Chỉ trong phút chốc, Trần Hương đã quên mất chuyện thời trang Sâm Uy bị huỷ hợp đồng.
Tôn Hàn mỉm cười, “Trên đời này có bữa tiệc nào mà không tàn, hơn nữa, chuyện này cô cũng biết mà. Tôi còn chưa biết khi nào nên đề cập chuyện này, có điều bây giờ xảy ra sự cố, cũng là một thời cơ tốt!”
Advertisement
“Vâng, vâng ạ!”, Trần Hương rất buồn, tâm trạng trở nên mất mát vô cùng.
Tôn Hàn cũng không nhiều lời nữa, hỏi tiếp về vấn đề của quốc tế Phong Hỏa, “Tôi và giám đốc điều hành Phương Minh Nguyệt của quốc tế Phong Hỏa đã bàn hợp đồng rất thuận lợi, sao tự nhiên lại huỷ hợp đồng?”
Trần Hương ngẫm nghĩ lại rồi mới giải thích, “Hình như là nội bộ quốc tế Phong Hỏa có biến động ạ, vị trí của giám đốc điều hành Phương Minh Nguyệt bị tước mất! Giám đốc điều hành mới được bổ nhiệm, Cổ Đông, thì lại có xu hướng hợp tác với nhà họ Liễu!”
Advertisement
“Thật ra tôi cũng không hiểu chuyện này cho lắm. Ảnh hưởng của nhà họ Liễu ở Giang Châu đúng là khá lớn, nhưng đặt vào cả Tây Nam thì rõ là kém xa thời trang Sâm Uy. Với cả, họ cũng không quen với việc phát triển dự án thương hiệu mới này bằng chúng ta. Quốc tế Phong Hỏa thà vi phạm hợp đồng cũng muốn chọn hợp tác với nhà Liễu, rõ ràng mất nhiều hơn được!”
Sau khi hiểu rõ sự việc, Tôn Hàn im lặng một lúc rồi mới đáp, “Chẳng qua là chuyện lợi ích. Cô về làm việc đi. Tôi sẽ xử lý chuyện này ổn thoả!”
“À vâng”.
Chuyện lớn thế này, Trần Hương cũng không giúp gì được, chỉ đành gật đầu.
Đợi Trần Hương đi rồi, Tôn Hàn mới lấy điện thoại ra, định gọi cho Liễu Y Y để cô tham gia vào cả quá trình sự việc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn đành thôi, bây giờ sức khoẻ của cô quan trọng hơn.
Anh dứt khoát gọi thẳng cho Phương Minh Nguyệt. Rốt cuộc nội bộ quốc tế Phong Hỏa đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ Phương Minh Nguyệt mới biết rõ.
“Cậu Tôn!”, điện thoại được kết nối rất nhanh, giọng nói trong trẻo của Phương Minh Nguyệt vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôn Hàn cười nói, “Nghe giọng thì có vẻ tâm trạng của cô tốt lắm, không hề giống người vừa bị ‘chiếm ngôi’ nhỉ. Phải chăng giám đốc Phương đã ấp ủ âm mưu chuyển bại thành thắng?”
“Có âm mưu gì đâu chứ! Nếu như có thật, thì cú điện thoại này của cậu Tôn chính là âm mưu của tôi!”
“Hẹn một nơi gặp mặt đi”.
“Được!”
Hai người hẹn nhau ở quán trà lần trước, chưa đến nửa giờ đã đến nơi.
Sau khi gọi hai tách trà, Tôn Hàn hỏi thẳng vào vấn đề, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Phương Minh Nguyệt cũng thẳng thắn thuật lại toàn bộ sự việc, “Nhà họ Liễu tìm đến Cổ Đông, thể hiện thiện ý sẵn sàng hợp tác với quốc tế Phong Hỏa bằng việc giảm số cổ phần đang nắm giữ. Về phía quốc tế Phong Hỏa chúng tôi, vì nhà họ Liễu đồng ý giảm cổ phần, nên lợi ích thu lại sau khi tạo ra thương hiệu mới sẽ khả quan hơn so với việc hợp tác với thời trang Sâm Uy!”
“Hơn nữa, tuy nhà họ Liễu không mạnh như thời trang Sâm Uy, nhưng điều này cũng có một ưu điểm, ấy là dễ nuốt hơn Sâm Uy!”
“Tất nhiên, bấy nhiêu vẫn chưa đủ làm hội đồng quản trị yên tâm. Nguyên nhân khiến hội đồng quản trị đồng ý hợp tác với nhà Liễu là vì, nhà họ Liễu nói rằng người phụ trách quá trình thành lập thương hiệu mới vẫn là cô Liễu Y Y!”