Sau khi đã xác nhận đối tượng xong, ông chủ Hứa lập tức cầm chén rượu bằng hai tay đến trước mặt Tần Chính.
Ai tinh ý một chút sẽ phát hiện lưng của ông chủ Hứa hơi khom xuống, hơn nữa còn luôn miệng gọi Tần Chính là thầy, thể hiện sự tôn trọng rõ ràng.
vietwriter.vn
Mọi người lập tức sinh nghi.
Dù Cổ Ngọc Phong là con cháu của ông chủ Hứa thì ông ấy cũng đâu nhất thiết phải xử sự với thầy Tần thế này?
Tần Chính chỉ là một giáo viên bình thường, đâu có gì để một người thần thông quảng đại như ông chủ Hứa phải cúi mình kết giao.
Không thể hiểu nổi!
vietwriter.vn
Tần Chính cũng thấy rất lạ, nhưng người ta đã cầm chén đưa qua thì ông ấy cũng phải nâng chén của mình lên thôi: “Ông chủ Hứa, anh uống sao thì tuỳ, tôi cạn nhé!”
“Uống rượu với thầy Tần thì phải cạn chứ ạ”.
Ông chủ Hứa lập tức vui vẻ uống ly rượu trắng vào bụng, sau đó dốc ngược cốc tỏ ý đã uống cạn.
“Chú Hứa, chú ngồi xuống rồi nói chuyện ạ”, thấy thời cơ đã đến, Cổ Ngọc Phong lập tức xum xoe nói.
Hả?
Ngồi xuống ư?
Ông chủ Hứa liếc mắt nhìn, Tôn Hàn chưa nói gì thì sao ông ấy dám ngồi đây.
Nên ông ấy đành nói: “Không cần đâu”.
“Hứa mỗ có một thỉnh cầu với thầy Tần, không biết thầy có thể đồng ý không?”
Có chuyện thỉnh cầu ư?
Bảo sao ông chủ Hứa lại có thái độ khách sáo với thầy Tần như vậy.
Nhưng mọi người đều không hiểu rốt cuộc ông chủ Hứa muốn gì ở thầy Tần đây?
Tần Chính ghét nhất là chuyện xin xỏ nên lập tức cau mày, nhưng người ta đã có lời nên ông ấy đành nói: “Có chuyện gì mời ông chủ Hứa cứ nói”.
“Là thế này, người Hứa mỗ kính trọng nhất đời này chính là thầy, một người giáo viên đức cao vọng trọng”.
“Hứa mỗ mong thầy Tần có thể viết vài chữ cho khách sạn để treo lên tưởng ở đại sảnh, cho khách sạn chúng tôi được hưởng một chút cốt cách nhõ nhã của thầy”.
“Đương nhiên nếu thầy thấy bất tiện thì thôi cũng được”.
Cho tiền cũng không quý bằng thế này.
Lúc đến đây, ông chủ Hứa đã nghĩ xong rồi, với một người giáo viên như Tần Chính mà nói, ông ấy sẽ thích được người khác kính trọng nhất.