*Chương có nội dung hình ảnh
Thế nên ông chủ Hứa nhờ ông ấy viết cho một bức thư pháp là chuẩn nhất, như vậy mới có cái cớ hợp lý để tặng một phiếu miễn phí ăn uống suốt đời chứ.
Tần Chính mà vui thì Tôn Hàn cũng sẽ vui.
Còn chuyện tiền nong thì ông chủ Hứa không thể đề cập đến được, không phải ông ấy tiếc tiền, mà là sợ làm hỏng chuyện.
vietwriter.vn
Mọi người đều nhao hết cả lên.
Chỉ thế thôi ư?
Một ông chủ lớn như ông thì thiếu gì tiền, bỏ vài triệu ra mua một bức thư pháp bản gốc của một thầy thư pháp nổi tiếng nào đó có phải hãnh diện với đời hơn không?
Cần gì phải nhờ một thầy giáo về hưu vô danh viết cho làm gì?
vietwriter.vn
Tần Chính cũng thấy rất khó tin, nhưng yêu cầu này của người ta không quá đáng chút nào.
Chỉ có điều ông ấy không tin đây là thật.
Tác phẩm của ông ấy đâu đáng giá.
“Ông chủ Hứa, anh đừng đùa tôi”.
“Thầy Tần, tôi nghiêm túc đấy”.
“Thế… được thôi, chỉ cần ông chủ Hứa không chê là được”, Tần Chính đành phải đồng ý, ông ấy cũng thích thư pháp, dù tài năng không thể so được với các bậc thầy thư pháp, nhưng vẫn chấp nhận được.
Nếu người ta đã thích thì ông ấy viết vài chữ cũng có mất gì đâu.
Tần Chính không hề nghĩ ông chủ Hứa làm vậy là để lấy lòng một người khác.
“Được được, để tôi gọi người mang giấy bút lên. Chờ thầy Tần viết xong, Hứa mỗ sẽ bảo đầu bếp mang thêm mấy món nóng sốt nữa lên cho thầy uống rượu”.
Cổ Ngọc Phong chợt nảy ra một ý, anh ta suy nghĩ một lát rồi nói ngay với ông chủ Hứa trong lúc nhân viên phục vụ chưa mang giấy bút lên: “Chú Hứa, cháu nhớ là chú có nghiên cứu về thư pháp, cháu có mang theo một bức đây, chú xem hộ cháu nhé?”
Ông chủ Hứa có biết gì về thư pháp đâu, dù trong phòng làm việc có treo một bức đáng giá thật đấy, nhưng chỉ treo cho sang vậy thôi.
Nếu có thời gian nghiên cứu lĩnh vực này, chi bằng nghĩ cách kiếm nhiều tiền còn hơn.
Nhưng ngoài mặt, ông ấy vẫn không tỏ thái độ gì: “Được, mang ra đây xem nào”.
Cổ Ngọc Phong lập tức mở bức thư pháp đang cầm trong tay ra: “Chú Hứa, chú xem giúp cháu, đây là tác phẩm mà bậc thầy thư pháp Ngô Nguy thích nhất đấy ạ, cháu chú phải bỏ mấy trăm nghìn mới mua được đấy, chú xem có đáng không?”
Ông chủ Hứa có biết gì đâu, Cổ Ngọc Phong biết vậy nên mới dám lấy bức thư pháp ra cho ông ấy xem.
Ông chủ Hứa quan sát một lúc rồi gật gù nói: “Được đấy, quả nhiên là bút tích của thầy Ngô Nguy, từng con như đều như châu như ngọc”.
Tần Chính lập tức méo mặt, ban đầu ông ấy còn tường ông chủ Hứa này hiểu về thư pháp.
Kết quả chỉ là làm màu thôi.
Cổ Ngọc Phong vênh mặt lên, đến ông chủ của khách sạn Kim Dương còn xác nhận là bút tích của Ngô Nguy rồi thì ai dám nói đây là hàng giả nữa?
Còn lời nói của ai trong căn phòng này có trọng lượng hơn ông chủ Hứa nữa đây?
“Đúng là chú Hứa tinh mắt, ban nãy có người mang đồ giả tớI đòi so bút tích với bức này của cháu, đúng là không sợ làm trò cười cho thiên hạ”.