Lần này Trầm Lương Sinh không để cho Tần Kính chờ quá lâu —- chính hắn cũng không chờ được —- vài ngày sau lại lái xe đến nữ trung Thánh Công, đón Tần Kính cùng ăn cơm.
Cơm chiều họ đến Ngọc Hoa Thai, một gian phòng nhỏ thanh nhã trên lầu hai, bàn tiệc đã bày biện bốn món ăn nguội nhẹ, xem màu sắc mấy món ăn cũng rất dân dã thanh đạm, thật sự là bữa cơm bình thường, không giống yến tiệc xa hoa.
“ Nhị thiếu gia thật là bạn chí cốt, còn biết tiết kiệm giùm tôi.” Tần Kính sau khi ngồi xuống thuận miệng trêu ghẹo Trầm Lương Sinh.
“ Lần trước cậu mời tôi nghe tướng thanh, bữa cơm này vẫn là để tôi mời đi.”
“ Bất quá chỉ là vài tiết mục ngắn một bình trà, anh liền tiêu tốn như vậy?”
“ Cậu nếu thực cảm thấy được có lỗi với tôi…” Trầm Lương Sinh đưa tay rót đầy một ly rượu Dương Hà cho cậu, ” Vậy thì cạn hết chén này đi.”
“ Được, lần trước vốn chính là tôi lỡ hẹn, vốn là phải tự phạt ba chén, hiện tại biến thành một, tôi thành ra chiếm tiện nghi rồi.”
Tần Kính cũng không chối từ, thẳng thắn uống sạch chén rượu.
“ Ai cho phép cậu chiếm tiện nghi?” Trầm Lương Sinh lại rót đầy ly của cậu, thản nhiên nói, ” Vẫn là ba chén, một giọt cũng không được thiếu.”
“ Trầm công tử, anh sao mà hẹp hòi như vậy chứ?” Tần Kính bị hắn chọc cho phì cười, dù sao chén rượu không lớn, cũng lười so đo phân lượng hai chén này, theo y lời uống hết không sót một giọt.
Ngọc Hoa Thai kinh doanh chủ yếu là đồ ăn Hoài Dương chính tông, rượu Dương Hà cũng là sản vật từ Giang Tô, uống vào trong bụng, rượu mềm mại, có chút đánh lừa. Tần Kính bụng rỗng uống liền ba chén, sau một lúc lâu ngấm vào bụng mới cảm giác được men cay nồng tác dụng chậm, một cỗ nhiệt khí nấn ná ở trong dạ dày, lại lan tỏa đến toàn thân, trong đầu mặc dù vẫn thanh minh, nhưng trên mặt cũng phiếm hồng nhàn nhạt.
“ Ăn chút đồ ăn đi.” Trầm Lương Sinh mặc dù có tâm tư ép cậu uống nhưng cũng cảm thấy bụng rỗng uống nhiều đối dạ dày không tốt, vì thế cầm đũa gắp chút thức ăn cho cậu.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tần Kính lại bị khích lệ mấy chén đến khi đồ ăn vơi dần, đã có một chút men say, thấy Trầm Lương Sinh còn tiếp tục muốn rót rượu, vội vàng chối từ: “Ngày mai còn có lớp, đêm nay về cũng có bài thi phải sửa, thật sự là không thể uống nữa.”
“ Kỳ thật hôm nay là sinh nhật của tôi,” Trầm Lương Sinh động tác không ngừng, một dòng rượu trong veo không nhanh không chậm đổ đầy chén, “Tần tiên sinh liền liều mình bồi quân tử một hồi được không?”
“ Liều mình bồi quân tử cũng không phải dùng như thế này.” Tần Kính buồn cười nói, ” Còn nữa, hôm nay thật sự sinh nhật của anh sao? Không gạt tôi chứ?”
“ Tiên sinh học vấn cao, tôi chỗ nào dám lừa cậu, toàn là cậu gạt tôi thôi.”
“ Trầm công tử đừng oan uổng người ta, tôi khi nào thì lừa gạt anh?”
Thực ra Trầm Lương Sinh cũng thuận miệng nói, nghe vậy lại nghiêm chỉnh suy nghĩ một chút, cuối cùng tổng kết nói: ” Vẫn còn chưa lừa gạt, cũng đừng có phá bỏ tiền lệ này, sau này không cho phép gạt tôi.”
“ Trầm công tử, anh bao nhiêu tuổi rồi? Như thế nào giở trò như tiểu hài tử thế này?”
“ Sau hôm nay, liền hai mươi sáu.”
“ Vậy so với tôi lớn hơn hai tuổi… Té ra thật là sinh nhật của anh?” Tần Kính thấy hắn nói vô cùng nghiêm túc, kinh ngạc hỏi một câu.
“ Là sinh nhật ngày dương,” Trầm Lương Sinh theo lời của hắn sắc mặt thản nhiên mà giải thích, “Trong nhà chỉ chú trọng âm lịch, ngày dương lịch này chỉ đành ủy khuất tiên sinh cùng tôi trải qua thôi.”
“ Anh bớt nói nhảm đi.” Tần Kính cười lắc đầu giơ lên chung rượu, ” Sinh nhật vui vẻ.”
Hai người cụng ly uống cạn, tiếp đó Trầm Lương Sinh rót rượu cho cậu, Tần Kính cũng không chối từ nữa, dù sao đi nữa sinh nhật người ta thì người ta lớn nhất, thật sự vì hắn ‘Liều mình bồi quân tử’ một hồi là được.
Tửu lượng Trầm Lương Sinh do xã giao nhiều luyện thành, chút rượu ấy còn chưa đủ lót dạ hắn, Tần Kính thì lại có chút lâng lâng. Có người say sẽ khóc, Tần Kính say chỉ cười cười, gò má nhợt nhạt một cái lúm đồng tiền, khiến cho gương mặt trông rất hân hoan.
Đầu óc một cỗ váng vất, nhìn đồ vật này nọ đều có chút mơ hồ, Tần Kính gỡ kính dụi dụi mắt, lại không lập tức đeo lại, chỉ nhìn bàn tay Trầm Lương Sinh gắp đồ ăn cho mình đến xuất thần.
Trầm Lương Sinh gắp cho cậu món tôm hấp, ngẩng đầu liền nhìn thấy cậu nheo mắt ngốc lăng, khóe mắt một nốt chu sa nhỏ, gò má hồng hồng phiếm chút phong tình kiều diễm, khiến lòng hắn không khỏi khẽ động.
“ Nhìn cái gì đấy?”
“ Trầm Lương Sinh…” Tần Kính cười nâng mắt, nhìn hắn nói, ” Có ai đã từng nói với anh hay chưa, tay của anh thật là đẹp?”
“ Này… thật không có,” Trầm Lương Sinh khẽ nháy mi mắt, “Chỉ có người khen ngón tay tôi linh hoạt.”
“ Sao cơ?” Tần Kính nghe không hiểu, tròn mắt hỏi lại.
“ Nữ nhân trên giường nói,” Trầm Lương Sinh lời này rõ ràng là trêu đùa, “Còn không hiểu?”
“ … Mệt anh có thể đem lời như thế nói rõ nghiêm túc.”
Sắc mặt Tần Kính như phơi nắng, trên mặt lại đỏ thêm một phần, có điểm xấu hổ mà đem kính mắt đeo lại, cầm đũa buồn bực dùng bữa, mơ hồ cảm thấy được Trầm Lương Sinh nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt dường như nóng rực như lửa, lại cảm thấy do bản thân uống hơi nhiều, trên mặt sinh nhiệt mà thôi.
Một bữa cơm ăn xong đã hơn tám giờ, Tần Kính đi theo Trầm Lương Sinh ra khỏi tiệm cơm, gió lạnh thổi vào mặt, đầu óc tức thì thanh minh một chút, đi lên trước hai bước, rồi lại lảo đảo một cái.
Say rượu tối kị gió thổi, sau thoáng thanh tỉnh ngắn ngủi liền choáng váng, cậu căn bản đi không xong. Trầm Lương Sinh nửa dìu nửa ôm cậu, đem người đỡ lên xe, vừa khởi động xe vừa nói: ” Cậu cứ vậy trở về tôi cũng không yên tâm, nhà tôi ở gần đây, cậu trước qua chỗ tôi tỉnh rượu, đỡ hơn thì tôi lại đưa cậu về nhà.”
Tần Kính lúc trước trêu chọc Trầm Lương Sinh giống tiểu hài tử, hiện giờ cậu say, trong miệng ngôn ngữ lại mang theo chút tính trẻ con: ” Đều là tại anh, nói không uống nữa mà cứ rót không ngừng, tôi tối sẽ về nhà còn phải sửa bài, thật là làm người ta ghét mà.”
“ Được rồi, xem như là tôi không đúng, được chưa?” Trầm Lương Sinh chính mình dụng tâm không thuần khiết, thế nào mà nghe lời này của cậu giống như làm nũng, cũng nguyện ý nói hai câu dễ nghe dỗ người, ” Cùng lắm thì bài thi tôi giúp cậu sửa.”
“ Với trình độ của anh? Còn không bằng mấy đứa nhóc tôi dạy.”
Tần Kính đáp một câu rồi im bặt, mơ mơ màng màng mà tựa vào ghế mềm, giống như thiếp đi rồi.
Trầm Lương Sinh không sống cùng Trầm phụ, hắn đặt mua tòa nhà ở đường Kiếm Kiều, cách Ngọc Hoa Thai không xa.
Đường Kiếm Kiều thuộc tô giới người Anh, nhà cửa cũng là cách thức tiêu chuẩn hiện đại, kết hợp với hoa viên phía trước chiếm chừng hai mẫu (>1000m2), phần lớn thời gian trừ bỏ Trầm Lương Sinh chỉ có vài người giúp việc, lạnh lùng thanh tĩnh không nhân khí gì.
Xe chạy đến trước cửa sắt chạm trổ khéo léo thì dừng lại, đợi người gác cổng đem cửa sắt lớn mở rộng ra xe mới tiếp tục tiến vào, dừng ở bên hông nhà trước thềm đá. Tần Kính ở trên xe thiếp đi chốc lát, rượu đã tỉnh vài phần, không cần người đỡ tự mình xuống xe, hướng bên trong liếc mắt một cái đánh giá, hỏi câu: ” Lát nữa ngộ nhỡ gặp Trầm lão gia, tôi phải chào hỏi như thế nào?”
“ Cha tôi không sống ở đây, cũng không cần phải mất tự nhiên.” Trầm Lương Sinh bước lên bậc thềm, trực tiếp xuyên qua chính sảnh và phòng khách lớn, dẫn cậu vào thư phòng, đem người an trí trên ghế sô-pha, “Ngủ tiếp một lát đi, bài thi giao cho tôi sửa, cam đoan không phạm sai lầm.”
“ Anh tưởng là thật sao?” Tần Kính kinh ngạc mở to mắt nhìn hắn.
“ Không phải sợ cậu giận tôi đó sao.”
“ Nói tôi huyên thuyên lắm chuyện, anh lắm lời cũng không kém,” Tần Kính cười từ trong tay của hắn tiếp nhận một xấp bài thi, lấy đáp án kẹp lẫn bên trong ra, ” Bằng lòng sửa vậy chiếu theo đáp án này sửa đi, sai một phạt mười.”
“ Phạt tôi hay là phạt học sinh?”
“ Cùng phạt hết một thể.”
Người hầu tiến vào đưa trà, khi đi ra ngoài nhẹ chân nhẹ tay khép lại cánh cửa. Tần Kính nằm ở sô pha, mặt hướng vào phần tựa của ghế, tuy rằng đầu óc còn có chút lơ mơ, nhưng cũng không còn buồn ngủ. Trong thư phòng chỉ có tiếng lật giấy thi soàn soạt nhẹ vang lên, Tần Kính trở thân mình, hướng bàn làm việc nhìn qua.
Trầm Lương Sinh đang chuyên tâm sửa bài, ánh sáng ấm áp của đèn bàn tỏa ra chiếu lên sườn mặt của hắn, tĩnh lặng mỹ diệu hệt như tượng người thạch cao trong phòng vẽ.
Bài thi của hai lớp cũng không quá nhiều, Trầm Lương Sinh sửa xong một phần cuối cùng, chỉnh lý cẩn thận xấp giấy thi, nghiêng đầu liền trông thấy Tần Kính đã tháo kính mắt, đang nằm ở sô pha hơi nheo mắt nhìn mình. Hắn đứng dậy đến gần, thắt lưng khẽ hạ thấp, đưa tay ấn trên huyệt thái dương đối phương, vừa xoa vừa thấp giọng hỏi: ” Đầu còn đau nữa không?”
“ … Vẫn.. vẫn tốt.” mặt Tần Kính che phủ ở trong bóng mờ đối phương, từ từ nhắm hai mắt nhỏ giọng đáp một câu.
Bên trong phòng rất an tĩnh, động tác trong tay Trầm Lương Sinh mặc dù không vượt quá khuôn phép, nhưng giữa hai người thầm thì như thế, không khí lại trở nên có chút không thể nắm bắt.
Tần Kính cảm thấy trái tim không hiểu vì sao mà càng đập càng nhanh, nhịn không được ho nhẹ một tiếng, né bàn tay Trầm Lương Sinh, đeo lại kính mắt, đứng lên đi đến bên cạnh giá sách, giủa bộ hứng thú xem sách trên giá.
Trầm Lương Sinh là người chủ nghĩa hiện thực từ đầu đến đuôi, đọc sách cũng coi trọng nguyên tắc thực dụng, trên giá đều là kinh tế học cùng sách thương mại nước ngoài, ngay cả nửa cuốn tiểu thuyết tiêu khiển đều không có. Tần Kính tuy rằng tiếng Anh còn có thể hiểu, nhưng đối với phương diện này không chút hứng thú cũng không nghiên cứu, muốn tìm chút chuyện gì đó để nói cũng tìm không ra.
“ A?” Tần Kính tầm mắt chần chừ nửa ngày, cuối cùng thấy loại sách chính mình cũng từng đọc, đưa tay rút ra, “Không nghĩ tới anh cũng sẽ xem thứ này.”
Trầm Lương Sinh đi đến bên cạnh cậu, thấy cậu cầm trong tay chính là tuyển tập thơ của Trữ phu nhân, vừa thản nhiên đáp lại câu “Cũng chưa từng xem qua” vừa lấy lại thả lên trên giá, đóng cánh cửa tủ.
Tuy rằng Trầm Lương Sinh bình thường tính tình không mặn không nhạt như vậy, Tần Kính lại mơ hồ phát giác hắn có một tia không vui, dường như không muốn nói nhiều về đề tài này. Bất quá mặc kệ trong đó có nguyên do gì, đều là việc riêng củaTrầm Lương Sinh, Tần Kính sẽ không hỏi nữa, nhưng nhất thời cũng tìm không thấy thứ gì khác để nói.
“ Cậu có biết chơi bi-a không?”
“ Sao cơ?” Trầm Lương Sinh đột nhiên nhắc tới chuyện không liên quan gì, Tần Kính ngẩn người mới thành thật đáp: ” Chưa từng chơi qua.”
“ Tôi dạy cho cậu.”
Bi-a bắt nguồn từ Anh quốc, ở bên đó rất thịnh hành. Khi Trầm Lương Sinh còn học ở Anh không có long thanh thản vui đùa tiêu khiển, nhưng cũng rất giỏi về giao tiếp luồn cúi, các học sinh có hoạt động gì đều thích lôi kéo hắn, cho dù là bạn gái duy trì dài nhất của hắn cũng là ở trên bàn bi-a nhận thức, là người đã có chồng, chơi bi-a rất giỏi, người cũng phi thường hào phóng, nhất là phương diện tiền tài, Trầm Lương Sinh trong đó có được lợi thế gì hiển nhiên không cần phải bàn, chính hắn cũng không cảm thấy được mất mặt — dù sao có thể lợi dụng đều nắm bắt là được.
Sau khi tốt nghiệp Trầm Lương Sinh cố chấp muốn về nước, bên nữ không bỏ được hắn, thư tình từng lá từng lá gửi tới đây, Trầm Lương Sinh lại một phong cũng không hồi đáp. Nhưng thật ra bi-a vẫn duy trì chơi, trong nhà cũng sắp xếp một phòng riêng, ngay tại bên cạnh thư phòng.
Tần Kính hôm nay mặc chính là kiện kiểu áo Tôn Trung Sơn(*), không tiện hoạt động, hai người vào phòng đặt bàn bi-a, trước đều tự đem áo khoác cởi, sau mới cùng nhau đứng ở bên bàn, Trầm Lương Sinh lấy quá khối hoạt thạch xoa xoa đầu gậy, cúi người đánh một cú đề-pha, cũng coi như đã làm mẫu, tư thế tất nhiên là vô cùng mẫu mực.
Đến phiên Tần Kính học theo ghé vào mép bàn, gậy lại không chịu nghe chủ điều khiển, quả bóng cái màu trắng miễn cưỡng lăn xát qua bóng mục tiêu, vòng vo hai chuyến, vô lực rồi ngừng lại.
“ Thắt lưng hạ thấp một chút.”
Tần Kính đang định đứng thẳng lên, lại nhận thấy một tay Trầm Lương Sinh ấn lên eo cậu, rồi vươn dọc theo thân người, một tay kia cầm tay trái đang đặt trên gậy của cậu, khẽ nói: ” Duỗi thẳng.”
“ Hả?” Có lẽ là đối phương tiếp cận quá gần, Tần Kính đột nhiên có điểm không được tự nhiên, nhất thời chưa kịp phản ứng.
“ Tay duỗi thẳng ra.”
Trầm Lương Sinh dùng lòng bàn tay ấn xuống tay cậu, hai người tay trái cùng chồng lên nhau.
“ Ngón tay tách ra chút.”
Rồi sau đó mười ngón giao nhau.
“ Cầm chắc.”
Trầm Lương Sinh cầm tay Tần Kính bao trong tay mình hơi hơi động, nhẹ nhàng đùa nghịch ngón cái đối phương, đặt tới vị trí chính xác. Hai tay hơi chút tách ra, rồi lại dính vào cùng một chỗ.
Tần Kính cảm thấy mu bàn tay đặt trên gậy, giữa nơi tay trái hai người dán vào nhau, trơn nhẵn cứng lạnh, càng làm tăng thêm lòng bàn tay ấm áp đối phương .
“ … Trầm công tử, anh cứ nắm tay tôi không buông như vậy, gậy chính là không động đậy được.”
Tần Kính về điểm này càng thêm mất tự nhiên, cố ý nói đùa một câu.
“ Trước luyện tư thế cho đúng rồi nói sau.”
Trầm Lương Sinh miệng đáp một câu, tay trái chẳng những không buông ra, tay phải còn ngày càng táo tợn hơn mà vòng qua thắt lưng Tần Kính, cầm tay phải nắm gậy bi-a của cậu. Tư thế như vậy, giống như đưa cả người cậu ôm trọn vào trong lòng.
“ Đầu tiên là giúp tôi sửa bài thi , hiện tại lại dạy tôi chơi bi-a, tôi nói a nhị thiếu gia, anh thích làm thầy giáo như này sao?”
Không được tự nhiên thì không được tự nhiên, Tần Kính nhưng cũng khó mà nói cái gì, chỉ đành tiếp tục vui đùa.
“ Đã làm học trò, nên thành thật nghe lời.” Trầm Lương Sinh làm như đùa giỡn theo cậu, trong giọng nói nhưng không có tiếu ý, “Cánh tay thả lỏng.”
Tần Kính cũng nghĩ muốn thả lỏng, chính là đối phương vừa nói vừa mơn trớn từ dưới lên trên cánh tay cậu, lại cách quần áo không nặng không nhẹ vuốt ve xuống dưới, tình cảnh như vậy thật sự làm cho người ta thả lỏng chẳng nổi.
“ Chân tách ra chút.”
Tay Trầm Lương Sinh mạnh chế trụ thắt lưng Tần Kính, người bên hông lại dịch chuyển nửa bước, đùi phải sáp nhập vào giữa hai chân Tần Kính, đem hai chân cậu tách ra rộng bằng vai.
“ Đầu cúi thấp, mắt nhìn phía trước.”
Trầm Lương Sinh vừa nói vừa cũng cúi đầu, phủ thân mình đè lên người Tần Kính, giống muốn cùng Tần Kính ghé sát bàn nhìn chằm chằm mặt bàn, cả người đặt ở trên người cậu, khi nói chuyện hơi thở ấm áp sát qua bên tai cậu.
“ …Có thể là men rượu còn chưa vơi, tôi hiện tại nhìn đồ vật này nọ đều mờ mờ, hôm nay chúng ta hay là thôi đi, hôm nào có rảnh sẽ học sau.”
Tần Kính bị hắn cứ như vậy đặt ở dưới thân, đã sớm không có tâm tư đùa giỡn nữa, uyển chuyển tìm cái cớ hòng thoát thân.
“ Vậy cậu khi nào thì lại có thời gian?”
Trầm Lương Sinh cố ý đem môi chuyển gần đến sát bên vành tai Tần Kính, thanh âm đầy từ tính hỏi một câu. Từng chữ đều không ngờ ấm áp như thế chui vào trong tai Tần Kính, mang đến cảm giác tê dại khó tả từ tai một đường truyền thẳng xuống, tức thì truyền tới bên hông.
“ Tôi….” Tần Kính đang muốn mở miệng, lại phát giác bàn tay đặt trên eo mình của Trầm Lương Sinh đột nhiên thay đổi động tác, chậm rãi vuốt ve sườn thắt lưng cậu, lời nói nhất thời mắc ở cổ họng, đầu óc có chút hỗn loạn, toàn bộ tâm trí không còn rõ ràng.
“ Cậu làm sao?” Trầm Lương Sinh lại thấp hỏi một câu, thân mình càng tiếp cận phía trước, đem Tần Kính ép chặt hơn một phân.
Nếu như nói lúc trước Tần Kính là bảy phần xấu hổ, ba phần mờ mịt, hiện nay lại thật sự là xấu hổ tới mười phần —- chân Trầm Lương Sinh len ở giữa hai chân Tần Kính, chỗ kia liền gắt gao để ở mông cậu, đã có chút phản ứng.
Tần Kính mặc dù nghĩ muốn ra vẻ không biết lại nhịn không được tay phải đối phương càng tiến thêm một bước, từ sườn thắt lưng lan tới bụng, cách áo sơmi trằn trọc vuốt ve eo bụng cậu, rõ ràng mang đến ý vị âu yếm.
“ Tôi thì không có gì, nhưng thật ra anh….” Cứ như vậy tiếp nữa thật sự kỳ cục, Tần Kính dừng một chút, lại uyển chuyển ám chỉ, ” Anh nếu không thoải mái liền lui ra chút đi.”
“ Tôi cũng không có gì không thoải mái.” Trầm Lương Sinh động tác dưới tay không ngừng, trong miệng tiếp tục cùng cậu vòng quanh.
“ Vậy cứ cho là tôi không thoải mái,” Tần Kính mắt thấy không làm rõ nói rõ không được, rõ ràng gọn gàng dứt khoát gọn gàng dứt khoát nói, ” Anh chỗ đó…. Tiếp nữa như vậy cũng không phải chuyện này, anh vẫn là nhanh nhanh xích ra đi.”
“ Làm sao vậy? Đỉnh cho cậu không thoải mái?” Trầm Lương Sinh hỏi lại một câu, nói so với Tần Kính còn thẳng thừng hơn, ” Thật có lỗi..”
Tần Kính tâm nói chỗ nào này là xin thứ lỗi chứ, không khỏi tránh tránh, vừa định mở miệng, lại nghe Trầm Lương Sinh thở dài: “Đừng nhúc nhích…”
“ ….”
“ Giận rồi sao?” Trầm Lương Sinh thấy hắn không nói lời nào, phóng thấp tư thái dỗ, “Đừng giận mà, chỉ là để cho tôi ôm một lát được không?”
“ Anh….” Tần Kính cũng không phải thật muốn cùng với hắn trở mặt, huống hồ Trầm Lương Sinh dán tại bên tai cậu ôn nhu nói nhỏ, một câu nói hết sức động tình, nghe được khiến Tần Kính trên mặt nóng lên, không dám suy nghĩ sâu thêm nữa, chỉ quy kết cảm giác say chưa tiêu tan, nhẹ giọng đáp, “Anh như vậy tôi thật không thoải mái….”
“ Chỗ nào không thoải mái?” Trầm Lương Sinh đột nhiên lấy tay đè lại hạ thân cậu, cách quần bao ở lòng bàn tay chậm rãi sờ nắn, ” Như vậy có thoải mái không?”
“ Anh đừng….” chỗ Kia đột nhiên bị người nắm giữ, Tần Kính lại càng hoảng sợ, dục yếu thôi cự, lại bị Trầm Lương Sinh dùng tới mười phần khí lực, gắt gao đặt ở dưới thân.
“ Cậu thật đúng là gầy…” tay phải Trầm Lương Sinh xoa xoa nơi đó của cậu, tay trái buông tha cho cái tay đang nắm gậy bi-a của cậu, chuyển dịch đến ngực, mở ra một cúc áo, trực tiếp vói vào trong, sờ soạng xương quai xanh, đầu ngón tay xẹt qua đầu ngực, lặp lại lặp đi lặp lại ve vuốt nhẹ nhàng, “Xem ra sau này phải tìm cậu ăn cơm thật nhiều, đem ngươi dưỡng béo mới được.”
Tần Kính căn bản không thể phân tâm đi nghe hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy chỗ ngực kia hơi đau mà lại ngứa ngáy, hạ thân cũng là khoái ý gợn sóng, vải quần bị vật cứng ngạnh lên thành một khối, chân đã có chút như nhũn ra.
“ Sao lại giống tiểu cô nương thế này? Phía trên bị người sờ hai cái, phía dưới liền ẩm ướt thành như vậy?” Trầm Lương Sinh lời nói trong miệng tán tỉnh không ngừng, vẫn là cố ý làm cho cậu chịu không nổi, dưới tay cũng sớm linh hoạt cởi bỏ dây lưng, tay tham nhập vào trong, tham tiến nội y, trực tiếp cầm vật kia, vuốt lộng vài cái, lại biến đổi dùng ba ngón tay nắm đỉnh đầu, kẹp giữ trong ngón tay trằn trọc vân vê. Tuy nói là lần đầu thưởng thức vật này của nam nhân, trong lòng cũng không có ác cảm, thậm chí cảm thấy dục tình khó nhẫn ướt một mảnh phía trước của cậu, giữa ngón tay bị hắn nhiễm vừa dính vừa trơn mềm nị hoạt, cũng rất động lòng người.
Tần Kính xưa nay tu thân dưỡng tính, tự mình cũng không làm loại sự tình này nhiều, càng miễn bàn bị người khác thành thạo đùa như thế, kích thích khoái cảm thẳng khuấy đảo đầu óc một mảnh hỗn độn, muốn gọi hắn dừng tay lại không lớn dám mở miệng, sợ há miệng liền phát ra thanh âm khó nhịn.
“ Thoải mái sao? Hay là cảm thấy chưa đủ?” Trầm Lương Sinh vừa hỏi vừa đột nhiên lui tay, nắm lấy eo Tần Kính, đưa cậu cả người trở mình, mặt đối mặt đặt ở trên bàn, hạ thân cách quần đỉnh lên cọ cọ nhè nhẹ, ” Có muốn càng thoải mái nữa hay không? Sao?”
Gậy chơi bia-a sớm ngã nhào một bên, Tần Kính ngoài ý đưa tay để ở bả vai Trầm Lương Sinh, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía hắn —- mặc dù lời nói trong miệng suồng sã nồng nhiệt, người này trên mặt lại vẫn là lãnh đạm, thần sắc trong mắt lại lãnh đến gần như ngạo mạn.
Không lộ rõ trong suy nghĩ, đó là song lý trí, ánh mắt biết mình đang làm cái gì, cảm giác về sự ưu việt nắm trong tay thế cục, cùng vẻ mặt muốn là đạt được.
“ Trầm Lương Sinh, ngay từ đầu anh đã nảy sinh chủ ý này đi?” Tần Kính ôn hoà nói ra, trong lời nói cũng nghe không ra nộ ý gì, ” Thiếu gia nhà người ta nghĩ muốn chơi đùa mới mẻ đều là đi rạp hát tìm con hát, ngài trái lại, cứ tìm cái kẻ nói tướng thanh, thực là khác người.”
“ ….” Trầm Lương Sinh bị cậu vạch trần tâm tư, vốn dĩ nên buông lời ngon ngọt, dụ hống liên tục lừa người tới tay. Hiện tại im miệng không nói gì, không phải là da mặt không đủ dày, chính là nhìn vào mắt Tần Kính, nghe ra trong lời nói cậu có nghĩa khác, không biết tại sao còn có một tia do dự.
“ Anh nghĩ muốn chơi đùa, dù sao cũng phải hỏi trước hỏi tôi có vui hay không,” Tần Kính cười cười, “Nếu tôi không vui thì sao? Anh lại muốn làm gì?”
Làm gì? Mạnh mẽ áp chế cường bạo? Trầm Lương Sinh không phải không nghĩ tới, chuyện tới trước mắt rồi lại đổi ý, ít nhiều nghĩ muốn lưu cái đường sống vãn hồi, không muốn thật sao cùng hắn xé rách mặt.
Trầm Lương Sinh cảm thấy lưỡng lự, lực đạo đè nặng Tần Kính liền phóng nhẹ vài phần, Tần Kính dễ dàng đẩy hắn ra, đứng thẳng người chỉnh lý lại quần áo, như thường cáo từ: Đã trễ rồi, tôi…”
“ Tôi đưa cậu về.” Trầm Lương Sinh biết nghe lời phải tiếp nhận câu chuyện, muốn hòa hoãn không khí cứng ngắc trong phòng.
“ Không cần phiền toái.” Tần Kính đáp lễ độ, ngữ khí lại vô cùng cứng nhắc. Trầm Lương Sinh tuy rằng không muốn cùng cậu vạch rõ ranh giới, nhưng có điểm sượng mặt, đi theo cậu trở lại thư phòng cầm đồ vật này nọ, cũng không nhắc lại sẽ tiễn cậu, chỉ đem người tới cửa, có lệ nói câu ‘tạm biệt’, hai người liền như vậy lúng ta lúng túng, đều ôm tâm tư riêng mà chia tay.