Anh tựa như một vị vua không ai có thể chống lại!
Đội ngũ nhân viên của công ty quốc tế Phong Hỏa tản đi, Phương Minh Nguyệt đi với Tôn Hàn xuống ngồi ở quán trà ngoài trời của tòa nhà.
Advertisement
"Cậu Tôn, tại sao cậu không xây dựng hẳn một công ty thời trang, hoặc là trực tiếp mua lại công ty thời trang Sâm Uy cho cô Y Y? Tôi nghĩ rằng cậu Tôn có thể dễ dàng làm được việc này!", Phương Minh Nguyệt không hiểu cách làm của Tôn Hàn.
Với thế lực của cậu chủ Thiên Cửu môn, anh hoàn toàn không cần phải lãng phí nhiều thời gian ở công ty thời trang Sâm Uy như vậy.
Tôn Hàn cười khổ, anh nhấp một ngụm trà kiều mạch, hỏi ngược lại: "Tôi tặng cho Y Y mười phần trăm cổ phần của công ty quốc tế Phong Hỏa mà cô ấy còn không lấy, cô nghĩ tôi mua cho cô ấy một công ty thì cô ấy sẽ nhận sao?"
Cũng phải!
Advertisement
Phương Minh Nguyệt đột nhiên nhớ đến cô gái tên Liễu Y Y rất đặc biệt đó.
Khối tài sản mà những người phụ nữ khác ham muốn vô cùng thì cô ấy lại nhất quyết từ chối.
Có lẽ chính vì cô ấy đặc biệt như vậy nên mới may mắn có được sự yêu thương của cậu Tôn.
"Nhưng cũng không sao, nếu có thể xây dựng thành công nhãn hiệu mới thì nó sẽ trở thành một miếng bánh ngọt hấp dẫn tại giới thời trang trong nước, đến lúc đó giá trị của cô Liễu Y Y nhất định sẽ tăng vọt, có thể dựa vào chính mình để lấy được không ít cổ phần của công ty thời trang Sâm Uy".
"Tôi tin rằng đây mới là thứ mà cô ấy muốn!"
Nếu hai công ty hợp lực xây dựng nhãn hiệu mới thành công, điều đó có nghĩa là một nhãn hiệu mới hàng đầu sẽ được đưa vào thị trường trong nước.
Là một người sáng lập nên nhãn hiệu này, công ty thời trang Sâm Uy nhất định sẽ phải nghĩ cách lôi kéo Liễu Y Y, mà cách giữ người tốt nhất chính là cổ phần.
Phương Minh Nguyệt dường như có thể tưởng tượng ra, lúc đó Liễu Y Y sẽ được vô số người chú ý, hào quang vạn trượng!
Nếu so sánh thì chút thành tựu cỏn con của cô ta chẳng đáng là gì.
Tôn Hàn đột nhiên bật cười: "Thực ra tôi không quan trọng cô ấy có thể đạt được những gì trong tương lai, tôi chỉ mong cô ấy có thể vui vẻ!"
"Chắc chắn sẽ như vậy. Phải rồi, bây giờ cô ấy thế nào rồi, đã đỡ chưa?", Phương Minh Nguyệt hỏi với giọng quan tâm.
Nhưng trong lòng cô ta lại thấy bối rối, nếu tính ra thì ít nhiều gì cô ta cũng được coi là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của Tôn Hàn và Liễu Y Y.
"Vẫn ổn".
Sắp đến trưa, Tôn Hàn đột nhiên nhận được một cuộc gọi.
"Anh Tôn, tôi muốn gặp anh!", trong điện thoại vang lên giọng nói đáng thương của Thẩm Nguyệt.
"Sắp đến giờ cơm trưa rồi, cô tìm một nhà hàng đi". Tôn Hàn hơi do dự sau đó đồng ý.
"Được, tìm được nhà hàng thì tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh!"
Sau khi cúp máy, Phương Minh Nguyệt thấy hơi mất mát, liền hỏi dò: "Cậu Tôn, cậu đi gặp bạn sao?"
"Ừ, hôm nay cứ thế đã, tôi đi đây!", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
Phương Minh Nguyệt thấy rất mất mát, cô ta đã mất đi cơ hội ở riêng với cậu Tôn.
Nhưng cô ta cũng nhận ra cậu Tôn không định đưa cô ta đi, thế nên chỉ có thể gật đầu.