Giản Nặc nghĩ Cốc Trì và Đan Thục Khê vì sự tăng giá của bất động sản mà có gặp gỡ, lại không muốn nhúng tay vào chuyện làm ăn của anh nên cũng không hỏi nhiều nữa. Công việc liên quan đến bất động sản của Đan thị rất nhiều, cô và Tân Duệ vẫn duy trì liên lạc, nhờ cô ấy mà cô biết được vụ án di chúc nhà họ Cốc do tòa án nhân dân Nghi Thành thụ lý, thẩm phán lúc đó là thầy hướng dẫn của  Tân Duệ, mặc dù Cốc Trì là người thừa kế thứ nhất lại không ở trong nước, một mình chú của anh vẫn chiến thắng phiên tòa đó. Nói cách khác, kết quả xét xử của viện đối với nguyên đơn cực kỳ bất lợi, nhưng sau đó anh không phục kháng án, vụ án được xét xử ở  tòa án tối cao hơn  cuối cùng anh mới cầm trong tay bản di chúc có hiệu lực, trở thành người thừa kế hợp pháp sản nghiệp lớn của nhà họ Cốc.

Thân là  người làm việc ở viện tòa án dân sự trung tâm lâu năm, thầy của Tân Duệ đối với tình huống ở viện tòa án dân sự cấp cao cũng không biết rõ, Tân Duệ nghĩ đến điều gì đó, liền nhắc nhở Giản Nặc: “Hồ sơ của Cốc Trì đã xử lý, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì tài liệu đã trong tay anh ấy, em mượn xem một chút sẽ biết.” Tân Duệ không hiểu vì sao chuyện đó lại nhanh chóng hạ xuống, xem như bên thứ nhất kiên quyết không động tay bên trong, thì vụ án được thẩm lý công khai, không có chứng cứ thì không ai dám tùy tiện phán xử, còn ở đây đắn đo nhưng cô ấy không thể ngờ người yêu mình – Kỳ Dược Minh đã bí mật tìm người giúp đỡ Cốc Trì điều tra hồ sơ rất nhiều ngày rồi.

Thật không ngờ đã nhanh chóng điều tra được hồ sơ rồi, kỳ lạ hơn nữa là Cốc Trì lại không nói một chữ. Cúp điện thoại, Giản Nặc lên xe chạy thẳng đến Trúc Hải. Nhìn thấy cô, Đinh Huy nhẹ nhàng mỉm cười: “Giám đốc Cốc đang họp, Giản luật sư không ngại đến phòng làm việc chờ anh ấy chứ.”

Nhìn về phía cánh cửa lớn khắc hoa văn, Giản Nặc quay lại mỉm cười yếu ớt: “Không sao, tôi sẽ đến phòng làm việc chờ anh ấy, vừa đúng lúc cũng muốn chỉnh lý tài liệu ngày mai.” Cô từ trước đến nay đều hiểu cầm nắm đúng mực, mặc dù hiểu lời nói của Đinh Huy là chỉ thị của Cốc Trì, nhưng như cũ không muốn thể hiện quan hệ của hai người trước mọi người, có thể khiêm tốn thì tận lực khiêm tốn.

Trở lại phòng liền xử lý tài liệu liên quan, Giản Nặc nghĩ đến lọ cát thạch anh Cốc Trì tặng vẫn để ở nhà anh quên lấy đi, cô nhắn tin cho anh rồi đi ra ngoài: “Em đã đến khách sạn, về nhà chờ anh.”

Tin nhắn vừa gửi đi thì rất nhanh được anh trả lời: “Ngoan, kết thúc hội nghị anh sẽ về.”

Tưởng tượng anh nghiêm túc ngồi nghe cấp dưới báo cáo, lại lén lút nhắn tin trả lời cô, Giản Nặc bật cười. Đứng dậy hướng ra cửa về nhà anh, không chú ý sau lưng có bóng dáng theo đuôi, theo sau cô lúc nhập mật mã mở cửa nhà Cốc Trì, người đó bất ngờ xuất hiện trước mặt cô.

Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play