Trước mặt Tôn Hàn, cô ta không có tư cách cò kè mặc cả.
Nhưng cô ta vẫn nói: "Vậy buổi tối..."
Tôn Hàn tất nhiên hiểu ý cô ta định nói.
Advertisement
Nhưng anh đã từ chối không hề do dự: "Gần đây tôi không có tâm trạng, mấy ngày nữa tôi sẽ đến tìm cô. Phương Minh Nguyệt, cô không cần cố ý lấy lòng tôi. Nếu cô đã là người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ trở thành hậu thuẫn của cô, tất nhiên là ở trong một phạm vi hợp lý".
Phương Minh Nguyệt mỉm cười: "Tôi biết rồi!"
Nếu là Liễu Y Y thì chẳng có gì là hợp lý hay không hợp lý cả.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa cô ta và Liễu Y Y.
Advertisement
Chẳng mấy chốc Thẩm Nguyệt đã gửi địa chỉ đến, đó là một nhà hàng kiểu Tây khá sang trọng.
"Xin hỏi anh đi mấy người?"
"Tôi có hẹn ở đây".
Sau khi đi vào nhà hàng, Tôn Hàn đã nhìn thấy Thẩm Nguyệt đang ngồi trong một góc của nhà hàng. Sắc mặt cô ấy hơi kém, xem ra mấy ngày nay không được ổn lắm.
Tôn Hàn đi tới ngồi xuống ghế. Anh xem thực đơn rồi chọn mấy món, sau đó hỏi Thẩm Nguyệt: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Anh Tôn, anh, anh có thể cho tôi mượn tiền được không?", Thẩm Nguyệt khó khăn thốt lên.
Mượn tiền?
Tôn Hàn nhíu mày: "Nhà họ Thẩm có biến cố gì hay sao mà cô lại phải mượn tiền của tôi?"
Nhà họ Thẩm là ông trùm bất động sản của thành phố Giang Châu, khả năng tài chính không hề thua kém Từ Khang Niên, số tài sản hàng chục tỷ có thừa.
Nếu nhà họ Thẩm không xảy ra vấn đề thì tại sao cô chủ nhà họ Thẩm lại có thể thiếu tiền được?
Nhưng Thẩm Nguyệt vội vàng phất tay: "Không phải, không phải, nhà họ Thẩm vẫn rất ổn, là do bản thân tôi thiếu tiền! Anh Tôn, tôi xin anh hãy cho tôi vay ít tiền, tôi sẽ trả cho anh nhanh thôi!"
Sắc mặt cô ấy hốt hoảng và bất an, trông có vẻ là thiếu tiền thật.
Nhưng Tôn Hàn thực sự không hiểu, nhà họ Thẩm không có vấn đề gì thì tại sao Thẩm Nguyệt lại đến tìm anh để vay tiền?
"Vay bao nhiêu?"
"Năm, năm triệu tệ!"
Con số cũng không lớn lắm.
Tôn Hàn không đồng ý ngay mà mím môi, rồi anh chợt bật cười: "Cô Thẩm, dường như quan hệ giữa tôi và cô cũng không thân thiết đến vậy, tại sao tôi lại phải cho cô vay tiền?"
Sắc mặt Thẩm Nguyệt liền trở nên khó coi.
Cô ấy cắn chặt răng, dường như đã đưa ra một quyết định rất trọng đại, sau đó quả quyết nhìn Tôn Hàn: "Anh Tôn, chỉ cần anh đồng ý cho tôi mượn năm triệu tệ, tôi sẽ đồng ý với yêu cầu không yêu đương, không kết hôn, chăm sóc Đồng Đồng cho tới khi cô bé trưởng thành!"
"Như thế thì..."
Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, anh không suy nghĩ có nên cho vay hay không, năm triệu tệ chỉ là chuyện nhỏ đối với anh.
Anh chỉ đang tò mò, một cô tiểu thư nhà giàu như Thẩm Nguyệt tại sao lại bị ép tới mức đồng ý một yêu cầu vô lý như vậy chỉ vì năm triệu tệ.
Anh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại cần tiền gấp như vậy không?"