Doãn Hoa Nông bắt đầu cuộc sống tại Liệt Gia Bảo.

Công bằng mà nói, nàng sống ở đây chẳng những được ăn ngon mặc đẹp, còn có người hầu hạ, Liệt Hạo Thiên đối đãi với nàng cũng không hề khắt khe.

Nhưng mà hắn cũng thực sự thi hành đúng những lời mình nói, ngăn cách nàng cùng với những người khác, đem phạm vi hoạt động của nàng giới hạn chỉ ở trong sân vườn, lầu gác Ức Điệp Lâu, cũng chỉ có một mình Tiểu Liên cùng nàng làm bạn.

Một ngày nọ, nàng gảy đàn tự tiêu khiển ở Tĩnh Tâm đình, nhưng tâm tình cũng không khá lên được. Nàng cảm thấy thật cô đơn, từ ngày thốt ra những lời tàn nhẫn đó, ba ngày nay Liệt Hạo Thiên chưa từng đến thăm nàng.

Theo lý thuyết, nàng phải cảm thấy vui mới đúng, đã không còn hắn quấy rầy, nàng có thể vui vẻ tiêu diêu tự tại ở chốn này. Thế nhưng, không biết vì sao, vài ngày không nhìn thấy hắn, nàng lại có chút không vui, trái tim còn mơ hồ nổi lên chút phiền muộn.

Đ-A-N-G…G! Ngón tay dùng sức quét qua dây đàn, nàng nản lòng buông tay, không khỏi thở dài một tiếng. Nàng rời khỏi Bách Hoa Lâu cũng đã được một thời gian rồi, Tuyết tỷ cùng Băng Nguyệt tỷ không tìm thấy nàng, hiện tại trong lòng họ chắc đang rất lo lắng! Có lẽ nàng nên nhờ người truyền tin cho họ. Nhưng nàng làm thế nào có thể nói hết tất cả mọi chuyện với họ được đây? Chuyện nàng bán thân cho Liệt Hạo Thiên vốn là sự thực, tuy lúc đầu nàng chỉ định cầm tiền của hắn rồi chuồn êm, nhưng ai biết trời không toại lòng người, đến cuối cùng lại tự làm mình sa vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan* như thế này.

(*Tiến thoái lưỡng nan: tiến lên không được, lùi lại cũng không xong, tóm lại là không còn đường để đi)

Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được lại thở dài một hơi.

“Có chuyện gì khiến cô nương phiền lòng vậy?” Một giọng nam trong trẻo dễ nghe vang lên, bạch y nam tử theo thanh âm mà đến, tà áo bay bay trong gió, tay cầm ngọc tiêu, tuấn nhan khôi ngô, phong độ lịch sự, chính là Cốc Thanh Phong.

Doãn Hoa Nông vừa thấy hắn tới liền lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vội vàng đứng dậy đón chào. Đối với nàng mà nói, Cốc Thanh Phong giản dị dễ gần hơn nhiều so với Liệt Hạo Thiên, là một bằng hữu tốt mà bạn có thể tâm sự mọi chuyện trên trời dưới đất với họ.

“Cốc công tử.” Nàng thân thiết gọi hắn, người duy nhất dám đến Ức Điệp Lâu hỏi thăm sức khoẻ nàng. Nhìn thấy trong tay hắn đang cầm cây ngọc tiêu, nàng không nhịn được mở miệng hỏi: “Cốc công tử cũng biết thổi tiêu?” Vừa nói, nàng vừa lưu luyến nhìn cây tiêu bằng ngọc.

Cốc Thanh Phong mỉm cười gật đầu: “Cây ngọc tiêu này đã đi theo tại hạ mười mấy năm, vừa là vũ khí phòng thân, vừa là nhạc cụ, nó được chế thành từ hàn ngọc ngàn năm, có thể nói là cây ngọc tiêu duy nhất trên đời này!” Thấy nàng có hứng thú đối với cây ngọc tiêu như vậy, hắn rộng rãi đem bảo bối của mình đưa cho nàng xem, rồi tỉ mỉ giới thiệu về nó.

Doãn Hoa Nông tán thưởng vuốt ve toàn thân cây tiêu ngọc xanh biếc, khẽ lẩm bẩm: “Cây tiêu ngọc này đúng thật là không tầm thường, cùng với cây trường tiêu Hắc Diệu Thạch của nghĩa phụ cũng không kém là bao.”

(trường tiêu = cây tiêu dài)

“Nghĩa phụ?” Lời của nàng khơi gợi hứng thú của Cốc Thanh Phong, hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ nên mượn cơ hội này thăm dò để hiểu rõ thêm thân thế của nàng, xem xem nàng có đúng là bị người khác hãm hại, vô tình độc sát Liệt Hạo Thiên hay không?

Chủ ý đã định, hắn tỏ vẻ nhàn hạ hỏi thăm: “Không biết nghĩa phụ của Doãn cô nương là người như thế nào?” Doãn Hoa Nông vuốt vuốt cây tiêu ngọc, vừa liếc nhìn hắn, vừa cười tươi tắn trả lời: “Nói cho công tử biết cũng không sao, tiểu nữ biết rõ công tử không phải là người xấu. Nghĩa phụ của tiểu nữ chính là Quân Thiếu Hoan, cũng lịch sự, nho nhã, tuấn mỹ vô trù như công tử vậy, có điều tuổi tác so với công tử thì lớn hơn nhiều.” Nụ cười ngọt ngào ẩn trong lời nói là sự sùng bái cùng với niềm tự hào lớn lao.

Cốc Thanh Phong nghe vậy hơi ngẩn ra, hễ là người trong giang hồ, không ai không biết ba chữ “Quân Thiếu Hoan” này, hắn là một hiệp khách huyền thoại vô cùng xuất sắc. Nghe nói hắn rất ưu ái nữ nhân, không thích nam nhân? Hơn nữa hắn còn nhận bốn cô gái xinh đẹp làm đồ nhi, chẳng lẽ….

“Thì ra cô nương là một trong bốn nữ đệ tử của Quân tiền bối, Thanh Phong thật là có mắt mà không thấy Thái Sơn.” Cốc Thanh Phong mỉm cười chắp tay vái chào.

Vẻ lễ độ của hắn ngược lại khiến Doãn Hoa Nông có chút ngượng ngùng, khuôn mặt hơi đỏ lên, nàng vội nói: “Công tử đừng nói như vậy, công phu của tiểu nữ là kém nhất trong mấy tỷ muội, nhắc đến tục danh của nghĩa phụ, thật sự là bôi xấu thanh danh của người. Nếu không phải học nghệ không tinh, cũng sẽ không rơi vào kết quả ngày hôm nay!” Nói đến đây nàng không nén nổi tiếng thở dài.

Cốc Thanh Phong dĩ nhiên biết nàng đang ám chỉ điều gì, nhưng hắn khôn khéo không nói thêm câu nào nữa. Định đoạt việc nàng đi hay ở là do Liệt Hạo Thiên, hắn không đủ sức cũng không có cách nào can thiệp! Tuy nhiên, trong lòng hắn rất rõ ràng, Liệt Hạo Thiên cố ý giam giữ nàng, mua cuộc đời của nàng, không hẳn là bởi việc bị nàng hạ độc, có điều chuyện này hắn không thể để cho nàng biết được.

“Có một việc, tại hạ vẫn không hiểu.” Hắn giấu diếm dấu vết chuyển chủ đề, “Cô nương đã là nghĩa nữ của Quân tiền bối, sao lại chịu uỷ khuất đi bán rẻ tiếng cười ở thanh lâu?” Điểm này quả thật làm cho người ta khó tưởng tượng nổi.

Doãn Hoa Nông dường như đã sớm biết hắn sẽ hỏi câu này, nàng mím môi khẽ cười một lúc lâu mới hồi đáp: “Sau khi tỷ muội chúng tôi trưởng thành, nghĩa phụ đá chúng tôi ra khỏi cửa, người muốn mỗi người chúng tôi tự tìm cho bản thân mình một con đường riêng, một cuộc sống độc lập, tiểu nữ lựa chọn tiến vào Bách Hoa lâu, một là vì kiếm tiền, hai là vì giúp Phong tỷ tỷ thăm dò tin tức….” Nàng đơn giản kể cho Cốc Thanh Phong nghe tất cả mọi chuyện của bọn tỷ muội nàng. Sau khi nói xong nàng lại không nhịn được mà thở dài một tiếng.

“Công tử hiện tại đã hiểu rõ chưa?” Nàng mở to mắt nhìn hắn.

Cốc Thanh Phong chậm rãi gật đầu, mặc dù hắn tin tưởng những lời nàng nói đều là thật, nhưng mà vì lý do an toàn, hắn vẫn sẽ âm thầm phái người đi kiểm chứng. Chẳng qua, vẫn còn một điều mà hắn chưa hiểu rõ, vì sao nàng lại hạ độc trong rượu của Liệt Hạo Thiên, rồi lại nói là nàng không biết đó là độc dược, tưởng rằng đấy chỉ là một loại mỵ dược thôi?

“Về chuyện hạ độc trong rượu, cô nương tự xưng là bị người hãm hại, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?” Hắn muốn làm rõ ràng vấn đề này.

Doãn Hoa Nông bẩt đắc dĩ thở dài một cái.

“Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Nàng bắt đầu rủ rỉ nói tới chuyện một đêm kia bị hắc y nhân giấu mặt uy hiếp xui khiến.

“Tiểu nữ thật sự tưởng rằng đó là mỵ dược, mặc dù trong lòng cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng.” Doãn Hoa Nông vừa chân thành vừa nghiêm túc nói.

“Công tử tin tưởng tiểu nữ chứ?” Đôi mắt to của nàng thành khẩn nhìn hắn, thẳng thắn trực tiếp hỏi.

Nhìn con người trong suốt sáng ngời của nàng, trong lòng Cốc Thanh Phong vô cùng rõ ràng, nàng đúng là bị người hãm hại. Có người muốn mượn tay của nàng trừ khử Liệt Hạo Thiên, mà người này hiển nhiên đối với nhất cử nhất động của Liệt Hạo Thiên vô cùng hiểu biết, chỉ có thể là người của Liệt Gia Bảo.

“Tại hạ tin tưởng cô nương.” Hắn thành tâm trả lời.

Doãn Hoa Nông lập tức liền nở nụ cười rực rỡ như hoa nói: “Tiểu nữ biết công tử là người hiểu lý lẽ mà…” Ngập ngừng lại một chút, nàng cắn cắn đôi môi, bất ngờ lên tiếng hỏi: “Công tử có thể giúp tiểu nữ một việc, xin “hắn” thả tiểu nữ hay không?” Cốc Thanh Phong hiểu “hắn” mà nàng đang nói đến là ai, chỉ tiếc là hắn thật sự lực bất tòng tâm.

“Ta hy vọng cô nương không vội vàng rời khỏi Liệt Gia Bảo, ít nhất hãy đợi đến khi tra rõ mọi chuyện, để “hắn” trả lại sự trong sạch, nói lời xin lỗi với cô nương đã, đây không phải là một việc rất náo nhiệt hay sao?”Hắn cố tình nói vậy để nàng bỏ đi ý định muốn chạy trốn trong đầu. Nếu để nàng chạy thoát khỏi Liệt Gia Bảo, chỉ sợ là Liệt Hạo Thiên sẽ không để cho mọi người sống yên mất thôi.

Doãn Hoa Nông nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút. Vốn dĩ đúng là nàng có ý định tìm cơ hội trốn khỏi Liệt Gia Bảo, thế nhưng những điều mà Cốc Thanh Phong vừa nói rất có đạo lý, nàng vô tội, đương nhiên phải được chứng minh sự trong sạch của mình. Hừ! Một ngày kia khi chân tướng rõ ràng, nàng nhất định phải bắt Liệt Hạo Thiên nhận lỗi với mình, nhân cơ hội đó cho hắn một trận nhớ đời!

“Công tử nói không sai, chờ sau khi chứng thực tiểu nữ là trong sạch mới đi cũng không muộn. Tiểu nữ quyết định lưu lại đây, chờ hắn nhận lỗi với mình.” Nàng hất cằm lên, tự cao tự đại nói.

Nhìn bộ dáng bướng bỉnh, kiêu ngạo không chút ngại ngùng của nàng, lại còn hùng hồn dũng mãnh, Cốc Thanh Phong không khỏi thản nhiên nở một nụ cười. Sự can đảm của nàng, dũng khí của nàng, tấm lòng trong sáng và ngay thẳng của nàng khác xa so với Thẩm Điệp Nhi. Thẩm Điệp Nhi chỉ có thể như nước, còn tiểu nhân nhi xinh đẹp trước mắt này lại vừa như nước, vừa như lửa, trong nhu có cương, chỉ mong Liệt Hạo Thiên biết quý trọng khối bảo vật mà trời cao đã ban cho hắn này.

Màn đêm buông xuống, giữa đêm hè ấm áp lại có mưa phùn lất phất bay. Sương mù mờ mịt bao phủ bóng tối, hoàn toàn không thấy bóng dáng chị Hằng.

Doãn Hoa Nông vừa được Tiểu Liên hầu hạ tắm gội xong, bởi vì đã đến lúc đi ngủ nên Tiểu Liên giúp nàng mặc một cái yếm màu trắng bạc như ánh trăng, bên ngoài là áo khoác màu xanh nhạt bằng lụa mỏng mềm mại.

Sau khi cho Tiểu Liên lui xuống nghỉ ngơi trước, nàng đi dạo trên hành lang, không buồn ngủ một chút nào. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không trăng không sao, một mảnh đìu hiu cô quạnh, sâu lắng, âm u, nàng bỗng cảm thấy thật chán nản, nhưng vừa xoay người muốn trở về phòng thì lơ đãng nhìn thấy trên bậc thềm gỗ của tiểu lâu phía tây phát ra luồng ánh sáng lờ mờ yếu ớt. Lòng hiếu kỳ lập tức bị khơi gợi, tới nơi đây mấy ngày, nàng từng tìm cách tiếp cận toà lâu này mấy lần, chỉ có điều tất cả cửa phòng đều được dùng khoá lớn đóng chặt, phảng phất trong đó đang cất giấu một bí mật dường như không muốn ai biết đến.

Nàng chậm rãi đi lên cây cầu gỗ, đi đến trước cửa tiểu lâu, ngoài ý muốn phát hiện cửa phòng cũng không bị khoá chặt. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra rồi ngó vào bên trong, đập vào mắt chính là một gian phòng nhỏ được trang trí xinh đẹp, tao nhã, xung quanh có sáu chiếc ghế đen bóng được xếp thẳng hang, hai bên vách treo mấy bức tranh sơn thuỷ cổ của những học giả tiếng tăm, đường hoàng và tao nhã. Một bếp lò nhỏ đặt trên bàn trà làm từ gỗ cây lê hoa, hương thơm mềm mại lượn lờ toả ra, nàng đoán bên trong phòng chắc có người.

Lướt qua cánh cửa, nhẹ nhàng bước vào trong phòng, lúc này nàng mới phát hiện nơi bên trái có cửa hình vòm tròn được tấm rèm đỏ thẫm buông xuống che khuất kỹ càng, phía sau rèm thấp thoáng nhìn ra được đó là một phòng ngủ được bố trí cực kỳ lịch sự, tao nhã, kiều diễm, đèn lồng hồng sa treo ở phía sau , màn trướng lụa trắng rủ xuống, đón gió thổi mà nhẹ nhàng dao động, trong phòng nến đỏ đã đốt cháy nửa chừng, ánh nến chập chờn mơ hồ nhìn thấy bên cạnh thư án là một bóng hình mạnh mẽ, rắn chắc…

“A!” Doãn Hoa Nông không nhịn được khẽ hô lên một tiếng, bóng người kia nàng không thể nhìn nhầm, chính là kẻ ba ngày nay chưa hề xuất hiện trước mặt nàng: Liệt Hạo Thiên.

Mặc dù thanh âm của nàng rất nhỏ, nhưng vẫn kinh động đến người đang trầm tư suy nghĩ bên trong. Lông mày của Liệt Hạo Thiên vốn đã buông xuống đột nhiên nhấc lên, hắc mâu thoáng qua một tia sáng mãnh liệt, thân hình nhanh chóng bước ra ngoài phòng, chỉ trong nháy mắt đã đứng chặn phía trước Doãn Hoa Nông, không đợi nàng kịp thời phản ứng, hắn đã nắm chặt lấy nàng đi ra bên ngoài, đồng thời nhanh chóng đóng cửa phòng lại

“Ai cho phép ngươi đến chỗ này?” Tiếng nói của Liệt Hạo Thiên lạnh lẽo, sắc mặt lại hung ác kinh người.

“Tại sao không được phép? Ta chỉ đi vào bên trong ngó một chút thôi, cũng không có ý đồ gì khác.” Doãn Hoa Nông xoa xoa cánh tay bị hắn nắm đau, buồn bã bĩu môi nói.

“Nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến, từ nay về sau không cho phép ngươi đến gần nơi này nửa bước!” Hắn gần như là rít từng lời qua kẽ răng, vẻ mặt lạnh lẽo đến tận cùng, trong mắt lóe lên hai tia sáng mãnh liệt khiếp người.

Trong lòng Doãn Hoa Nông hơi kinh sợ, nhưng nàng vẫn đứng thẳng nơi đó, không hề lộ ra sự sợ hãi cùng cả…chút nhói đau mơ hồ trong tim.

“Hừ! Không cho tới thì thôi, tội gì đối với ta quắc mắt chứ!” Nàng hờn dỗi trở về, khẽ phất ống tay áo một cái giống như con bướm nhẹ kiêu ngạo xoay người bay đi.

Vừa về tới phòng ngủ của mình, Doãn Hoa Nông nhanh chóng vùi mình vào trong chăn, nghiêng người xoay mặt hướng vào tường.

Nước mắt bắt đầu tích tụ lại, nàng nhanh chóng cắn môi, cố gắng áp chế cảm giác chua xót khổ sở muốn bật khóc ấy vào lòng. Từ lúc hiểu chuyện đến giờ, nàng chưa từng khóc lóc, nay lại vì một gã nam nhân xấu xa chuyên áp bức, ăn hiếp và đe dọa khiến mình cực kỳ chán ghét mà muốn khóc, thật sự là chuyện quá mức buồn cười!

Nhưng nàng chán ghét hắn thật sao? Nếu thật sự là vậy, vì sao trong lòng nàng lại nghĩ đến hắn? Thậm chí còn nhớ nhung không ngừng, mỗi lần nhớ là một lần trái tim nhói đau, trào dâng cảm giác chua xót và khổ sở. Chẳng lẽ nàng không tính toán đợi chân tướng mọi chuyện rõ ràng, sau đó rời khỏi nơi này, không liên quan gì đến hắn nữa hay sao?

Chỉ cần nhớ lại vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của hắn đối với mình khi nãy, lời nói cũng vô cùng giận dữ, nàng liền không khỏi cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo bi thương, nước mắt trong suốt cứ từ từ lăn xuống…

Nhận ra mình đang khóc, nàng vội vàng giơ tay lau đi nước mắt, trong lòng thầm tự giễu bản thân, bộ dáng của nàng bây giờ thật thảm hại, nếu để cho Băng Nguyệt thấy, cô ấy chẳng những không đồng tình với nàng mà còn nhân cơ hội trách mắng nàng một phen, nói nàng là gieo gió gặt bão cũng nên.

Đúng lúc nàng đang thầm buồn bã vì tình cảnh của mình thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Doãn Hoa Nông không cần quay đầu cũng biết ai là người mới đến, bởi chỉ có hắn mới có thể tự do ra vào phòng của nàng lúc khuya. Nàng vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ đang say ngủ.

Ánh mắt Liệt Hạo Thiên vừa khổ sở lại vừa phức tạp nhìn vào thân ảnh mỏng manh, yêu kiều đang nằm kia, từng bước một chậm rãi đi về phía giường.

Hắn biết vừa nãy bản thân mình không nên cư xử ác liệt như vậy với nàng, dù sao nàng cũng không liên quan đến chuyện của Điệp Nhi. Cơn giận của hắn một nửa đến từ chính bản thân, một nửa đến từ chính nàng; hắn chán ghét con người mình đã bị nàng mê hoặc tâm trí trong thời gian ngắn đến thế, nàng đã không còn là thế thân cho Điệp Nhi mà chỉ là chính nàng.

Nhìn thấy nàng, hắn không còn nhớ đó là Điệp Nhi nữa, mà chỉ là nàng – Doãn Hoa Nông thôi.

Điều này khiến hắn thấy lòng dạ rối bời, cảm giác có lỗi với Điệp Nhi đã mất, vì để nghiêm khắc trừng trị bản thân, ba đêm nay, hắn nhốt mình trong phòng Điệp Nhi để sám hối, tưởng nhớ, cố ý lạnh nhạt, xem nhẹ sự hiện hữu của Hoa Nông; vậy mà vừa mới thấy được nàng, toàn bộ sự cố gắng phòng ngự mới xây lên trong lòng hắn đều sụp đổ, vỡ nát.

Thật ra hắn đã sớm biết được lai lịch cùng xuất thân của nàng từ chỗ Cốc Thanh Phong, cũng biết rõ chuyện hạ độc trong rượu, nàng đúng là người vô tội, theo lý thuyết, hắn cần phải thả nàng, nhưng hắn phát hiện mình làm không được! Mặc dù cho đến tận lúc này hắn vẫn không rõ trong lòng mình nàng chiếm vị trí nào, nhưng hắn khẳng định là mình không muốn, cũng không hề nguyện ý thả nàng ra đi.

Cởi áo trên người xuống, toàn thân hắn xích loã leo lên giường nằm sát bên cạnh nàng, bàn tay to nóng ấm từ phía sau vòng qua eo ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia, dán sát vào thân thể trần trụi của mình. Trong đôi mắt đen của hắn như có hai ngọn lửa đang cháy sáng, vừa thâm tình lại vừa triền miên nhìn chăm chú vào cái gáy trắng muốt không tỳ vết bên dưới mái tóc mây của nàng.

Doãn Hoa Nông không khỏi run rẩy vì sự kề sát thân mật của hắn. Da thịt khỏe mạnh, rắn chắc của hắn giống như một khối than nóng bỏng*, xuyên thấu qua lớp áo mỏng manh khiến nàng xúc động không sao kiềm chế được.

(*nguyên văn là khối bàn ủi, nhưng đây là văn cổ đại, không phải xuyên không, lấy đâu ra bàn ủi mà so sánh, nên mình đổi -.-)

Chút rung động của nàng không chạy thoát khỏi đôi mắt chim ưng của Liệt Hạo Thiên, hắn khẽ cười thầm trong bụng, biết rõ nàng không hề ngủ say.

“Nàng còn chưa ngủ sao?” Tiếng nói của hắn cất lên như vọng tới từ chốn u minh nơi địa phủ, khẽ phất qua bên tai nàng, không giống như đang hỏi thăm mà là một lời khẳng định.

Doãn Hoa Nông cắn chặt môi dưới, quyết tâm không thèm đếm xỉa đến người này, hai mắt khép càng chặt hơn.

“Một khi đã tỉnh rồi, thì xoay người lại nhìn ta.” Hắn không thích thấy nàng lạnh nhạt với mình, nên xấu xa cắn vào vành tai mềm mại, không để nàng tiếp tục giả vờ đang ngủ nữa.

Doãn Hoa Nông cố nén cơn tức giận, tiếp tục quật cường nhẫn nhịn. Xú nam nhân này đúng là cố ý trêu đùa nàng đây mà!

Thấy nàng vẫn tiếp tục hờ hững, hắn cũng không thật sự nổi giận, chỉ nở nụ cười xấu xa tà ác, bàn tay đang đặt trên bụng nàng bỗng giảo hoạt dời lên trên, trượt vào bên trong yếm, nắm lấy nơi mềm mại trước ngực nàng, đè giữ, chà xát, xoa bóp rồi trêu chọc, ngón tay hắn còn không ngừng nhẹ nhàng vân vê nụ hoa đào hồng nhạt.

Doãn Hoa Nông giống như bị sét đánh, bất ngờ mở to mắt, thở mạnh ra một hơi, bàn tay nhỏ bé của nàng ngay lập tức bắt được đôi bàn tay ma quái đang làm loạn trước ngực mình, cực kì tức tối xen lẫn nũng nịu nói: “Cách xa ta một chút, cẩn thận làm ô uế thân thể cao quý của ngươi!” Nhớ lại vẻ chán ghét, khinh bỉ của hắn ba ngày trước, cùng với màn trừng mắt quát mắng ban nãy khiến nàng không kiềm chế được lửa giận trong lòng. Kẻ này hỉ nộ vô thường, yêu ghét khó phân, là một tên mâu thuẫn khó chiều, ở với hắn chỉ có chịu đau khổ vì bị giày vỏ cả thân lẫn tâm mà thôi.

“Thế nào? Kỹ nữ cũng có quyền lợi tức giận?” Hắn hài hước nói nhỏ, cố ý chọc giận nàng. Đôi môi nóng rực mê mẩn lưu luyến trên phần gáy trắng muốt, nhẹ nhàng hôn rồi cắn mút.

Thân thể Doãn Hoa Nông không ngừng run lên, nhưng trong lòng lại vừa hận vừa tức, hận hắn dùng thủ đoạn hèn hạ khống chế thân thể và kiểm soát phản ứng của mình, càng tức cái ý chí của mình không cách nào chống lại sự khiêu khích của hắn.

Nàng bỗng nhiên xoay người, vẻ mặt phẫn nộ đối diện với hắn, đôi mắt to trong sáng có thần thái, giống như hai viên lưu ly đen long lanh rực rỡ.

“Đừng đụng vào ta, kỹ nữ cũng có quyền cự tuyệt!” Nàng thấp giọng trách mắng, đánh rơi cái tay của hắn trên người mình.

Liệt Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, không chút để tâm nhìn chăm chú gương mặt ửng hồng vì tức giận của nàng, hắn lười biếng nói: “Cho nàng thêm một vạn lượng để tiêu tan cơn giận dữ này, đổi lại là một đêm dịu dàng hầu hạ thì sao?” Tham lam hư vinh vốn là thiên tính của kỹ nữ, chắc hẳn nàng cũng không là ngoại lệ, mặc dù biết rõ nàng không phải là kẻ nguyện ý đắm mình trong trụy lạc, nương thân nơi bướm hoa, nhưng chuyện nàng đam mê sự phù phiếm chốn thanh lâu là sự thật, dù chưa từng thất thân.

Lời của hắn lại tiếp tục làm Doãn Hoa Nông tổn thương thêm một lần nữa, nhưng vẻ mặt nàng không hề lộ ra chút đau lòng, chỉ trừng mắt nhìn hắn đầy hận ý.

“Tiền của ta còn nhiều, ai cần của ngươi! Nếu không phải rời khỏi Bách Hoa Lâu quá vội vàng thì tiền bạc tích góp của ta cũng không phải là nhỏ.”

“Nàng đang ám chỉ đống châu báu, ngọc ngà, đồ trang sức và ngân phiếu bên trong hộp gỗ đàn hương, giấu ở góc tối dưới gầm giường đúng không?” Liệt Hạo Thiên nửa cười nửa không cong môi nói, tỏ vẻ khinh thường đống tài vật ít ỏi của nàng.

Doãn Hoa Nông lập tức mở to mắt: “Thì ra ngươi đã sớm trộm hết tất cả gia sản của ta, trả nó lại đây!” Trộm? Liệt Hạo Thiên khinh thường khẽ cười một tiếng, một chút tiền của nàng đối với hắn mà nói không đáng kể chút nào, nếu không phải vì muốn tra rõ lai lịch của nàng, hắn sẽ không cầm cái hộp kia đi.

“Ta muốn chút bạc cỏn con ấy của nàng để làm gì?” Hắn nhướn cặp mày rậm, mỉm cười hỏi ngược lại.

“Ngươi!” Doãn Hoa Nông nhất thời đỏ mặt tía tai, hắn căn bản đang xem thường nàng. Nuốt không trôi cơn tức này, nàng bật thốt lên: “Hừ! Đừng tưởng ngươi có nhiều tiền là giỏi, nếu để cho ta chạy ra khỏi nơi này, trở lại Bách Hoa Lâu làm việc ba hay năm năm xem, tuyệt đối có thể vượt hơn ngươi rất nhiều!” Ôi! Nàng hiển nhiên biết mức độ giàu có của hắn không phải là nhỏ.

Lời này vừa nói ra, Liệt Hạo Thiên lập tức thay đổi sắc mặt, tức giận nhướn mày, con ngươi đen bất ngờ nheo lại. Thì ra trong lòng nàng luôn luôn tồn tại ý niệm chạy trốn, lại còn nghĩ muốn trở về Bách Hoa lâu làm việc, hừ! Nàng đừng mơ tưởng.

Hai tay của hắn đột nhiên mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, để nàng đối diện với cơn thịnh nộ lôi đình của hắn, gắt gao giữ chặt thân thể mềm mại trong lồng ngực to lớn của mình.

Tim nàng nhất thời đập nhanh như nhịp trống, bị hơi thở nam tính nguyên thủy trên người hắn làm cho đầu váng mắt hoa đến quên cả việc tranh cãi.

“Ta cảnh cáo nàng, tốt nhất nên bỏ ý niệm này đi, đừng hòng thoát khỏi Liệt Gia Bảo, bằng không ta sẽ dùng xích sắt khoá nàng lại cả đời!” Hắn trầm giọng thốt ra những lời hăm doạ.

Dứt lời, chưa cho nàng cơ hội cãi lại, nụ hôn nóng bỏng của hắn đã che lại đôi môi của nàng, giống như đói khát mà không ngừng mút lấy; cái lưỡi trơn trượt giống như một luồng lửa nóng chui vào bên trong cánh môi non mềm, ở trong miệng nàng tàn sát bừa bãi, cướp hết lấy mùi hương ngọt ngào…

***********************

Bên trong Tĩnh Tâm đình, Doãn Hoa Nông đang ngồi cạnh bàn đá, hai bàn tay nhỏ bé chống má, ngẩn người. Tiểu Liên đứng bên không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể lo lắng nhìn nàng ngây ngốc.

Cả sáng ngày hôm nay, vị chủ tử mới của nàng từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế ngồi giống vậy, vẻ mặt phảng phất như đang có tâm sự nặng nề, cho dù nàng có kêu có gọi bao nhiêu, dò hỏi bấy nhiêu thì nàng ấy vẫn cứ buồn bực ngồi yên không lên tiếng.

“Hoa Nông tỷ tỷ!” Đúng lúc Tiểu Liên đang khổ sở không biết nên làm sao thì một tiếng nói quen thuộc vang lên bên ngoài đình. Tiếng nói này dường như kéo về tất cả suy nghĩ thần trí của Hoa Ngữ Nông, nàng ngẩng đầu nhìn lên phía trước, chỉ thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Liệt Chỉ Dung đang trốn đông trốn tây, kích động tiến vào trong đình.

Doãn Hoa Nông lập tức tươi cười thật rạng rỡ. Đến Liệt Gia Bảo đã nhiều ngày nay, ngoại trừ Cốc Thanh Phong từng đến thăm nàng thì chỉ còn cô bé gái nhỏ nhắn thanh tú trước mắt, Liệt Chỉ Dung mà thôi. Nàng ấy luôn thừa dịp Liệt Hạo Thiên không có ở đây thì lén lút chạy vào Ức Điệp Lâu nói chuyện phiếm cùng nàng, hoặc tâm sự vài chuyện nữ nhi.

“Muội đã đến rồi!” Doãn Hoa Nông mỉm cười nói, tâm tư vẫn chưa hoàn toàn quay trở lại trong đầu. Bụng nàng vẫn đang tràn ngập nghi vấn, rốt cuộc tòa lâu nhỏ bên cạnh Ức Điệp Lâu đang cất giấu bí mật gì? Tại sao Liệt Hạo Thiên lại để tâm về nó đến thế, còn nghiêm khắc ra lệnh cho nàng không được phép lại gần nửa bước?

Liệt Chỉ Dung ngồi xuống đối diện nàng, cặp mắt to đáng yêu thẳng tắp nhìn vào Doãn Hoa Nông, “Hoa Nông tỷ tỷ, tỷ có tâm sự à?”. Doãn Hoa Nông thở dài một hơi. “Đúng vậy, thân là người bình thường sao tránh được những chuyện phiền muộn trong lòng.” Liệt Chỉ Dung nghiêng đầu, yên lặng trong chốc lát, cố tiếp nhận lời lẽ thâm sâu của nàng rồi gật đầu than thở tỏ vẻ đồng ý.

“Haizz! Không sai, tựa như muội cũng có một đống lớn chuyện phiền muộn trong lòng đây!” Doãn Hoa Nông lập tức nhướn cao cặp mày thanh tú, có chút kinh ngạc nhìn nàng ấy rồi nói: “Muội mới mười lăm tuổi, có thể phiền não chuyện gì được chứ?” Liệt Chỉ Dung mặt mũi u sầu đáp lại: “Ôi chao, tỷ không thể hiểu rõ được đâu!” Vẻ muốn nói lại thôi của cô bé đã khơi gợi lên lòng hiếu kỳ cùng sự quan tâm của Hoa Ngữ Nông.

“Làm sao mà hiểu được khi muội cứ ngại không muốn nói ra cho tỷ nghe thử chứ.” Doãn Hoa Nông đem toàn bộ lực chú ý của mình chuyển đến trên người Liệt Chỉ Dung, còn những chuyện phiền não của bản thân thì đã sớm bị vứt hết ra sau đầu.

Liệt Chỉ Dung buồn rầu cắn chặt môi dưới, do dự đáp: “Muội không thể nói, nếu nói ra thì muội sẽ tiêu đời.” Doãn Hoa Nông nghe được sự hoảng hốt trong lòng cô bé nên nàng vội vã trấn an: “Tỷ chỉ là một người ngoài không liên quan gì, muội cứ việc thổ lộ hết với tỷ đi, tỷ đảm bảo sẽ giữ kín bí mật này, tuyệt đối không để lộ nửa câu là muội đã nói.” Liệt Chỉ Dung vẫn đang lưỡng lự nhìn nàng, bất an xoa nắn vạt áo, dường như đang đấu tranh vô cùng kịch liệt vậy.

Nhìn cô bé nhíu mày, tuổi tác còn nhỏ mà trên gương mặt đã lộ ra nét bất an và lo âu, Doãn Hoa Nông trông mà không đành lòng, cái tính thích quản chuyện người khác liền trỗi dậy.

“Chỉ Dung, tuy chúng ta quen biết chưa được bao lâu, nhưng tỷ đã sớm coi muội như chị em trong nhà mà đối xử. Muội có tâm sự gì thì đừng ngại thổ lộ với tỷ, tỷ biết đó đều là những điều muội đã nhẫn nhịn trong lòng rất lâu rồi, nếu không nói ra ngoài, muội sẽ nín hỏng đấy!” Nghe nàng nói vậy, vành mắt Liệt Chỉ Dung liền đỏ hồng. Trước giờ nàng vẫn luôn tìm cách chịu đựng, đem cảm xúc ẩn giấu rất tốt, dùng bộ dáng khả ái thanh tú để che mắt mọi người. Trong Liệt Gia Bảo, không ai phát hiện ra nàng có gì bất thường, ngay cả đại ca luôn luôn cưng chiều nàng cũng không thể nhìn ra sự khác lạ ấy. Trên thực tế, từ sau khi đại tẩu mắc bệnh mà qua đời, hắn liền thay đổi, trở nên trầm tĩnh và ít nói hơn, cũng không còn quan tâm nhiều đến nàng như lúc xưa nữa.

Doãn Hoa Nông thấy thế vội cho Tiểu Liên rời đi, đứng dậy ngồi xuống cạnh nàng, vỗ nhẹ lưng nàng nói: “Có chuyện gì không thoải mái thì cứ nói hết ra, tỷ cam đoan với muội tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ ba biết được.”

Liệt Chỉ Dung nghiêm túc nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng cũng gật đầu, nhỏ giọng thầm nói: “Hoa Nông tỷ tỷ, nương muội là vợ hai của cha, muội với đại ca vốn là anh em cùng cha khác mẹ, còn nhị ca mới là cùng mẹ sinh. Đại ca luôn không quá thân thiết với nương, nhưng huynh ấy rất yêu thương muội, còn đối với nương và nhị ca thì chỉ đáp ứng đủ những nhu cầu cần thiết trong sinh hoạt mà thôi, quan hệ người một nhà với nhau coi như cũng là không tệ. Mọi chuyện cứ thế bình an vô sự qua nhiều năm, không nghĩ tới…không nghĩ tới…” Kể đến đây, nàng hơi ngập ngừng một chút, cẩn thận quan sát xung quanh, thấy bốn bề vắng lặng mới tiếp tục nói: “Không nghĩ tới nương không hài lòng với hoàn cảnh hiện tại, một lòng muốn cho nhị ca trở thành chủ nhân của Liệt Gia Bảo, lúc nào cũng bắt buộc nhị ca làm những chuyện mà hắn không muốn.” Doãn Hoa Nông cau mày, chủ mẫu Liệt Gia Bảo Tần Mị Nương nhìn qua cũng biết là một nhân vật lợi hại, có ý nghĩ như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

“Làm sao muội biết chuyện này?” Doãn Hoa Nông hỏi.

Liệt Chỉ Dung khẽ cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Bởi vì muội không cẩn thận nghe lén được nương và nhị ca nói chuyện với nhau, còn biết nương để cho cữu cữu ngầm phái người đi ám sát đại ca nữa…” Nói đến đây, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hốt hoảng nhìn Doãn Hoa Nông như cầu cứu. (Cữu cữu = cậu)

“Muội thật sự rất sợ hãi! Hoa Nông tỷ tỷ, nương không cho muội đem chuyện này nói ra, nhưng mỗi lần muội nhìn thấy đại ca đều cảm giác mình có lỗi với huynh ấy, càng sợ huynh ấy sẽ bị nương hại chết thật!” Doãn Hoa Nông hiểu nỗi khó xử của Chỉ Dung, một bên là mẹ ruột của mình, một bên là đại ca có tình có nghĩa với mình, nàng ấy còn nhỏ tuổi mà đã phải chịu áp lực lớn đến vậy, nàng không nhịn được đau lòng mà ôm chặt cô bé.

“Đây không phải là lỗi của muội, muội cũng có nỗi khổ tâm riêng mà.” Nàng an ủi nói. “Tỷ nghĩ cho dù đại ca muội có biết chuyện này, hắn cũng sẽ không trách muội đâu.”

Không nghĩ tới Liệt Chỉ Dung nghe xong những lời ấy lại càng thêm kích động, nàng lắc đầu khàn giọng nói: “Không! Đại ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho muội! Bởi vì… chính mắt muội đã nhìn thấy nương cùng Vương mụ hại chết đại tẩu, mà từ đầu đến cuối vẫn không dám đứng lên nói ra chân tướng.”

“Đại tẩu?” Doãn Hoa Nông lập tức sững sờ: “Đại ca của muội đã từng lấy vợ?” Nàng không thể ngờ tới Liệt Hạo Thiên đã sớm lập gia đình.

Liệt Chỉ Dung gật đầu, nước mặt lạnh lẽo không ngừng tuôn rơi: “Đại tẩu là một phụ nữ dịu dàng, hiền thục, bốn năm trước lại phải nuốt hận, ôm bệnh mà qua đời.”

“Đại tẩu của muội tên là gì?” Doãn Hoa Nông khẽ run giọng hỏi, bàn tay nhỏ bé không tự chủ nắm chặt mép váy.

“Đại tẩu họ Thẩm, phương danh là Điệp Nhi.” Liệt Chỉ Dung không phát hiện ra sự khác thường của nàng, chỉ trả lời theo đúng sự thật.

Trong lòng Doãn Hoa Nông bỗng thấy lạnh – Thẩm Điệp Nhi? Như vậy tòa Ức Điệp Lâu ấy là đặt tên vì nàng ta, còn tòa lầu nhỏ thần bí kia là nơi Thẩm Điệp Nhi đã từng ở khi còn sống, khó trách Liệt Hạo Thiên lại lưu luyến quên về, còn nghiêm cấm nàng không được bước vào dủ chỉ một bước.

Mặc dù lòng đau như cắt, nàng vẫn giả vờ tỏ vẻ không sao, mím môi cười không chút để tâm, đem lực chú ý kéo về đặt trên người Liệt Chỉ Dung, có chút hoảng hốt cẩn thận hỏi lại: “Đại tẩu của muội vốn là vì bệnh mà chết, sao muội lại nói nàng bị nương cùng với Vương mụ làm hại?” Liệt Chỉ Dung cắn môi, có chút chần chờ thoáng nhìn nàng một lúc, dường như đó là một bí mật kinh người không nên để ai biết được trong lòng nàng.

Sau khi trải qua một trận đấu tranh tư tưởng thật lâu, cuối cùng nàng vẫn cất tiếng: “Chuyện này phải nói từ nhị ca mà ra. Nhị ca không có sở trường, võ nghệ không tinh, lại không thích buôn bán, chỉ là một thư sinh nho nhã, hiểu biết thi thư, lễ nhạc, về phương diện này lại cực kỳ hợp với đại tẩu. Có một thời gian dài, vì bận rộn với thương vụ bên ngoài mà đại ca lạnh nhạt với đại tẩu, không nghĩ tới hai người họ lại phát sinh tình cảm trong lúc này, cuối cùng phát triển thành chuyện sai lầm không thể cứu vãn.” Nghe vậy, cả người Doãn Hoa Nông bị chấn động đến ngây ngốc. Liệt Hạo Thiên thuỷ chung nhớ mãi không quên ái thê, vậy mà nàng ấy lại phản bội hắn, hắn… hắn… có biết chuyện này không?

Dường như nhìn ra nghi vấn của nàng, Liệt Chỉ Dung có chút chán nản nói: “Từ đầu đến cuối đại ca không hề hay biết chuyện này, bởi vì…ngay trước khi sự việc bị bại lộ, đại tẩu đã vô duyên vô cớ ngã bệnh rồi. Muội hoài nghi là nương cùng với Vương mụ giở trò quỷ, họ biết nếu để đại ca phát hiện chuyện này, tất cả tính toán cùng với hy vọng của họ đều sẽ trở thành bọt nước ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play