"Được rồi, Tổng giám đốc Tôn, chúng ta đi ăn chút gì đi, tôi mời anh!"
Lần này, Tôn Hàn nhìn đồng hồ trên tay thấy vẫn còn sớm, thế nên anh không từ chối nữa.
Advertisement
Hai người đi đến trước một sạp đồ nướng trong chợ đêm. Trần Hương thấy Tôn Hàn không có vẻ ghét bỏ thì mời anh ngồi xuống, cười hì hì: "Tổng giám đốc Tôn đừng trách tôi keo kiệt. Anh là người quyền cao chức trọng, có lẽ chưa bao giờ nếm thử mùi vị của những sạp hàng nhỏ này, thực sự chúng rất ngon đấy!"
"Một suất đậu phụ sốt, hai mươi xiên thịt bò, mười xiên lòng nướng, một suất cá nướng! À, thêm mấy chai bia nữa, hãng Thuần Sinh đi!"
Tôn Hàn gọi món sau đó quay sang nhìn Trần Hương, anh cười híp mắt: "Tôi gọi món tôi muốn ăn rồi, cô muốn ăn gì?"
Trần Hương vô cùng kinh ngạc: "Thì ra Tổng giám đốc Tôn cũng thích ăn đồ nướng à, tôi còn tưởng anh..."
Advertisement
Cô ta nghĩ rằng, người như Tổng giám đốc Tôn chắc chắn sẽ không thích ăn những đồ không bảo đảm vệ sinh như xiên nướng, ai ngờ người ta gọi món mà chẳng cần nhìn thực đơn.
Nếu không phải là người hay ăn đồ nướng thì không thể nào gọi lưu loát như vậy được.
Tôn Hàn chỉ nở nụ cười: "Ai bảo cô là tôi luôn cao sang chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là lâu rồi tôi chưa ăn đồ nướng. Cô mời món này cũng vừa hay đúng ý tôi, cảm ơn nhé".
Trước kia Tôn Hàn vô cùng thích ăn món xiên nướng này, nhưng ngày xưa mỗi lần ăn món này, Lâm Mỹ Quyên đều tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
Nhớ đến Lâm Mỹ Quyên, Tôn Hàn lại thấy hơi buồn.
Dù sao cũng đã từng là vợ chồng.
"Tổng giám đốc Tôn thích là tốt".
Chủ sạp mang những món họ đã gọi và bia tới.
Trần Hương mở một chai cho Tôn Hàn, sau đó cũng mở cho mình một chai: "Tối nay tôi sẽ uống với Tổng giám đốc Tôn cho thỏa thích thì thôi!"
Thấy Trần Hương gọi Tôn Hàn là Tổng giám đốc, khách khứa xung quanh cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhìn cách ăn mặc của hai người này là đã biết giàu có.
Họ tới mấy sạp hàng này chắc chỉ để thử cảm giác mới mẻ thôi.
"Một người uống hai chai là được, tôi không uống được nhiều đâu", Tôn Hàn nói.
Không uống được nhiều là giả, vì cũng không nhất thiết phải bắt Trần Hương uống nhiều.
Nói thẳng ra, anh không có ý gì với Trần Hương, thế nên cũng không có hứng thú uống bia.
"Được!"
Lúc đang ăn, Trần Hương nói rất nhiều, đều là những chuyện về bản thân cô ta.
Cô ta ngày xưa sống ở một thị trấn nhỏ, cuộc sống rất khó khăn, khi tới thành phố lớn rồi vẫn phải lăn lộn rất mệt mỏi.
Đôi khi cô ta lại tự châm chọc bản thân, cô ta chẳng bằng được với những cô tiểu thư ăn ngon mặc đẹp ở thành phố lớn này, muốn có cái gì đều phải tự mình kiếm lấy.
Tôn Hàn là một thính giả hoàn hảo, anh không nói gì mà chỉ lắng nghe.
Ăn xong, Tôn Hàn đưa Trần Hương lên taxi sau đó mới bắt xe quay về nhà.
Trên taxi, tâm trạng Trần Hương liền đi xuống.