Cô ấy đã uống nhiều rượu, trên người nồng nặc mùi. Cốc Trì quay đầu đi rất nhanh, môi cô sượt qua hai má anh, Viên Thiển Tích không chịu được lại hôn tiếp, bị cánh tay vững chắc của anh chống hai vai, cô ấy nghe được giọng nói của anh trầm xuống: “Thiển Tích, không cần phải như vậy.”
Nước mắt tràn đầy khóe mắt, từng giọt rơi xuống, Viên Thiển Tích nghẹn ngào: “Trì, cho em một chút ấm áp thôi, để em yêu anh mà không hối tiếc. Em không ngại anh không yêu em, không sợ……” Lời nói chưa dứt, cô ấy đã bắt đầu cởi nút áo, cố gắng kéo xuống rào chắn trên người muốn để lộ cơ thể mình trước mắt anh.
“Nhưng anh ngại!” Năm ngón tay thu lại, nắm chặt cổ áo dệt kim của cô ấy, ánh mắt lạnh lùng không nửa độ ấm, dưới sức lực giãy giụa của cô ấy mà gầm nhẹ.
Chậm rãi thở ra một hơi, anh cố gắng khiến giọng thêm nghiêm khắc: “Thiển Tích, khi trong lòng có một người, không chỉ tình cảm, mà ngay cả thân thể, cũng tuyệt đối không được phản bội, em hiểu không?” Yêu cô gái trong sạch như thanh tuyền, anh làm sao có thể cho phép tình yêu của họ có điểm dơ bẩn?! Không thể, tuyệt đối không được!
Viên Thiển Tích nghe vậy nháy mắt liền an tĩnh, cô ấy cắn chặt môi, khi anh buông tay thì ngồi bệt xuống đất. Hóa ra không phải tất cả đàn ông đều có định lực kém, ít nhất anh đã trở thành người mà cô không thể chinh phục. Viên Thiển Tích không khỏi bi ai nghĩ, tại sao sống ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh vẫn bảo thủ đến thế, mà cô ấy lại không thể tin được một người đàn ông có thể chống được sức cuốn rũ của người phụ nữ lúc khỏa thân.
Với cô đất trời đảo điên trong nháy mắt. Cốc Trì hiển nhiên không thể đoán được toàn bộ, anh trầm mặc đưa cô về biệt thự, thời điểm xoay người rời đi, nói với cô: “Thiển Tích, anh nói rồi, mặc dù người anh không bên cạnh cô ấy nhưng lòng anh luôn ở bên.”
Không nói được một câu mà nhìn bóng lưng anh dần biến mất, không có… một chút nào lưu luyến, trong ánh mắt bi thương cuối cùng tràn ngập hận ý lạnh lẽo. Viên Thiển Tích cố chấp đứng cả đêm ở Thiên Minh, sau đó sốt cao, ngã bệnh.
Sáng sớm hôm sau Cốc Trì nhận được điện thoại từ nước ngoài, Viên Khải Thành chủ yếu thuyết phục: “Cốc Trì, Thiển Tích từ nhỏ đã tùy hứng, ta đã làm hư con bé.” Thở dài nặng nề, ông ấy tiếp tục: “Ta biết khiến con khó xử, nhưng ta chỉ có một người con gái, phiền con tạm thời chăm sóc con bé, ta sẽ khuyên bảo nó.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Cốc Trì đứng ở cửa sổ sát mặt đất thật lâu, sau đó đến biệt thư thăm Viên Thiển Tích, đến lúc cô ấy hoàn toàn hết sốt, cô ấy năn nỉ anh ở lại ăn tối. Chẳng qua toàn bộ quá trình ăn cơm anh đều không cho sắc mặt tốt vẻ cứ như thiếu nợ.
Viên Thiển Tích cảm nhận được anh trầm mặc, một loại trầm mặc thật sâu từ nội tâm, càng lúc càng lạnh.
Triệu chứng nhức đầu của Giản Nặc nhờ thuốc trị liệu đã có khởi sắc, số lần phát bệnh thuyên giảm, hiện đang nghỉ ngơi mấy ngày sau sẽ trở lại cương vị công tác. Cô vẫn giống như trước cùng lúc đảm nhận tư vấn pháp lý cho Đan thị và Trúc Hải, kế hoạch tả hữu thành một vòng dần hoàn thiện và cũng thu thập được một loạt bằng chứng pháp luật phụ trợ cho công việc. Về việc chuẩn bị tài liệu cho Đan Thục Khê tranh chấp với em gái trên tòa án, dù trong lòng không tình nguyện, như cũ tiếp nhận công việc thích hợp, trở thành luật sư tố tụng đại diện cho anh ta.
Ngoài ra vì đón cô tan tầm, Cốc Trì và Đan Thục Khế có chạm mặt nhau hai lần, có một ngày tâm tình tốt còn cùng nhau ăn cơm. Trong lúc cô đang vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc trở lại mơ hồ cảm nhận trên gương mặt ôn hòa của hai người đàn ông thêm mấy phần mềm mỏng, hoàn toàn như vẻ mặt sau khi đạt được thỏa thuận nào đó. Sau khi bị lòng hiếu kỳ thôi thúc cô liền hỏi Cốc Trì, anh chỉ mỉm cười dịu dàng vuốt vuốt tóc đầu cô “Chuyện giữa đàn ông với nhau một cô gái như em để tâm làm gì, ngoan ngoãn đừng khiến anh lo lắng là tốt rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT