Một câu “lần tới gặp lại nhớ nói cho tôi biết tên” hiển nhiên chỉ là lời nói đùa, Trầm Lương Sinh khi màn đêm buông xuống liền phân phó Chu thư kí đi thăm dò danh sách nhân viên trường nữ trung Thánh Công, Chu thư kí quả là làm việc vô cùng hiệu quả, buổi chiều ngày hôm sau đã đem tư liệu tra được đưa đến trên bàn Trầm Lương Sinh. Không chỉ có tên tuổi thời khoá biểu lớp học, mà ngay cả Tần Kính trong nhà làm cái gì, từng học ở đâu, đại khái mối quan hệ xã hội gì đều tra xét rành mạch từ đầu tới cuối.

Trầm Lương Sinh lật qua tập văn kiện, nhưng không có hứng thú xem kĩ. Người này hắn đích thật là muốn biết tư vị trên giường, cũng chẳng tồn tại tâm tư lâu dài gì, làm cho phức tạp như thế không cần thiết. Nói là phải thu vào tay, nhưng là không thể gấp gáp, dồn ép quá nhanh chỉ sợ hiệu quả ngược. Trầm Lương Sinh cảm thấy đối phương tuy rằng ban đầu có vài phần ý tứ không muốn cùng mình thâm giao, qua lời nói và sắc mặt không phải đối với mình không có hảo cảm, vì thế ở rạp hát đêm đó cố ý chưa cùng cậu chào từ biệt đã rời đi trước, giống như thả mồi câu cá, cũng phải chờ hai tuần mới đi nữ trung Thánh Công, chỉ chờ đối phương tan học hẹn cậu ăn một bữa cơm bình thường.

Nữ trung Thánh công ở Nghĩa Khánh trong tô giới người Pháp, Trầm Lương Sinh làm việc ở đường Bảo Sĩ tô giới người Anh, cách cũng không xa, đường xá lại thông thuận, đến nơi trường học cũng chưa tan. Trầm Lương Sinh dừng xe đối diện cổng trường, hạ cửa kính xuống đốt điếu thuốc, vốn định ngồi trong xe chờ cậu đi ra, một điếu thuốc hút xong lại đổi chủ ý, xuống xe hướng cửa trường học đi đến.

Người gác cổng thấy vị tiên sinh này bước từ xe có rèm che, ăn mặc chỉnh tề, đoán hẳn là người đứng đắn, hỏi sơ vài câu liền cho hắn vào trường. Trường học cũng không lớn, Trầm Lương Sinh lại có thời khoá biểu lớp học của Tần Kính, dễ dàng tìm được phòng học, không xa không gần đứng ở ngoài cửa sổ, nhìn vào trong lớp học.

Mới vừa rồi khi chậm rãi hút thuốc Trầm Lương Sinh chợt suy nghĩ, không biết người này đứng ở trên bục giảng là dáng vẻ như thế nào. Đợi đến khi thấy tân mắt, cùng với trong tưởng tượng của hắn có chút giống nhau, nhưng rồi lại không quá giống nhau.

Tuy rằng đã là giữa tháng chín, nhưng nắng gắt cuối thu lợi hại khác thường, ngày vẫn có chút khô nóng. Tần Kính vẫn mang cặp kính mắt gọng đen kia, lại thay đổi thân phục trang Tây âu. Bởi vì trời nắng nóng, chỉ mặc kiện áo sơ-mi trắng mỏng, phối với quần tây màu đen. Cổ áo sơ-mi không cài nút kín mít, tay áo cũng xắn đến giữa khuỷu tay, vạt áo nhét gọn gàng trong quần, càng tôn thêm thắt lưng gầy nhỏ cùng đôi chân thon dài. Trầm Lương Sinh nhìn cậu đứng ở trên bục giảng, cầm trong tay sách giáo khoa, giảng hình như là bài cổ văn. Về phần đến tột cùng là bài nào, quốc văn Trầm Lương Sinh so với tiếng Anh của hắn kém xa vạn dặm, tất nhiên là hoàn toàn không biết, chỉ cảm thấy người nọ trong miệng chi, hồ, giả, dã (*) cùng một thân phục trang kia chẳng hề hòa hợp, nhưng giống chính mình bốn năm ở nơi này, Trung Quốc và phương Tây kết hợp, đều có một cỗ phong tình.

Trầm Lương Sinh dù chưa xuất hiện rõ toàn thân bên cửa sổ, nhưng cũng có nữ sinh đi học thất thần xoay người liền bắt gặp hắn, ngẩn người, lặng lẽ vỗ vỗ nữ sinh ngồi đằng trước, thế rồi giống như dây chuyền một đám truyền xuống, ít khi bên cửa sổ hai hàng học sinh lại không ai nghe giảng bài, thỉnh thoảng liếc mắt len lén ngó ra bên ngoài.

Tới lúc này mà Tần Kính muốn nhìn không thấy Trầm Lương Sinh cũng không thể nữa, khẽ hướng hắn gật đầu cười cười, lại dùng sách trong tay gõ gõ lên bàn, cảnh cáo: ” Chú ý nghe giảng bài.”

Đáng tiếc trên mặt Tần Kính ý cười vẫn chưa thu hồi, một câu cảnh cáo nói ra cũng không có khí thế gì, ngược lại nhắc cho đám học sinh đang vùi đầu đọc sách còn lại, nhìn xem bên ngoài có chuyện mới mẻ.

Học sinh ngồi dưới không lòng dạ nào nghe giảng bài trên bục giảng tâm tư thầy giáo cũng phi không toàn bộ đặt trên sách. Từ lúc lần trước Trầm Lương Sinh cùng cậu chưa từ mà biệt, Tần Kính trong lòng liền giống như buộc một con diều, đầu dây kia chính là suy nghĩ nhàm chán của mình, phiêu phiêu du du không đáp xuống đất liền.

Tuy rằng chưa từng cáo biệt nhưng nghe ý của hắn, xác nhận sẽ lại đến tìm mình —- nghĩ như vậy sợi dây càng phóng càng cao tâm hồn thuận gió thẳng bay lên, quả thành một cảnh trời cao mây đẹp, cuối thu không khí sảng khoái dễ chịu.

Nhưng đợi một tuần cũng không gặp người, ngày qua ngày trôi qua, lại cảm thấy người nọ bất quá chỉ là nói suông mà thôi, dù sao không phải cùng một loại người, nhất thời thân thiện cũng không đại biểu cho cái gì, tâm huyết dâng trào qua đi sợ sớm đã quên chuyện này —- tưởng tượng như vậy liền gió ngưng mây tan, tâm chợt lay động rơi xuống, cánh diều cũng như vậy ủ rũ rớt xuống.

Nếu đối phương là một cô nương, Tần Kính chắc chắn cảm thấy được mình đây là đụng tới một hồi yêu thương không phù hợp, nhưng đối phương cố tình là một nam nhân, Tần Kính cũng chỉ có để tay lên ngực tự hỏi một câu: Lúc đầu còn không nguyện cùng người ta có dính dáng gì, hiện tại lại muốn cùng hắn kết giao bằng hữu như vậy, bản thân đến tột cùng là làm sao thế này?

Đáng tiếc một vấn đề hỏi tới hỏi lui không đáp án, cho đến khi thực nhìn thấy người nọ đứng ở ngoài cửa sổ, loang loáng nắng thu lan tỏa, vẫn là bộ dáng nổi bật như vậy, lại cảm thấy được không cần đáp án xác thực gì nữa.

Trên bục giảng cũng như bên dưới đều là tâm tư không ổn định, cũng may chỉ còn khoảng mười phút nữa tan học, Tần Kính miễn cưỡng đem một đoạn cuối cùng nói xong cho đến tiếng chuông tan học vang lên.

“ Đừng chỉ mãi lo chơi, sắp tới có bài thi, về nhà nhớ rõ ôn bài cẩn thận, người nào thi trượt cũng đừng theo thầy than khóc.”

Tần Kính vừa thu thập giáo án vừa dặn dò một câu, học sinh dưới bục cũng là lời vào tai trái liền chui tuốt ra khỏi tai phải, một đám tiểu cô nương chen chúc tiến đến bục giảng líu ríu:

“ Thầy ơi thầy, người bên ngoài là bạn của thầy sao?”

“ Anh ấy không phải là ngôi sao điện ảnh ạ? Em như thế nào chưa từng thấy qua anh ấy trong phim?”

“ Thầy ơi, nhanh nói anh ấy tên là gì đi…”

Tần Kính dạy chính là lớp sơ trung, một đám tiểu nha đầu cùng cậu một lớn một nhỏ quen thuộc, mỗi đứa một câu nhao nhao nhức hết cả đầu.

“ Muốn biết, tự mình tới hỏi anh ta đi ha.”

Sau giờ lên lớp Tần Kính cũng thật sự không giữ bộ dạng thầy giáo nữa, chế nhạo một đám nữ sinh so với mình nhỏ mười tuổi cũng không ngại mất mặt.

Tiểu cô nương lại nhìn nhìn người nọ ngoài phòng học, đẹp trai ơi là đẹp trai, chẳng qua là nhìn có điểm dọa người, bĩu môi, thành thật nói:

“ Em không dám.”

“ Haha,” Tần Kính nhịn không được cười ra tiếng, cầm cuốn sách trong tay khe khẽ gõ vào đầu nữ sinh nọ, ” Vậy mà dám theo thầy ngang ngược, thật sự là làm phản trong nhà nha.”

Trầm Lương Sinh đứng bên ngoài nhìn Tần Kính cùng học sinh đùa giỡn, thật không ngại cậu lề mề, đợi cho Tần Kính rốt cục thoát thân đi tới, mới gật đầu chào: ” Vừa vặn đi ngang qua, thuận tiện tìm cậu ăn một bữa cơm.”

“ Anh thật sự là đi ngang qua?” Rõ ràng chỉ gặp qua hai lần, lại không hiểu sao cảm thấy người này dường như rất thân quen, Tần Kính vừa dẫn hắn đi tới phòng giáo viên vừa thuận miệng trêu đùa, “Không phải đặc biệt tới tìm tôi sao?”

“ Cũng là đặc biệt tới tìm cậu.”

Tần Kính nghe vậy nghiêng đầu nhìn hắn một cái, Trầm Lương Sinh trên mặt không có biểu tình gì, Tần Kính cũng nhìn không ra lời này của hắn là thật là giả, vì thế ha ha cười nói: ” Vậy đã làm phiền anh rồi. Lần trước Trầm công tử mời tôi xem kịch, lúc này để cho tôi làm chủ đi, chẳng qua là dịp giữa tháng không sớm không muộn, cũng mời không nổi cái gì tốt, nhị thiếu gia cũng đừng chán ghét nha.”

“ Sẽ không.” Trầm Lương Sinh cũng không quá coi trọng ai mời, dù sao có đi có lại vừa vặn sẽ có cơ hội qua lại lần nữa. Người này rốt cuộc không phải vũ nữ, coi trọng liền có thể ngay tức khắc mang lên sân khấu, ít nhiều cũng phải qua lại vài lần mới tiện nhập chính đề.

Vừa nói chuyện vừa tới phòng giáo viên, Tần Kính giương mắt liền thấy vị trí ngồi của mình, mặt tròn đôi mắt nhỏ, cười rộ lên giống như phật Di Lặc trong miếu, đúng là tên nhóc rảnh rỗi tiểu Lưu.

“ Ai u, này, lão nhân gia ngài cuối cùng cũng tan học rồi!” Tiểu lưu mặc dù không ở Thánh Công dạy học, nhưng thường đến tìm Tần Kính, lúc này đang ngồi ở bàn của cậu uống trà xem báo, tự tại hệt như nhà của mình.

“ Anh nói cậu sao tự dưng lại tới đây?” Tần Kính cùng hắn trưởng thành, tất nhiên sẽ không khách khí, đoạt lại cái chén của mình uống một hớp, “Hôm nay cũng không rảnh rỗi để ý cậu đâu, ngài vẫn là tuỳ tiện đi.”

Trầm Lương Sinh vẫn chưa theo vào trong, chỉ khoanh tay đứng ở cửa phòng nghỉ, thấy người nọ đang cùng Tần Kính nói chuyện lại ngó lại đây, làm như có chút quen mặt, vì thế thản nhiên gật đầu.

“ Má ơi, hai ngày không gặp, anh đây vận may cỡ nào mà có Tôn đại thần đến thăm như vậy?” chuyện Cùng Trầm Lương Sinh vô tình gặp lại Tần Kính cũng không kể với tiểu Lưu, tiểu Lưu bỗng nhiên vừa thấy người, còn tưởng rằng là chính mình hoa mắt, chớp chớp mắt, đè thấp thanh âm hỏi nhỏ.

“ Cậu đừng có lén lút như vậy được không a?” Tần Kính vừa sắp xếp lại đồ dùng trên bàn vừa đáp, ” Trở lại sẽ kể tỉ mỉ cho cậu, tóm lại hôm nay thật không rảnh, nhân tiện cùng cha mẹ cậu nói vài lời đi, chủ nhật này anh về nhà ăn cơm.”

“ Đừng nha! Anh trước khi nghĩ đến hai lão thái thái ở nhà, trước hết thương xót cho em đi!” Tiểu Lưu vừa nghe lông mi đều cụp xuống, vẻ mặt đau khổ nói, “ Đêm nay vốn là màn diễn của Vương sư huynh, kết quả hôm qua anh ta ăn trúng cái gì đau bụng, kéo dài hơn ngày rồi, giọng nói còn yếu hơn cả muỗi, đứng cũng không vững, chỉ còn biết nhờ cậy anh theo em trở về cứu một màn này đây!”

“ Không phải còn có Lý Hiếu Toàn sao?”

“ Nó có việc khác rồi, thật sự là tìm không ra người nữa, Tần ca, Tần tổ tông, anh cũng đừng do dự nữa, mau đáp ứng giúp em đi!”

Sự tình phát sinh nặng nhẹ cấp bách như thế nào, Tần Kính cũng biết mình ắt phải giúp đỡ, lại cảm thấy được có lỗi với Trầm Lương Sinh, có chút khó xử mà đi đến trước mặt hắn, đắn đo không biết nên mở miệng thế nào.

“ Trầm nhị thiếu gia, thật có lỗi với anh, người này đêm nay tôi mượn trước có được hay không?” Tiểu Lưu đi theo Tần Kính, biết cậu không tiện mở miệng, vội vàng giải thích, ” Thật là có chút việc gấp mà, tục ngữ nói cứu kịch như cứu hỏa, tôi lúc này xác thực là lửa cháy đến mông rồi, nghĩ không ra cách nào khác được, xin lỗi, rất xin lỗi!”

“ Đây là…?”

“ Tôi họ Lưu, tên đầy đủ Lưu Bảo Tường, nhị thiếu gia cứ gọi tôi tiểu Lưu là được rồi.”

“ Lưu tiên sinh nói quá lời rồi, tôi tìm Tần tiên sinh cũng không có chính sự gì.” Trầm Lương Sinh thật giống như cũng không thèm để ý, đáp vô cùng lễ độ, lại bồi thêm một câu, ” Đã cứu kịch như cứu hỏa, vậy cho phép tôi đưa hai người một đoạn đường đi.”

“ Việc này… sao dám cáng đáng chứ, rất phiền nhị thiếu gia, không dám phiền, không dám phiền!”

“ Lưu tiên sinh quá khách khí rồi.”

“ Ai, ngài vẫn là gọi tôi tiểu Lưu đi, ngài cứ một câu ‘tiên sinh’ hai câu ‘tiên sinh’, tôi cảm thấy chính mình tổn thọ mất mười năm a.”

Bên này hai người ngươi qua ta lại, thành ra đem Tần Kính gạt bỏ sang một bên. Đợi cho ngồi vào trong xe, một đường này lại nghe thấy tiểu Lưu thao thao bất tuyệt, miệng lưỡi lưu loát, chủ động đem việc kết giao từ nhỏ tới lớn của mình cùng Tần Kính kể ra không còn một mảnh.

“ Anh nói cậu nhiều lời như vậy có thể hay không giữ lại trên sân khấu nói sau?” Tần Kính cùng hắn ngồi ở chỗ ngồi phía sau, ngại hắn thật sự ồn ào, nhịn không được xen vào một câu.

“ Vậy có thể nào chứ, trên sân khấu vẫn là dựa vào anh chống đỡ vở kịch nha,” tiểu Lưu cười ha hả mà khoát khoát tay, lại chuyển hướng Trầm Lương Sinh nói, “Nhị thiếu gia, ngài đại khái không biết, tiểu tử này độc tấu tướng thanh(*) là số một nha, khiến hồi nhỏ cha của tôi suốt ngày lấy tôi cùng anh ấy so sánh, kết quả anh ấy thoát khỏi ngành, chạy tới học trường sư phạm, một lòng một dạ hủy người không biết mỏi mệt, cha của ta vô cùng tiếc nuối Kính nhi không chịu theo lời này đó.”

Những tư liệu mà Chu thư kí tra được Trầm Lương Sinh vẫn chưa đọc kỹ, chỉ có biết cha mẹ Tần Kính đều đã qua đời, Tần phụ khi còn sống là một diễn viên độc tấu tướng thanh. Hiện tại nhờ phúc tiểu Lưu lắm miệng, Trầm Lương Sinh lại biết cha của Tần Kính cùng cha tiểu Lưu là huynh đệ đồng môn, tính đến thế hệ bọn họ, trong số những người cùng nghề có thể gọi nhau một tiếng sư huynh sư đệ.

Tần Kính nghĩ Trầm Lương Sinh sẽ không đối việc này sinh ra hứng thú, nhưng thấy hắn cùng tiểu Lưu cũng coi như có hỏi có đáp, vẫn chưa từng nhạt nhẽo, không khỏi thầm nghĩ người này xem tướng mạo thật sự ngạo mạn, nhưng cùng mình tưởng lúc đầu rất không giống nhau —- hóa ra đều không phải là thiếu gia cao cao tại thượng chỉ thích làm theo ý mình, mà là thói quen của thương nhân. Thực chất bên trong là khôn khéo mà lại chu đáo, hạng người nào cũng có thể chịu đựng.

Lưu gia có mở một trà quán, tên liền gọi luôn ‘Lưu gia trà quán’, nằm ở phía Nam thành phố, tuy rằng không lớn, nhưng tại vùng cũng có chút danh tiếng.

Trầm Lương Sinh đưa hai người đến cửa quán trà, tiểu Lưu đẩy cửa xuống xe đầu tiên, Tần Kính đang muốn đuổi theo, đã thấy Trầm Lương Sinh quay đầu lại, hỏi mình một câu: ” Mấy giờ bắt đầu?”

“ Tám giờ,” Tần Kính lời nói mang theo áy náy, ” Bây giờ tôi phải đọc thuộc kịch bản, lần tới nhất định sẽ không lỡ hẹn, thật sự là xin lỗi.”

“ Lưu lại cho tôi một chỗ, một lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Tần Kính nghe vậy sửng sốt, khẽ nhíu mày cười nói: ” Hay là thôi đi, dù thế nào nhìn anh cũng không giống người thích nghe tướng thanh đâu.”

“ Thế thì làm sao? Cơm không chịu theo tôi ăn, tướng thanh cũng định không cho tôi xem?”

“ Nào có thể như vậy,” Tần Kính ngượng ngùng mỉm cười, “Vậy tùy theo ý anh đi.”

Bên này Nam thị là mảnh đất không ai quản lí, ngư long hỗn tạp, Trầm Lương Sinh rất ít lại đây, khi tìm nơi ăn cơm đi dạo một chút, cũng có đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào nhưng khác hẳn so với trong tô giới náo nhiệt phồn hoa.

Gần tới tám giờ thì trở về quán trà Lưu gia, Tần Kính hẳn là ở hậu trường vội vàng tập luyện, tiểu Lưu cũng không thấy bóng người, đã có tiểu nhị lanh lợi canh giữ ở cửa, nhìn thấy Trầm Lương Sinh liền chắp tay thi lễ mời: “Ngài là Trầm thiếu gia đi? Mời vào trong, xin mời vào trong!”

Vào quán trà đập vào mặt là quang cảnh vô cùng náo nhiệt, xôn xao, so với bên ngoài còn muốn náo nhiệt hơn rất nhiều. Bàn bàn đầy khách, không chỉ có người đứng, cũng có kẻ tự mang bàn ghế, việc làm ăn quả thực không tồi.

Quán trà nho nhỏ, cũng không bày trí trong phòng riêng trang nhã, Tần Kính sợ Trầm Lương Sinh chịu không nổi chướng khí mù mịt, lưu lại cho hắn một bàn không quá sát sân khấu, mà là kê sát cửa sổ. Ban đêm gió mát hiu hiu thổi , Trầm Lương Sinh một người độc chiếm một bàn, trong tay là bình trà hoa nhài, không phải ấm trà ngon, nhưng hương thơm mát vô cùng.

Đúng tám giờ mở màn, tiểu Lưu cùng Tần Kính song song đi lên sân khấu, đều mặc lễ phục dài bên ngoài, một cao một thấp, một béo một gầy, vừa đứng nơi đó, còn chưa lên tiếng, dưới đài đã có người cười rộ lên.

Tiết mục đầu tiên là một màn hỏi đường tên là <địa lý đồ>, Tần Kính nói trước, một hơi giọng địa phương Thiên Tân thuần khiết, cùng ngày thường quốc ngữ nhã nhặn tiêu chuẩn kia khác nhau rõ rệt, hệt như hai người: ” Nghe khẩu âm ngài nói chuyện không phải là người bản địa có phải hay không?”

“ Ta là người Bắc Kinh.” Tiểu Lưu đáp theo một câu, giả giọng kinh đô cũng rất tiêu chuẩn.

“ Vậy ngài đến đây để làm chi?”

“ Đến tìm một người.”

“ Là tìm ai vậy?”

“ Ca ca của ta.”

Nghe xong một câu, sau đó là Tần Kính chỉ tiểu Lưu đường đi, mồm mép quả nhiên thập phần lưu loát, có tới hơn trăm địa danh một hơi nêu ra, đầy nhịp điệu rõ ràng, thu được tiếng hoan hô tán thưởng của cả sảnh đường.

Dưới đài vỗ tay như sấm, trầm trồ khen ngợi không dứt, Tần Kính lại biết mình đang rất khẩn trương. Không phải bởi vì sợ xảy ra sự cố —- tiết mục ngắn này đó cậu từ nhỏ tập đã quen rồi, đã từng diễn qua nhiều lần, cũng không xảy ra sai lầm lớn —- chỉ là bởi vì Trầm Lương Sinh ngồi ở dưới đài, ánh mắt cậu lướt nhanh đến hắn, liền có chút khẩn trương không rõ nguyên nhân.

Chính là chớp mắt tiếp theo, Tần Kính thấy Trầm Lương Sinh nở nụ cười.

Người kia ngồi một mình ở bên cửa sổ, một tay chống đầu, một tay đem chén trà giơ lên bên môi, mắt tiệp cụp xuống, mỉm cười uống một hơi trà hương hoa nhài mà mìnhchọn vì hắn.

Chỉ trong nháy mắt đó, Tần Kính cảm thấy trong mũi của mình cũng nhẹ nhàng thổi qua một luồng hương hoa nhài, lòng đột nhiên trầm tĩnh lặng xuống, không còn cảm thấy khẩn trương nữa, chỉ nhận thấy cả phòng tràn đầy tiếng khen hay, người nọ bất quá bên môi một mạt cười nhàn nhạt.

Sau Tần Kính lại độc diễn đoạn tướng thanh, là một tiết mục dài, một hơi linh hoạt, hành trang xinh đẹp, cũng vô cùng khéo léo tài tình, dưới đài đều là nghe đến say sưa.

Trầm Lương Sinh trên mặt chưa nở nụ cười nữa, nhưng trong mắt vẫn mang theo ý cười như có như không, liền như vậy nghe cậu nói hết, không vỗ tay cũng không trầm trồ khen ngợi, chỉ là lẳng lặng nghe, chậm rãi uống hết bình trà dần nguội lạnh.

Tần Kính ngẫu nhiên liếc hắn một cái, lại đem ánh mắt chuyển dời, tựa như đối với người xem khác không có gì khác biệt. Chính là trong lòng luôn luôn tồn tại lỗi giác hoang đường, ảo tưởng cho là người xem cả phòng này đều không thật, giống như tượng sáp trong cửa hàng quần áo, chỉ có một người bên cửa sổ kia là tồn tại, mà tiết mục ngắn của mình, cũng chỉ vì một người khán giả kia mà thôi.

Có trong nháy mắt như vậy, Tần Kính thật sự cảm thấy được, chỉ cần người này nguyện ý nghe, mình sẽ luôn nguyện ý vì hắn mà nói.

Từng câu chuyện xưa lại tiếp câu chuyện xưa, mỗi một chuyện đều náo nhiệt hoan hỉ.

Tan cuộc đã qua mười giờ, Tần Kính ngày hôm sau còn có lớp học, Trầm Lương Sinh liền lái xe đưa cậu về nhà.

Tần Kính sống ở cách quán trà không xa, lái xe bất quá là hai phút đồng hồ mà thôi, giống như mới vừa khởi động xe rời đi liền tới nơi, cũng không có gì để nói.

Ngõ nhỏ chật hẹp trong khu phố cũ, ô tô không thể đi vào, chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, Tần Kính nói không cần đưa tiễn nữa, Trầm Lương Sinh vẫn bước xuống xe, cùng cậu sóng vai đi vào trong ngõ hẻm.

Một cái hẻm nhỏ như vậy, vẫn chưa lắp đặt đèn đường, sâu thẳm tối mịt.

Dẫu sao cũng là mùa thu, ban ngày tuy nóng, buổi tối gió thổi cũng rất lạnh, Tần Kính chỉ mặc kiện áo sơ-mi trắng mỏng manh, không khỏi chà xát hai tay.

“ Lạnh sao?”

“ Vẫn còn được, dù sao còn chút nữa là tới rồi.”

Trầm Lương Sinh đột nhiên đưa tay đem Tần Kính kéo sát lại bên mình, cũng không phải là kiểu ôm như ôm nữ nhân, chỉ là tay khoác lên vai cậu, bàn tay nắm ở đầu vai cậu.

Động tác này cũng không tính quá phận —- thời điểm Tần Kính đọc sách, chớ nói cùng bạn học kề vai sát cánh, ngày lạnh đều từng chen chúc trong chăn cùng ngủ —- lúc này nhưng lại ngoài ý mà hơi né tránh.

“ Trốn cái gì? Cũng không thể để tôi đem áo khoác cởi cho cậu đi?” Trầm Lương Sinh lại đưa hắn ôm vào chặt hơn một chút, thấp giọng nói đùa một câu, ” Nếu là tiểu thư nhà nào tôi thật vui lòng, cậu thì thôi đi.”

“ Ha ha, Trầm công tử, anh thật đúng là nhất bên trọng, nhất bên khinh a.”

Tần Kính nghĩ thấy cũng đúng, chẳng có gì để mà mất tự nhiên, liền thuận miệng đáp trả một câu nói đùa.

Tần Kính vẫn sống trong căn nhà cũ mà cha mẹ để lại, một gian nhà nhỏ nằm ở cuối ngõ. Đường cũng không tính quá dài, chỉ vì ngõ nhỏ quá tối, thấy không rõ dưới chân, cho nên bước đi phá lệ chậm chạp.

Trầm Lương Sinh ôm vai cậu, dưới tay cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cậu, bả vai tuy rằng gầy nhọn, dẫu sao cũng là khung xương nam nhân, không có cái gì mà hương vị ‘chim nhỏ nép vào người’.

Chính là nam nhân như vậy, lại thật sự làm cho Trầm Lương Sinh động dục niệm —- trước đây còn muốn ít nhất qua lại vài lần rồi mới nhập chính đề, hiện giờ lại cảm thấy không chờ được lâu như vậy. Thậm chí hiện liền muốn đặt người này trên tường, tại đây trong con ngõ hẻm tối sâu lột xuống quần áo của cậu, từ phía sau hung hăng mà làm cậu, làm đến mức khiến cậu khóc thành tiếng, khóc cầu chính mình buông tha.

“ Làm sao vậy?” Tần Kính cảm thấy bàn tay đặt trên người mình của đối phương đột nhiên căng thẳng, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hôn thiên ám địa, đương nhiên cũng nhìn không ra cái gì.

“ Không có việc gì, đường không bằng phẳng cho lắm.”

“ À, vậy lát nữa tìm xem trong nhà có đèn pin không đưa cho anh cầm đi ra nhé.”

“ Không cần phiền toái vậy đâu.”

—- Vẫn là để lần sau đi, nhưng mà cũng nhất định phải là lần sau.

Trầm Lương Sinh một bên bất động thanh sắc cùng Tần Kính miễn cưỡng lấy lệ, một bên âm thầm tính toán lần tới muốn dùng biện pháp gì làm cho cậu cam tâm nghe theo ý mình.

Dây dưa chầm chậm đi đến cửa nhà, Trầm Lương Sinh buông Tần Kính ra, cầm túi giấy xách trong tay trái đưa cho cậu: “Không biết cậu đã ăn bữa tối chưa, giúp cậu mua chút đồ ăn khuya, hâm nóng rồi ăn đi.”

“ A…” Tần Kính thật đúng là không chú ý tới tay trái hắn mang theo gói to điểm tâm, sửng sốt một chút, lúng ta lúng túng đón lấy.

“ Cậu rốt cuộc cũng không nói cho tôi biết cậu tên là gì.”

“ Sao?” Tần Kính lúc này mới lấy lại tinh thần, trêu chọc câu, ” Tôi cũng không tin anh không biết.”

“ Biết thì biết, dù sao cũng phải nghe chính miệng cậu nói ra mới có ý nghĩa.”

“ Tần Kính, kính trong cư kính hành giản”

“ Nói thẳng là kính trong cung kính, kính cẩn không phải được rồi sao.” Nếu không có trước đó đã xem qua, Trầm Lương Sinh căn bản không hiểu được bốn chữ cư kính hành giản(*) lại có điển cố gì.

“ Trầm công tử, quốc văn của anh cũng thật nên bổ túc thêm.”

Tần Kính cười chế nhạo hắn một câu, đã hiểu rõ cố tình còn hỏi, ” Vậy tên của anh là hai chữ nào?”

“ Lương trong lương thủy (nước lạnh), Sinh trong xuất sinh (sinh đẻ =)))”.

“ Nhất oản lương thủy, sinh bất phùng thì, thật là một cái tên hay.”

“ Đừng cùng tôi ba hoa.”

Hai người đứng ở cửa đùa giỡn nửa ngày, chung quy cũng tới thời điểm cáo biệt. Tần Kính nhìn bóng dáng Trầm Lương Sinh ẩn vào hắc ám mới xoay người mở khóa cửa, đẩy ra cánh cửa lớn, lại trở tay đem cánh cửa đóng chặt.

Trong bóng đêm yên tĩnh chỉ có cánh cửa khô dầu ‘kẽo kẹt’ vang lên hai tiếng, Tần Kính lại cảm giác mình vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân đối phương xa xa. Đầu tiên là nghĩ rốt cuộc đã quên lấy đèn pin cho hắn, sau lại nghĩ đã quên cùng hắn nói lái xe cẩn thận.

Ôm túi giấy vào trong ngực, gói to điểm tâm sớm nguội lạnh, ngực nhưng lại ấm áp vô cùng.

Người này đối với mình quả thật không tồi, có thể thấy được thật lòng xem mình làm bằng hữu kết giao. Nghĩ như vậy, trong lòng liền trào lên một cỗ ấm áp, ấm đến mức suy nghĩ đều giãn ra mở ra, giống như gió thổi hồ động, mặt nước lăn tăn gợn sóng.

Chính là suy nghĩ nhộn nhạo, dập dờn, trong đầu đột nhiên mạnh xẹt qua một từ, khiến Tần Kính không khỏi ngơ ngẩn giật mình.

—- người này đối với mình thực tốt, tốt đến mức có chút ái muội.

Một cái ý niệm trong đầu Như vậy vừa mới nảy sinh liền bị cậu vội vàng đè ép lại, kích động giống như trốn tránh cái gì.

Bởi vì dụng tâm tránh né, cho nên nửa câu sau chưa kịp sinh ra liền bị bóp chết ở trong đầu.

—- người này đối với mình thực tốt, tốt đến mức có chút ái muội. Mà chính mình đối với ái muội như vậy, rõ ràng là rất hưởng thụ.

(*) Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

(*) Cư kính hành giản: tham khảo tại Đây

Phily: nếu đã đọc Hoạt thụ tội, hẳn sẽ không quên ‘Nhất oản lương thủy, sinh bất phùng thì, thật là một cái tên hay’ nhỉ?! Cũng đã giải thích rõ nghĩa trong chương 2 của Hoạt thụ tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play