gì, Trần Dĩnh cũng không dám lên tiếng, chỉ im lặng ôm con ngồi phía sau. Trương Hoa không lái
nhanh như ban sáng nữa. Tỉnh Tỉnh ngủ ngon lành trong vòng tay của Trần
Dĩnh. Trần Dĩnh nhắm mắt ngồi ở ghề sau, chợt có cảm giác rất buồn ngủ.
Đã lâu lắm rồi cô chưa cảm thấy thư thái thế này. Bao nhiêu lâu nay, các
sợi thần kinh của cô luôn căng như dây đàn, mặc dù cứ sợ Trương Hoa sẽ
xuất hiện, nhưng khi Trương Hoa thực sự đến bên cô, cô lại thấy nhẹ nhõm và an toàn.
Trần Dĩnh lúc này đã cảm nhận được sự thay đổi của
Trương Hoa, mặc dù không nói ra được anh thay đổi ở đâu, nhưng cảm thấy
anh không giống với Trương Hoa trước đây, giọng điệu anh nói chuyện cùng với cử chỉ đều khác hẳn với trước đây. Cuối cùng, Trần Dĩnh đã tìm được một từ để miêu tả Trương Hoa hiện nay, đó chính là "Lãnh đạo”.
Cảm giác của Trần Dĩnh không sai, hiện giờ Trương Hoa đúng là đã thay đổi.
Những thay đổi này dần dần hình thành cùng với cảm giác kiêu hãnh khi
đứng trên bục giảng, luôn cho rằng quan điểm của bản thân là tuyệt đối
chính xác.
Hơn nữa khi xây dựng đội ngũ mới, anh chính là trung
tâm, và cách anh nói chuyện với mọi người cũng có ý vị như dặn dò, nhắc
nhở. Điều này khiến Trương Hoa hiện giờ nhiều lúc thích ra lệnh cho
người khác phải làm gì chứ không phải bàn bạc với người ta nữa. Vì vậy
có thể nói, hành vi và thói quen của con người có thể dần dần thay đổi
thông qua sự tác động của những nhân tố bên ngoài.
3.
Lúc ra khỏi đường cao tốc trời đã tối rồi. Vừa vào đến thành phố, Trương
Hoa liền đỗ lại tại một nhà hàng ở bên đường. Trần Dĩnh im lìm suốt giờ
mới lên tiếng: “Sao anh lại đỗ lại đây?”
Trương Hoa nói: “Để đi tìm em mà ngay cả cơm trưa anh cũng chưa được ăn, mau xuống xe đi, chúng ta vào ăn cơm đã!"
Trần Dĩnh cùng xuống xe với Trương Hoa, sau đó vào nhà hàng. Trương Hoa gọi
món xong liền trả thực đơn cho nhân viên phục vụ và bảo: "Bảo đầu bếp
nhanh lên một chút!", hoàn toàn không có ý hỏi han xem Trần Dĩnh muốn ăn món gì, nếu là trước đây Trương Hoa sẽ hỏi Trần Dĩnh muốn ăn cái gì.
Nhưng Trần Dĩnh chẳng hề để ý đến chuyện này, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều. Nếu cô để ý đến điều này, có lẽ cô sẽ biết rõ hơn Trương Hoa đã thay đổi
như thế nào. Đó chính là anh đang dần dần coi mình là trung tâm, hơn nữa nói chuyện với người khác thường bằng giọng điệu dặn dò, nhắc nhở.
Về đến nhà, Trương Hoa vội vàng đi tắm cho con. Tấm xong liền ôm con nói:
“Tỉnh Tỉnh, có nhớ bố không? Có phải đạo này sống không tốt không? Giờ
thì tốt rồi, ở bên cạnh bố thì không cần phải lo lắng nữa rồi!”
Trần Dĩnh nhìn thái độ của Trương Hoa đối với con, cuối cùng cũng yên tâm
hơn một chút. Cho dù thế nào thì tình cảm của anh dành cho con vẫn không thay đổi. Trương Hoa ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh, nói: “Mau đi tắm
rửa đi! Nhìn bộ dạng của em cứ như một tuần rồi không tắm rửa ấy!"
Buổi tối, Trương Hoa không ngủ chung với Trần Dĩnh, anh ngủ trên giường của
Nhã Vận. Trong phòng có bật điều hòa, Trần Dĩnh nhìn con ngủ ngoan bên
mình, nhớ lại những ngày tháng hai mẹ con bôn ba bên ngoài mà không khỏi rơi lệ, nhưng lại chẳng thể hiểu nổi vì sao mình lại khóc, càng không
nói rõ được cảm xúc của mình lúc này như thế nào.
Buổi sáng,
Trương Hoa vào phòng thay quần áo, thấy Trần Dĩnh đang đùa với con.
Trương Hoa bước vào, mắt Tỉnh Tỉnh liếc sang nhìn anh. Trương Hoa lại
gần hôn con. Thay quần áo xong, anh lại đến ôm con, chơi với con một lát rồi đặt nó lên giường, nói: "Thôi bố phải đi làm rồi, tối bố về chơi
với con nhé”.
4.
Trương Hoa lấy từ trong túi ra một tấm
Thể tín dụng, đặt lên giường rồi nói với Trần Dĩnh: "Đây là thẻ phụ của
anh, tí nữa em đi mua cho con ít quần áo và đồ chơi, sau này em cứ cầm
lấy mà dùng!"
Trần Dĩnh chỉ khẽ vâng. Lúc sắp ra khỏi phòng,
Trương Hoa mới ngoảnh đầu lại nói với Trần Dĩnh: "Nếu em còn mang con đi nữa, để anh tìm được anh sẽ chỉ dẫn con về đây thôi đấy!”, nói rồi
không đợi Trần Dĩnh kịp trả lời đã đi thẳng.
Chắc tại dạo
này khổ sở quen rồi, lúc đưa con đi khu thương mại, mặc dù có thẻ tín
dụng của "Trương Hoa trong tay nhưng Trần Dĩnh vẫn không dám dùng tiền
bừa bài. Có mua một ít quần áo cho con xong lại mua thêm mấy món đồ
chơi. Vốn định mua cho mình ít quần áo mùa hè nhưng cuối cùng ngẫm nghĩ
sao lại thôi.
Trương Hoa đi làm về thấy Trần Dĩnh đang ở trong
bếp nấu nướng. Trần Dĩnh đặt con ngủ trên ghế sô pha trong phòng khách
để có thể trông con. Trương Hoa thay quần áo xong liền chạy lại ôm con
dậy chơi.
Ăn cơm xong, Trương Hoa đột nhiều nói với Trần Dĩnh: "Em đưa hóa đơn mua hàng ban sáng đây anh xem nào!”
Trần Dĩnh thầm nghĩ: "Xem hóa đơn làm gì? Sợ mình tiêu nhiều quá chăng?”,
nhưng Trần Dĩnh vẫn đưa cho Trương Hoa xem, lòng thầm nhủ may mà chưa
vứt đi.
Trương Hoa xem rồi liền nói: “Sao em, lại mua quần áo rẻ tiền cho con mặc thế này? Còn nữa, đồ chơi còn dùng lâu dài, sao không
mua loại cao cấp ấy?”
Thấy Trần Dĩnh ngồi bên không nói gì,
Trương Hoa liền bảo: "Thôi bỏ đi, đợi vài ngày nữa có thời gian rảnh anh sẽ dẫn nó ra ngoài mua cái khác; còn nữa, ngày mai anh phải đi đào tạo ở thành phố khác, ngày kia mới về. Trong hai ngày ấy em không cần chuẩn
bị cơm tối cho anh đâu!". Trần Dính gật đầu váng dạ.
5.
Buổi tối không có Trương Hoa ở nhà, Trần Dĩnh lại cảm thấy rất hụt hẫng, mặc dù bật ti vi nhưng vẫn thấy nhà cửa im ắng. Mặc dù dạo này Trương Hoa
nói chuyện với cô đều như ra lệnh nhưng có anh ở nhà cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm và an toàn.
Trương Hoa cứ về đến nhà là lại ôm con, hơn
nữa rất thích tắm cho con, giúp con thay quần áo, những hành động ấy
khiến Trần Dĩnh cảm thấy rất ấm áp.
Cho dù thái độ của Trương
Hoa dành cho cô chẳng ra sao, nhưng Trần Dĩnh vẫn mong ngóng Trương Hoa
ngày ngày về nhà sớm, có thể ở bên cạnh hai mẹ con cô mỗi tối. Đáng tiếc là cả tối nay anh không về, trong nhà chỉ còn mỗi
Bởi vì nhiều
lớp đào tạo, hơn nữa các lớp đào tạo đều ở thành phố khác, nếu là các
thành phố ở xa thì chắc chắn phải ngủ ở ngoài một ngày, thậm chí có lúc
phải ở ngoài hai ngày. Những thành phố ở gần hơn, lái xe về đến nhà cũng đã muộn lắm rồi.
Mặc dù trong thời gian đó có vài ngày được ở
trong thành phố không phải đi xa nhưng cũng không phải ngày nào anh cũng về nhà ăn cơm. Nhiều lúc anh ăn uống ở ngoài xong mới về nhà.
Trần Dĩnh mặc dù không hài lòng với những chuyện này, nhưng không bao giờ
dám nói gì. Đôi khi Trần Dĩnh cảm thấy mình ở đây giống hệt như một ô
sin, một người chăm trẻ không hơn không kém. Nhiệm vụ của cô là chăm đứa bé, còn về những chuyện có liên quan đến “chủ nhân", có không được phép hỏi.
Trương Hoa phần lớn đều ngủ bên giường của Nhã Vận, thỉnh
thoảng cũng sang ngủ chung với hai mẹ con, nhưng Trần Dĩnh biết Trương
Hoa chỉ vì muốn trông con mà thôi. Thỉnh thoảng Trương Hoa sang phòng,
Trần Dĩnh lại bất chợt nhớ đến cái đêm trước khi cô rời đi.
Trong lòng Trần Dĩnh thậm chí có hi vọng Trương Hoa sẽ đột nhiên khao khát,
sẽ có nhu cầu. Nhưng ngay lập tức cô lại gạt bỏ cái suy nghĩ ấy đi. Có
thế sự thay đổi của Trương Hoa khiến cho cô cảm thấy anh càng lúc càng
xa cô, xa đến mức khó nắm bắt. Ngoài thái độ đối với con không hề thay
đổi, còn lại đường như mọi thói quen và hành vi của anh đều thay đổi rất lớn.
Thế nhưng khi ngủ chung với hai mẹ con, Trương Hoa lại
không có biểu hiện gì là khao khát chuyện ấy, ngay cả khi đi uống rượu ở bên ngoài về cũng vậy. Thỉnh thoảng Trần Dĩnh thậm chí nghĩ, có phải
Trương Hoa đã có người khác ở ngoài rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT