Chuyện hôm nay khiến cô ta cảm thấy Tổng giám đốc Tôn là một người rất tốt, anh đúng là một người đàn ông đích thực, khác hẳn so với những cậu ấm ăn chơi hay những tên đàn ông ngoại tình mà cô ta từng gặp.

Đặc biệt là lúc Tổng giám đốc Tôn đổ rượu vào miệng Lục Hữu Đạo, lúc đó cô ta liền cảm thấy mình được bảo vệ.

Advertisement

Lúc này trong đầu cô ta hiện lên những ký ức về Tôn Hàn sau khi anh đến công ty, dù cô ta có nghĩ thế nào cũng không thể nào xóa đi được.

Nhưng chính vì Tôn Hàn quá tốt mà Trần Hương mới thấy buồn bã.

Vì sao Tổng giám đốc Tôn lại chỉ thích Liễu Y Y mà không chịu liếc nhìn cô ta chứ?

Cô ta thua kém Liễu Y Y ở điểm nào?

Advertisement

"Liễu Y Y, tôi nhất định sẽ không chịu thua cô đâu!!", Trần Hương nắm chặt điện thoại, kiên quyết nói.

Đột nhiên điện thoại của Trần Hương reo lên.

Trần Hương vô cùng vui vẻ, cô ta nghĩ là Tôn Hàn gọi đến để hỏi cô ta đã về nhà an toàn chưa.

Nếu như thế thì cô ta thực sự không thể kìm lòng nổi.

Nhưng trên màn hình hiển thị số máy lạ.

Trần Hương không nghĩ nhiều, cô ta nghi hoặc nghe máy: "Alo, tôi là Trần Hương, ai đó?"

"Là tôi!", bên trong điện thoại vang lên giọng nói ngông nghênh của người đàn ông.

Trần Hương ngẩn ra, sau khi nhận ra giọng nói này thì ngơ ngác: "Anh, anh ra tù rồi sao?"

"Tôi ra tù mà cô không vui sao? Trần Hương, tôi vì cô mà ngồi tù mấy năm nay, cô phải bồi thường đàng hoàng cho tôi!"

"..."

Sắc mặt Trần Hương vô cùng khó coi.

Tôn Hàn quay về biệt thự sớm khiến Liễu Y Y hơi bất ngờ. Cô thấy anh không uống nhiều mấy, không phải bảo là đi xã giao sao?

"Sao anh về sớm vậy?"

Cởi áo khoác ra rồi quăng xuống sô pha, Tôn Hàn đáp bừa: "Không thuận lợi lắm".

"Vậy không sao chứ?"

"Không sao, chỉ là một giám đốc của một công ty nhỏ thôi, sao có thể làm khó anh được?", Tôn Hàn tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm đến Lục Hữu Đạo.

Liễu Y Y đã quen với thái độ kiêu ngạo của Tôn Hàn nên cô cũng chẳng thấy lạ, cô cũng không cảm thấy một giám đốc của trung tâm mua sắm Tô Hàng có thể làm khó Tôn Hàn.

Kể từ khi Tôn Hàn ra tù, anh đã thể hiện bản lĩnh vô cùng đáng sợ.

Ngay cả nhân vật tầm cỡ rung chuyển cả Tây Nam như ông Long cũng không làm gì được Tôn Hàn chứ đừng nói là người khác.

Cô không nghĩ nhiều, liền nói: "Đồng Đồng đã ăn cơm tối rồi, tôi cũng rửa bát rồi. Tôi về đây, anh có đưa tôi về không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play