1.

Việc đào tạo đã mở rộng ra ngoại tỉnh. Hai thanh niên trẻ là Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi bắt đầu theo học Trương Hoa. Nghiêm Lộ, xấp xỉ tuổi Trương Hoa, Đăng Quang Phi nhỏ hơn vài tuổi, mới tốt nghiệp hơn hai năm.

Nghiêm Lộ sau khi tốt nghiệp vẫn làm việc ở bộ phận nhân sự, cũng gần giống như Trương Hoa lúc đầu. Một lần vô tình anh bị công ty cử đi nghe giảng về đào tạo kinh doanh, ban đầu còn không chịu, nào ngờ lại bị giáo viên đào tạo lôi cuốn, sau đó trực tiếp gia nhập nghề kinh doanh, nhưng trong lòng luôn mong ước được trở thành một giáo viên đào tạo. Đăng Quang Phi ngay từ hồi học đại học đã đam mê công việc này, sau khi tốt nghiệp đã vào làm ở một công ty đào tạo người.

Đợt trước, Cố Triết Đông đã tổ chức một đợt tuyển dụng lớn để tìm người vào đội đào tạo này, hai người họ có thể coi là hai người may mắn nhất trong số những người ứng tuyển. Vào sau Trương Hoa nên họ đều gọi Trương Hoa là “Anh Hoa”.

Sự nhiệt tình và đam mê của họ khiến cho Trương Hoa cũng hơi kinh ngạc, trong khi bản thân anh thường chỉ đặt chân lên bục giảng mới bắt đầu cảm thấy nhiệt huyết chứ thường ngày rất trầm lắng, đặc biệt rất thích một mình ngồi yên tĩnh suy nghĩ. Nhưng hai người họ thì khác hẳn, dường như lúc nào cũng bừng bừng sức trẻ, sự nhiệt tình.

Nhiều khi Trương Hoa nghĩ có khi hai người họ chỉ trừ lúc ngủ ra thôi chứ lúc nào cũng tràn trề sức sống, thế mà tại sao họ vẫn không thành công? Về sau anh rút ra kết luận, có thể chính là vì quá cố chấp, quá chìm đắm trong đó nên khiến cho họ không có nhiều thời gian hơn để bình tĩnh suy xét những thứ đằng sau đào tạo.

Chỉ có điều có bọn họ ở bên cạnh, Trương Hoa cảm thấy rất hài lòng, một mặt bọn họ đều có khả năng nhất định trong việc diễn giảng trên bục giảng, đặc biệt không bao giờ tỏ ra ngại việc, thỉnh thoảng có thể bảo họ lên bục giảng thay mình, đặc biệt là Nghiêm Lộ, anh đã có kinh nghiệm thực tiễn nhiều năm. Mặt khác, bọn họ làm việc rất tích cực, cũng luôn tự giác với những công việc bên ngoài, hơn nữa sẵn sàng làm thêm giờ, làm việc đến sáng mà vẫn tích cực, lại không bị ảnh hưởng đến công việc của ngày hôm sau. Trương Hoa nghĩ, có thể do họ vẫn còn độc thân.

2.

Thành phố lần này họ đến đào tạo chỉ cách nhà của Trần Dĩnh có hai, ba tiếng đồng hồ. Ban ngày và buổi tối đều có lịch dạy. Buổi tối sau khi kết thúc, Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi ngồi ở phòng của Trương Hoa rất lâu. Hai người họ lúc nào cũng hào hứng nói chuyện, Trương Hoa chỉ ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng chêm vào vài câu, còn lại đều im lặng.

Đợi bọn họ đi rồi, Trương Hoa mới ngả lưng xuống giường, bắt đầu nghĩ xem Trần Dĩnh đang làm gì ở nhà? Lúc trước một phần vì bận, một phần vì xa nên không nghĩ ngợi nhiều, giờ chỉ cách nhà cô có hai, ba tiếng, cảm giác gần hơn nhiều. Hơn nữa anh cũng thấy nhớ con gái.

Trương Hoa hiện giờ đã không cần động tay làm việc nữa, tất cả mọi việc đều có người khác lo. Trước đó đã có người sắp xếp mọi việc, nếu ở gần anh tự lái xe đi từ sáng. Nếu thành phố xa hơn một chút anh đi từ hôm trước. Hơn nữa giờ anh ở riêng một phòng trong khách sạn, cũng chẳng cần phải chen chúc với ai.

Theo như tiền lệ, sáng mai anh sẽ lái xe về trước, những việc lặt vặt còn lại giao cho người khác làm. Nhưng lúc này Trương Hoa lại nghĩ sáng mai sẽ đi thăm con, đã mấy tháng nay rồi, chắc là nó đáng yêu lắm. Nghĩ đến đây, Trương Hoa thậm chí còn cảm thấy vô cùng phấn khởi, hi vọng trời mau mau sáng.

Ngày hôm sau Trương Hoa dậy rất sớm, sau đó gõ của phòng Nghiêm Lộ và Đăng Quang Phi, hai người này ở chung một phòng, cả hai đều chưa dậy, thấy Trương Hoa vào vội vàng mặc quần áo. Trương Hoa nói: “Không phải vội dậy thế đâu, tôi chỉ đến bảo hai cậu một tiếng, hôm nay tôi có chút việc phải đi trước, hai người giúp họ xử lí nốt những công việc còn lại nhé!”

Trương Hoa không gọi điện cho Trần Dĩnh, thậm chí anh đang nghĩ nếu cô nhìn thấy anh đột nhiên lái xe đến, không biết vẻ mặt cô sẽ thế nào nhỉ? Rồi còn con gái nữa? Anh không kiềm chế được vừa lái xe vừa lấy ảnh con ra ngắm. Trương Hoa không hề lo lắng cho cuộc sống của hai mẹ con Trương Dĩnh trước mắt, bởi vì số tiền anh gửi vào thẻ của cô cũng khá nhiều, đủ đảm bảo cho cuộc sống của cả hai.

3.

Lúc Trương Hoa đến nhà Trần Dĩnh mới chỉ qua bữa sáng một lát. Anh vừa dừng xe, hàng xóm nhìn thấy đều nghi hoặc hỏi không biết là ai đến nhà họ Trần?

Lúc Trương Hoa xuống xe, có người đã nhận ra anh, liền nói với người đứng bên cạnh: “Đấy chẳng phải là con rể nhà họ Trần hay sao?” Người kia nhìn kĩ rồi nói: “Đúng thế, sao lại lái xe về nhỉ? Ăn mặc cứ như người trên ti vi ấy!”

Bố mẹ Trần Dĩnh vừa ăn sáng xong, đang ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Bởi vì cửa phòng khách và cồng đều mở nên nhìn thoáng qua là thấy xe của Trương Hoa. Mẹ Trần Dĩnh nói: “Là xe của ai thế? Sao lại đỗ trước cổng nhà mình thế kia?”

Bố Trần Dĩnh cũng ngạc nhiên không kém, cả hai liền chạy ra xem. Vừa ra đến sân họ đã nhìn thây Trương Hoa bước xuống xe.

Trương Hoa nhìn thấy bố mẹ Trần Dĩnh đi ra liền lại gần. Mẹ Trần Dĩnh nhìn thấy Trương Hoa liền nói: “Hoa à, sao con lại về đây?”

Trương Hoa đáp: “Con có chút việc ở gần đây, tiện thể qua thăm nhà ạ!”

Bố mẹ Trần Dĩnh nhìn cách ăn mặc của Trương Hoa, sau đó lại nhìn ra cái xe đỗ bên ngoài, nhất thời không rõ chuyện gì. Im lặng hồi lâu, mẹ Trần Dĩnh mới nói: “Mau vào phòng đi!”

Đợi Trương Hoa ngồi xuống rồi, mẹ Trần Dĩnh liền rót trà cho Trương Hoa. Trương Hoa nhìn quanh, thầm nghĩ sao không thấy Trần Dĩnh? Liền hỏi bố Trần Dĩnh: “Hai mẹ con Trần Dĩnh đi đâu rồi ạ?” Câu hỏi này khiến cho bố Trần Dĩnh và mẹ cô đang rót trà chợt khựng lại.

Mẹ Trần Dĩnh ngẩng đầu lên hỏi: “Con Dĩnh nó không ở chỗ con à?”

Trương Hoa cảm thấy có chuyện không ổn, liền hỏi han cụ thể tình hình, cuối cùng mới hiểu ra Trần Dĩnh vì muốn để bố mẹ yên lòng nên vẫn nói dối là đang ở nhà anh.

Mẹ Trần Dĩnh lo đến toát mồ hôi: “Con ranh này rốt cuộc đang ở đâu? Mang đứa bé như thế ra ngoài nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?”

Bố Trần Dĩnh có vẻ bình tĩnh hơn, nói: “Liệu nó có đang ở chỗ thuê lần trước không?”

Trương Hoa vội hỏi: “Chỗ nào ạ?”

Bố Trần Dĩnh liền kể cho Trương Hoa nghe chuyện Trần Dĩnh chuyển ra ngoài trước dịp nghỉ lễ mùng một tháng năm. Lúc này Trương Hoa mới biết, lần trước không phải Trần Dĩnh từ nhà đến chỗ anh, chẳng trách Lưu Huệ Anh nói bị Tỉnh Tỉnh quẫy nhiễu không ngủ được.

4.

Trương Hoa chẳng buồn uống trà mà đi thẳng ra khỏi nhà, nói với bố mẹ Trần Dĩnh: “Bố mẹ yên tâm, con sẽ tìm được cô ấy!” rồi bảo họ tạm thời đừng gọi cho Trần Dĩnh, sợ Trần Dĩnh biết sẽ đổi chỗ ở khác. Rồi còn dặn họ yên tâm, tìm được Trần Dĩnh rồi sẽ báo ngay cho họ.

Trương Hoa lái xe như bay trên đường, lòng chỉ hi vọng Trần Dĩnh vẫn còn ở chỗ nhà trọ. Bởi vì sợ Trần Dĩnh xảy ra chuyện gì nên bố mẹ cô đã ghi lại địa chỉ cụ thể nơi thuê trọ trước đây của cô rồi.

Để tìm một địa điểm khá heo hút ở trong một thành phố xa lạ thật chẳng phải chuyện dễ dàng. Chặng đường hơn bốn tiếng đồng hồ mà Trương Hoa chỉ đi hết có ba tiếng rưỡi đã đến nơi. Nhưng để tìm được chỗ Trần Dĩnh ở phải mất thêm hai tiếng nữa, chỉ có thể dựa vào địa chỉ trong tay, liên tục hỏi thăm người ven đường. Lúc tìm được đến nơi đã là hai giờ chiều.

Trương Hoa hỏi chủ nhà: “Có phải có một phụ nữ trẻ nuôi con mọn đang ở đây không ạ?”

Chủ nhà nói có, sau đó hỏi Trương Hoa là ai? Tìm cô có việc gì? Trương Hoa liền nói: “Tôi là bố của cháu bé, xin hỏi họ có nhà không ạ?”

Chủ nhà nhìn Trương Hoa một hồi, có lẽ thấy Trương Hoa không có vẻ gì là người xấu liền nói: “Cô ấy bế con ra cửa hàng rồi!”

Trương Hoa lại hỏi: “Cửa hàng ạ? Cửa hàng gì thế?

Chủ nhà liền bảo: “Cậu đi ra ngoài, nhìn lên tường bên ngoài cánh cổng này thì biết!”

Lúc quay người đi, Trương Hoa thấp thoáng nghe thấy chủ nhà nói với vợ: “Hồi đầu ruồng bỏ mẹ con người ta, giờ mới đi tìm, đàn ông cái kiểu gì thế không biết?”

Trương Hoa biết chủ nhà hiểu lầm mình, nhìn bộ dạng này của anh chắc họ nghĩ anh là con cái nhà giàu, chơi bời lăng nhăng ở ngoài. Nhưng Trương Hoa chẳng hơi đâu mà giải thích, anh chạy như bay ra ngoài cổng, nhìn lên trên bức tường thấy có dán những mảnh giấy nhỏ, trên đó có viết: Nếu có nhu cầu mua hoa tươi hãy đến cửa hàng hoa tươi ở đường xx…

Trên giấy không có số điện thoại, chỉ viết thời gian bán hàng là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối. Trương Hoa nhìn cái là nhận ra ngay nét chữ của Trần Dĩnh, vội xé tờ quảng cáo xuống, rồi đi tới cửa hàng của Trần Dĩnh theo địa chỉ.

5.

Thực ra cửa hàng hoa tươi của Trần Dĩnh cách nhà cô không xa, đi bộ chỉ nửa tiếng là đến nơi, lái xe thì càng nhanh. Nhưng vì Trương Hoa không thuộc đường, thế nên đến khi tìm được cửa hàng của Trần Dĩnh đã là ba rưỡi rồi.

Trương Hoa ngồi trong xe, liếc mắt là có thể nhìn thấy tấm biển cũ kĩ đề dòng chữ: “Cửa hành hoa tươi Tỉnh Tỉnh”. Xét từ góc độ kinh doanh, nếu đặt tên cửa hàng hoa tươi như thế thì thật chẳng lí tưởng chút nào, thậm chí còn cảm thấy cái tên này rất khó nghe. Nhưng giờ trong mắt anh, cái tên này lại vô cùng ấm áp, dù gì đó cũng là tên con gái anh.

Anh nhìn vào trong cửa hàng, thấy Trần Dĩnh đang ôm con, lúc này ánh nắng mặt trời đang chiếu vào cửa hàng.

Trương Hoa đỗ xe trước quầy bán hoa tươi, không buồn rút chìa khóa mà xuống luôn khỏi xe. Dù sao Trương Hoa cũng từng làm kinh doanh, giờ do yêu cầu công việc khiến cho anh phải tiếp xúc với rất nhiều kiến thức về kinh doanh, chỉ liếc sơ qua là anh đã biết ngay cửa hàng hoa của Trần Dĩnh buôn bán không có lời lãi gì, trừ phi mặt trời mọc từ đằng tây.

Trần Dĩnh đang ngồi ôm con trong cửa hành, nhìn thấy có chiếc xe hơi đỗ lại, tưởng có khách đến mua hoa, trong lòng thậm chí hơi ngạc nhiên, ở chỗ này mà cũng có người lái xe đến mua hoa tươi ư?

Khi nhìn thấy Trương Hoa từ trên xe bước xuống, cô sững người, ôm con đứng dậy ngây ra bất động. Trương Hoa sải bước đến gần, lúc này mới nhìn rõ Trần Dĩnh và con. Trần Dĩnh ăn mặc rất giản dị, điều này không hề quan trọng với Trương Hoa, bởi vì trong lòng anh luôn thích những cô gái giản dị.

Nhưng sắc mặt Trần Dĩnh rất kém, liếc qua là biết thiếu ngủ. Hơn nữa làn da cũng kém sắc, cảm giác như đã suốt một thời gian dài không đươc nghỉ ngơi đầy đủ, lại không đủ dinh dưỡng. Trương Hoa lại nhìn con gái nằm trong vòng tay cô, lúc này nó đang ngủ ngon lành, nhưng trông cũng có vẻ không ổn lắm. Mặc dù Trương Hoa cũng không rõ cụ thể là không ổn chỗ nào.

Trần Dĩnh ôm con đứng ngây ra nhìn Trương Hoa, Trương Hoa cũng nhìn Trần Dĩnh, cả hai đều không nói năng gì. Hồi lâu sau, Trần Dĩnh cố nặn ra một câu: “Sao anh lại đến đây?”

Trương Hoa không trả lời mà nói: “Đóng cửa hàng vào rồi đi theo anh!”, sau đó nói tiếp: “Đưa con cho anh trước đã!”. Trần Dĩnh đưa con cho Trương Hoa, Trương Hoa bế con đi ra ngoài rồi bảo: “Anh chờ em trên xe nhé!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play